Trò chơi này thật vui!
Cuộc sống của anh vốn dĩ rất cô đơn, rất nhàm chán. Anh cần một món đồ chơi có thể giúp anh cùng vui đùa. Và cô… là đối tượng anh tin tưởng nhất. Ít ra, lần đầu tiên
anh cũng thấy có một người đáng yêu đến như vậy.
Hôm đó, Duy Duy bị cơn sốt làm đầu óc không được tỉnh táo, và mơ ước gia đình đoàn tụ
có sức hấp dẫn quá lớn. Cô cần một người giúp đỡ mình, vì vậy cô không
ngần ngại gật đầu đồng ý ngay!
Đồng ý xong mới biết đây rõ ràng
là một thiên sứ nham hiểm, xảo quyệt khoác trên người đôi cánh thiên
thần… Cứ như vậy, Duy Duy có ‘ông chủ nhỏ’, trở thành con búp bê cho
người nào đó chơi đùa.
Lúc mới bắt đầu mọi việc chỉ có như thế,
anh là ‘ông chủ’ cần một con rối làm bạn. Điều đáng nói là con búp bê
rất thú vị, có chút ngốc nghếch lại cứ luôn cho mình thông minh. Bề
ngoài trông như một quả táo chín đỏ ngọt ngào, nhưng nếu bị khiêu khích
đúng chỗ ngứa thì hét toáng lên rất táo bạo.
Anh thật sự thích con ‘rối’ này, càng ngày anh càng không muốn từ bỏ nó.
Bốn năm trôi qua trong nháy mắt. Vì sức khỏe yếu nên anh hiếm khi đi ra
ngoài nhưng may mắn thay đã có cô làm bạn, làm món đồ chơi, làm người
hầu của anh.
Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, anh luôn thích
trêu chọc cô, nhìn cô tức giận muốn quát tháo nhưng nghĩ đến viễn cảnh
sum họp cùng cha mình mà cố sức chịu đựng, khiến anh không nhịn được bật cười. Thậm chí có một lần anh nắm lấy tay cô, cố tình đem dắt cô bỏ
trong con hẻm nhỏ hẻo lánh… Rồi núp vào chỗ kín, nhìn cô tìm không thấy
anh mà khóc như mưa.
Anh thích cái cảm giác được cô cần đến!
Biết cô thích ăn bánh ngọt. Anh sắp xếp cả buổi chiều, gọi người tài xế lái
xe đi hai tiếng đồng hồ đến tiệm bánh nổi tiếng nhất. Cô hoàn toàn không biết gì, vô tư thưởng thức miếng bánh ngon, thì anh nói một câu:
“Thực phẩm đã quá hạn sử dụng mà ăn ngon đến như vậy sao? Ngày mai nhớ nói
cho anh biết, tối đến anh sẽ dắt em đi thêm vài lần nữa.” Sau đó anh
ngồi cười nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô.
Hoặc là…
“Ồ! Anh
quên nói, vừa rồi chiếc bánh này vô tình rơi xuống đất bị con chó nhỏ
liếm hết mấy miếng, hên là anh chưa có ăn thử! À, đúng rồi! Em không có
ăn trúng nước miếng của con chó ấy chứ?”
Anh hy vọng sự ‘giáo
dục’ của mình gây sốc cho cô, càng thích nhìn cái miệng xinh xắn đang
nuốt dở miếng bánh cứng đờ lại nhăn nhó. Anh thích hù dọa, thích nhìn
thấy cô nghi ngờ anh, nhưng hết lần này sang lần khác bị anh trêu chọc
đến đờ đẫn.
Anh rất xấu tính, chính anh cũng thừa nhận. Hóa ra, bản thân mình cũng xấu xa đến mức biến thái như thế.
Thời thơ ấu đã trôi qua vài năm, cuối cùng anh cũng không còn cảm giác cô
đơn buồn tẻ nữa. Chính ‘món đồ chơi’ búp bê kia đã mang lại niềm vui cho anh. Chỉ là, có lẽ trời cao muốn trừng phạt, nên khiến sức khỏe của anh ngày càng kém thêm…
“Ồ! Thế hôm nay Duy Duy không đến sao?” Giáo viên dạy tiếng Anh hỏi anh.
Gần hai năm nay, anh hầu như chỉ ở nhà. Các chương trình học trong trường
không thể hoàn thành, đành phải lựa chọn cách học tại nhà. Anh chịu
không nổi sự cô đơn, nên kéo luôn cô bé lại đây học chung. Kiên quyết
bắt buộc một cô bé mới học lớp bốn cùng anh ‘nghiên cứu’ khóa học đầu
tiên.
Nghe người ta nói không hiểu gì, anh còn trách mắng vài
câu đại loại nhđầu heo’, như ‘ngu ngốc’… cuối cùng cũng ép được con heo
tiếp nhận. Sau khi thầy giáo kết thúc khóa học, còn muốn giúp cô ôn tập
những bài mới khiến cô khóc thét lên, suýt chút nữa không vượt qua nổi
thử thách, chuẩn bị giơ tay đầu hàng.
Mối quan hệ của hai người
rất tốt, ít nhất là về phía anh. Cho dù ở sau lưng, cô bé đã phỉ nhổ anh như một tên biến thái. Anh cũng hoàn toàn giả điếc không nghe thấy.
Anh lắc đầu cảm thấy buồn bực, tại sao cả ngày hôm nay chẳng thấy bóng dáng của cô?
Thói quen thật đáng sợ! Nếu một ngày anh không bắt cô lại đây chơi đùa, cả người anh không thoải mái, thậm chí bất an lo âu.