Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Bản Dịch)

Chương 7 - Để Ta Đánh Đại Sư Huynh Một Trận

Tiêu Y rất nhanh đã tỉnh lại. Nàng mơ thấy một cơn ác mộng nên vội vàng bừng tỉnh từ trên giường.

Trong giấc mơ, nàng mơ thấy mình bị Tiểu Bạch Long nuốt chửng. Làm nàng sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh.

Tiêu Y tỉnh lại, đi ra cửa liền nhìn thấy Thiều Thừa.

"Sư phụ!"

"Tỉnh rồi à?" Thiều Thừa hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"

Tiêu Y nói: "Không có việc gì, đa tạ sư phụ quan tâm."

Thiều Thừa gật đầu: "Không có việc gì thì tốt rồi, con cũng không cần tức giận, Đại sư huynh con chính là người như vậy. Sư phụ con nếu tu luyện chậm một chút cũng sẽ bị Đại sư huynh con mắng."

Tiêu Y tuy rằng bị Tiểu Bạch Long dọa sợ, nhưng trong lòng cũng không có bất kỳ oán khí nào đối với Kế Ngôn.

Nàng biết Kế Ngôn cũng là vì tốt cho nàng.

"Đại sư huynh đâu rồi ạ?"

Thiều Thừa nói: "Hắn đang ở kiếm động, nhưng mà con đừng quấy rầy hắn, hắn đang nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề kiếm động."

Tiêu Y lại nhớ tới Tiểu Bạch Long, kiếm ý tinh thuần, trong lòng nàng lại nhịn không được run lên. Kinh khủng y như Đại sư huynh.

Hiện tại Tiêu Y cũng không dám đi tìm Kế Ngôn.

Thiều Thừa nói: "Con cứ nghỉ ngơi vài ngày trước đi. Đợi Đại sư huynh con tu sửa xong kiếm động, có lẽ cũng phải mất một chút thời gian."

"Vâng, đồ nhi đã biết."

Tiếp theo, Tiêu Y tò mò hỏi: "Vậy Nhị sư huynh đâu ạ?"

Thiều Thừa tức giận nói: "Tiểu tử hỗn đản kia đang nằm dưới tàng cây. Dựa theo lời của hắn mà nói, đó chính là thảng thi (1)."

(1) Là một từ ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc, có nghĩa là lối sống nằm trên giường và ngủ cả ngày.

"Sư phụ con thật sự là tạo nghiệt mà, thu hai đồ đệ, một người chăm chỉ nghiêm túc, thẳng tiến không lùi. Một người lười biếng thành tính, không muốn phát triển. Nếu hai người có thể trung hòa một chút thì tốt rồi."

Nhìn thấy sư phụ của mình chửi bới hai sư huynh như thế, Tiêu Y liền cảm thấy thú vị.

Nhìn thấy trên mặt Tiêu Y lộ ra tươi cười, Thiều Thừa dặn dò nàng: "Con cứ học Đại sư huynh của con là được rồi, tuyệt đối đừng học Nhị sư huynh con. Nếu con học Nhị sư huynh con, trái tim này của sư phụ sẽ chịu không nổi."

Thiên Ngự Phong xuất hiện một mình Lữ Thiếu Khanh, đã khiến hắn cảm thấy không có mặt mũi đi gặp tổ tiên của Thiên Ngự Phong rồi.

Đó cũng chính là chuyện khiến hắn bị chưởng môn phê bình trong mỗi cuộc họp bình thường.

Nếu có thêm một người nữa, hắn sẽ cắt cổ tự tử.

Tiêu Y cảm thấy càng thêm thú vị, nàng thè lưỡi, nói: "Sư phụ, con đi xem Nhị sư huynh đang làm gì. Để con đốc thúc huynh ấy tu luyện."

Thiều Thừa nói: "Đốc thúc nó? Con nghĩ nhiều rồi."

"Con không bị nó làm hỏng, sư phụ ta đã cảm tạ trời đất rồi. Đi đi, đi đi..."

Tiêu Y đi tới dưới tàng cây lớn, nhìn thấy võng đang chậm rãi lắc lư.

Giòn tan kêu lên một tiếng: "Nhị sư huynh."

Thanh âm Lữ Thiếu Khanh truyền đến: "Không sao chứ?"

Tiêu Y đi tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh, cười nói thản nhiên: "Không có việc gì."

Lữ Thiếu Khanh cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Y: "Muội cười đến dâm đãng như vậy, là muốn làm gì sao? Nói cho muội biết, Nhị sư huynh của muội thuần khiết không tỳ vết, đừng đánh chủ ý với ta."

Tiêu Y tức chết đi được.

Tiêu Y trợn trắng mắt một cái: "Nhị sư huynh, bộ dáng của huynh, rất dễ bị người đánh đấy."

Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên: "Ai muốn đánh ta?"

Tiêu Y ngạc nhiên, huynh thích bị ngược sao?

Hay là trong lòng huynh chiến ý mười phần, là một phần tử hiếu chiến?

"Nhị sư huynh, huynh muốn luận luận với ai sao?"

"Luận bàn?" Lữ Thiếu Khanh vừa nghe, bĩu môi: "Não tàn sao, ai muốn luận bàn chứ? Luận bàn có thể coi như ăn cơm không?"

Tiêu Y thuận thế hỏi về chuyện tối hôm đó.

"Nhị sư huynh, đêm qua, huynh và Đại sư huynh luận bàn sao?"

Lữ Thiếu Khanh nói: "Luận bàn cái rắm, là Đại sư huynh của muội lên cơn thần kinh, ta cũng không quen hắn."

Tiêu Y không đạt được đáp án cần, trong lòng có chút thất vọng. Dù sao nàng cũng nghe ra Nhị sư huynh của nàng không phải là một kẻ yếu từ trong lời nói của sư phụ. Bằng không làm sao có thể luận bàn với Đại sư huynh?

Kiếm ý của Đại sư huynh vô cùng kinh khủng, mà Lữ Thiếu Khanh lại có thể luận bàn với hắn.

Cho dù không địch lại Đại sư huynh, nhưng cũng không kém bao xa.

Tiêu Y lắc võng của Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, huynh cứ nói thật đi. Mọi người đã là sư huynh sư muội, là người một nhà, huynh không cần gạt ta đâu. Nói một chút đi, đêm qua, có phải huynh và Đại sư huynh đang luận bàn hay không?"

Lữ Thiếu Khanh nói: "Không phải luận bàn, là ta đánh Đại sư huynh một trận."

Tiêu Y bĩu môi: "Ta mới không tin."

Đại sư huynh lợi hại như vậy, cho dù huynh có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng là đối thủ của Đại sư huynh.

"Nếu muội không có việc gì thì tự mình đi chơi đi, ta nghỉ ngơi một lát."

Tưởng ta là tiểu hài tử sao?

Miệng Tiêu Y càng trở nên lợi hại hơn: "Nhị sư huynh, huynh bắt nạt ta."

Tiêu Y bộ dạng lã chã muốn khóc, Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên.

"Nha đầu này, ai nói ta bắt nạt muội? Muội đừng nói lung tung nha, cẩn thận ta đánh muội thật đấy."

"Nhị sư huynh, huynh chính là bắt nạt ta."

Tiêu Y nói: "Ta phải nói cho sư phụ."

Lữ Thiếu Khanh dứt khoát thay đổi tư thế thoải mái: "Muội đi đi, ta mới không sợ sư phụ đâu. Hơn nữa, có nhân chứng không?"

Con chim nhỏ màu đỏ trên đầu kêu ríu ra ríu rít.

Lữ Thiếu Khanh vừa nghe, nổi giận: "Con chim ngốc, ngươi thì làm nhân chứng kiểu gì? Nếu còn kêu nữa, ta sẽ vặt hết lông của ngươi đấy."

Tiêu Y vui vẻ nở nụ cười: "Nhị sư huynh, huynh xem, Tiểu Hồng có thể xem như nhân chứng, nó có thể làm chứng cho ta."

"Tiểu Hồng?"

Lữ Thiếu Khanh sửng sốt, sau đó cười ha ha: "Không sai, đích thật là tên Tiểu Hồng."

Con chim nhỏ màu đỏ trên cây cứng đờ, thẳng tắp rơi xuống từ trên cao.

"Bịch!"

Con chim nhỏ màu đỏ rơi xuống đất, cơ thể vô cùng cứng ngắc.

Tiêu Y nhìn thấy dáng vẻ của con chim đỏ, đau lòng: "Tiểu Hồng, nó, nó không sao chứ?'

"Chít chít...."

Con chim nhỏ màu đỏ bị gọi là Tiểu Hồng bật dậy, vèo một cái bay lên. Khi bay đến trên võng, nó giơ cánh phải chỉ vào Tiêu Y, mở miệng kêu ríu ra ríu rít.

Dường như đang phản đối hành vi vô trách nhiệm này của Tiêu Y.

Có thể đặt tên cho người khác một cách vô trách nhiệm như vậy sao? Thân thể đỏ liền gọi là Tiểu Hồng sao? Nếu lông của nó là màu đen, có phải là sẽ gọi nó là Tiểu Hắc hay không? Không thể nghĩ ra một cái tên dễ nghe hơn để đặt cho nó sao?

Không nghĩ tới Tiểu Hồng lại có linh tính như vậy, đôi mắt to của Tiêu Y chợt lóe lên.

"Nhị sư huynh, Tiểu Hồng là sủng vật huynh nuôi sao? Nó đang nói cái gì vậy?"

Lữ Thiếu Khanh nói: "Nó nói nó rất thích cái tên này, cám ơn muội đã đặt tên."

Tiêu Y híp mắt lại thành một đường: "Không cần khách khí."

Sau khi nói xong lại đưa tay muốn sờ sờ Tiểu Hồng.

Lại không ngờ bị Tiểu Hồng đánh một cái.

"Ôi."

Lữ Thiếu Khanh tát nó một cái: "Đây là sư muội ta, khách khí với nàng một chút. Nếu không nghe lời, ngày sau không cho ngươi ăn nữa."

Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Tiểu Hồng, tình yêu của Tiêu Y càng thêm tràn ngập, nàng nói: "Không có việc gì, không có việc gì."

"Nhị sư huynh, Tiểu Hồng thích ăn linh đậu không? Ta có thể dẫn nó đi ăn."

Vừa nghe có đồ ăn, Tiểu Hồng lập tức bay tới bả vai Tiêu Y.

Bình Luận (0)
Comment