Hôm nay sau khi bài học kết thúc, anh đã tự động tới
phòng cơm của gia đình. Bây giờ anh đến nơi này không còn miễn cưỡng như những dịp lễ tết nữa, mà bởi vì cô nên anh xuất hiện ngày càng nhiều.
Chỉ là càu nhàu ngồi chung với cha, cố gắng nuốt xong chén cơm của mình. Nhưng anh mất kiên nhẫn, cô không có ở đó.
“Duy Duy đâu rồi cha?” Anh hỏi thẳng, chẳng cần quanh co.
“Nhà con bé có chút việc, mấy ngày nay nó không có về đây.” Sắc mặt của cha cũng hơi mất tự nhiên.
Anh lặp lại câu hỏi một lần nữa thì mới biết được.
“Nghe nói cha con bé tinh thần mất tập trung, khi đi trên đường tới tòa soạn đã bị chiếc xe tải cán chết rồi.”
Anh giật mình chấn động, ngực nổi lên một cơn đau.
Cha cô chết rồi sao? Anh còn nhớ kĩ bốn năm trước đây, mình đã hứa với cô
những gì. Do đó con búp bê mới để mặc cho anh sai bảo, mặc cho anh ra
lệnh. Tại sao cha cô lại đột ngột chết đi như thế? Cô bé sẽ không quay
lại đây ư? Ít nhất, giờ đây cô sẽ không làm việc gì để lấy lòng anh nữa.
Không hiểu sao trái tim anh dội lên từng cơn hoảng hốt.
“Tiểu Đồ à! Con thấy cô đơn hả? Con có muốn Duy Duy làm em gái của mình không?” Cha ấp a ấp úng hỏi.
Mỗi sắc mặt thay đổi của con trai đều lọt vào tầm mắt của Tiêu Tuấn. Trong
vài năm qua, con trai và Duy Duy sống rất gần gũi, hầu như hai người
không tách rời nhau… Tuy rằng tính tình ông phong lưu, nhưng đối với con trai ông luôn cảm giác áy náy, tội lỗi.
“Con – không – muốn.” Anh trả lời như đinh đóng cột, nhấn mạnh từng chữ mạch lạch, rõ ràng.
Em gái ư? Anh ghét nhất hai chữ này! Trong đầu anh một chút ý tưởng cũng không có.
Câu trả lời của con làm cho ông thở phào nhẹ nhõm. Thật may mắn, Tiêu Tuấn
cảm thấy hiện giờ cuộc sống rất tốt. Trong nhà có người chăm sóc, bên
ngoài phong cảnh lại đẹp. Ông không hy vọng con trai mình mất vui.
“Cha à! Con muốn đi ra ngoài.” Anh không còn ngồi yên được nữa, muốn đứng dậy rời đi.
“Để cha kêu tài xế lái xe đưa con đi nhé.” Tiêu Tuấn ngay lập tức hiểu con mình muốn đi đâu, vội vàng sắp xếp.
Sức khỏe của con trai yếu ớt, bác sĩ dặn dò phải hết sức cẩn thận mọi việc.
Mới đi được vài bước, ngực anh dội lên một cơn buồn nôn. Anh dừng bước lại, chờ đợi cơn khó chịu đi qua, đồng thời trong đầu cũng nảy sinh một ý
tưởng táo bạo.
“Cha đã sống chung với dì Mỹ Lệ nhiều năm như vậy, tại sao dì ấy không mang thai?” Anh mở miệng hỏi.
Đứa con trai mới mười hai tuổi này lại quan tâm đến vấn đề tế nhị của người lớn, khiến Tiêu Tuấn bất ngờ xấu hổ. Không mang thai, dĩ nhiên là do
ông cẩn thận dùng cách tránh thai tốt! Nhưng làm sao giải thích sâu xa
cho đứa con trai chưa trưởng thành của mình hiểu được?
“Cha không muốn sinh thêm con cái hay sao?” Anh hỏi đơn giản.
Anh không còn là một đứa con nít. Lần đầu tiên học môn sinh học, cũng đã nghiên cứu qua thân thể của con người “Cha sợ…”
Không muốn sinh thêm con cái ư? Sao lại không muốn chứ? Sức khỏe Tiêu Đồ kém
như vậy, số phận có thể kết thúc sớm. Ông sẽ không có con cháu chăm sóc
lúc tuổi xế chiều. Nhưng nếu sinh thêm con, ông sợ Tiêu Đồ cảm thấy mình bị bỏ rơi, không hạnh phúc mà bệnh tình chuyển xấu thêm.
“Cha à! Con sẽ vui vì điều đó.” Anh hiểu được sự áy náy của cha, nên trực tiếp đưa ra lời đề nghị.
“Con thấy dì Mỹ Lệ cũng tốt lắm. Nếu dì sinh một đứa con cho cha, chắc chắn
đứa bé sẽ rất đáng yêu. Cho dù hai người không kết hôn, cũng có thể sinh con mà.”
Tiêu Tuấn giật mình ngơ ngác.
“Tại sao con lại nói vậy?” Ông rất ngạc nhiên.
Mặc dù thường ngày con trai làm ngơ đối với cuộc sống riêng tư của cha,
nhưng điều đó đủ để thuyết phục con trai khuyên cha mình có con với một
người phụ nữ khác sao? Nhìn dáng vẻ của con, hình như không giống là
đang nói giỡn…
“Con biết sức khỏe mình hư hao, chỉ mong muốn thành toàn cho mơ ước của cha thôi.” Anh nhẹ nhàng trả lời.
Cho dù lúc này cha chưa có ý định đó, chờ sau khi anh chết đi, cha cũng sẽ có con với người phụ nữ khác mà thôi.
Thật ra là tại sao? Sự thật là tại sao chứ?… Anh là chủ sở hữu của các trò
đùa và món đồ chơi kia, bởi vì xảy ra sự cố mà anh lo sợ… Đúng vậy! Anh
sợ cô đơn, sợ bị bỏ rơi.
Không cần phải có thêm một lời giải
thích nào nữa. Nếu anh đã tỏ thái độ sẵn sàng đón nhận, thì chắc chắn
cha sẽ không ‘khách sáo’ nữa.
Tài xế đã lái xe đến, anh cũng không lưu luyến mà vội vàng bước thẳng vào trong.