Sư Phụ Khổ Quá Rồi

Chương 7

Chuyện cổ tích hạt đậu thần kỳ.

Edit | 4702i.

Hồi nhóm tân đệ tử mới vào chậu trời, chỉ cần có thời gian là mọi người ở Thục Lăng sẽ như ong vỡ tổ chạy tới hóng hớt, nhưng dần dần chẳng có mấy người đến đó tụ tập nữa.

Trừ Thải Tinh sư huynh phụ trách hướng dẫn họ thỉnh thoảng sẽ tới xem xét tình huống thì cũng chỉ có mấy người hay ăn lâu lâu mới tới xem Tân Tú nấu ăn cho đỡ thèm, dù sao họ cũng là người tu tiên, sự nghiệp chính là tu luyện chứ không phải để đến đây xem show tạp kỹ.

Thấy kỳ hạn một năm sắp hết, đám tân đệ tử sắp ra ngoài mọi người mới nổi hứng trở lại, người tới đây xem bắt đầu đông lên, chẳng khác gì nhóm công nhân viên chức hẹn nhau đi giải khuây sau giờ làm.

“Coi kìa, bọn nó lại bắt đầu nghịch.” Sư huynh ngồi bên mép bồn chống cằm bật cười, hắn chỉ chỉ vào mấy đứa nhỏ bên trong.

Thải Tinh và hai người còn lại thấy nhiều nên chẳng còn ngạc nhiên nữa, chỉ cảm thán: “Bày được nhiều trò thật đấy.”

Chín đứa nhỏ sống trong chậu trời đã không còn là chúng của một năm trước nữa, một năm về trước chúng hãy còn lớ ngớ quê mùa, nhìn thấy con đom đóm khổng lồ cũng sợ tới mức thét chói tai, nhưng mà giờ thì sao, chúng theo lão đại lão nhị lên núi xuống biển, hết bắt tôm hùm lại bẫy chim rừng, bày đủ thứ trò trong bồn Trung Thiên, ngay cả đứa nhỏ nhất cũng khỏe hơn nhiều, không còn hay khóc nữa.

Dạo này bọn nó còn thử chủ động tìm cách ra khỏi chậu trời. Ý tưởng này hiển nhiên xuất phát từ miệng Tân Tú, Thải Tinh cảm thấy nàng tiểu sư muội này có nhiều ý tưởng thật.

Phải biết rằng năm đó hắn nghe lời sư huynh dẫn đường răm rắp, ngoan ngoãn ở trong bồn chậu trời tròn một năm, trước nay không hề nghĩ đến việc rời khỏi thế giới này, cùng lắm chỉ bày trò vùi hết dụng cụ nghề rèn với khối sắt thiếc lung tung vào núi bùn, gây ít khó khăn cho người đến sau thôi.

Nhưng vị tiểu sư muội Tân Tú này, người ta không chỉ dám nghĩ mà còn dám làm.

Lúc đầu nàng chế tạo một cái túi hơi bay lên trên không trung, nhưng vì sức gió trong bồn Trung Thiên không đủ nên đã từ bỏ, lại sửa bằng cách nhóm lửa dưới cái túi đó, kết quả là túi hơi không chịu được nhiệt nên cháy hỏng, thất bại tiếp, giờ chúng lại định học theo hắn, huấn luyện một con chim để tụi nó đưa chúng bay lên trời.

Đương nhiên lại thất bại, Thải Tinh đắc ý khoanh tay: “Tụi nó không to bằng con chim còn đòi huấn luyện chim cơ đấy, chim trong bồn Trung Thiên chỉ là chim bình thường, nghe có hiểu tiếng người đâu, sao mà so với linh điểu Tiểu Thúy của ta được.”

“Xem cho vui thôi, các sư đệ sư muội đáng yêu như thế, dù không thành công cũng xứng đáng được khen ngợi chứ.” Dư Phong sư huynh phe phẩy cây quạt.

Thải Tinh cảnh giác liếc hắn, “Huynh đừng có mà giúp chúng thổi cái “khinh khí cầu” gì đó bay lên trên này đấy.”

Dư Phong lắc quạt: “Sư đệ hiểu lầm huynh rồi, sư huynh nào phải loại người tốt bụng thích giúp đỡ mọi người, sư huynh chỉ muốn thưởng thức chuyện gì vui vẻ hoặc thú vị thôi. Đáng tiếc, kỳ hạn một năm giờ dư lại chưa đầy một tháng, chờ sau này các sư đệ sư muội lớn lên sẽ chẳng còn thú vị nữa, giờ có thì hãy biết trân trọng đi.”

Các sư huynh sư tỷ bên ngoài chậu trời không ai thấy đám trẻ con có thể bò ra khỏi chậu trời, chỉ coi việc này là chuyện vui cười xòa rồi thôi.

Hôm nay Tân Tú làm một nồi thịt chim hầm, dạo trước họ bắt được nó, định huấn luyện nó cho họ cưỡi bay lên trời nhưng con chim không chịu nghe lời, nuôi thì khó nên cuối cùng thành đồ ăn luôn.

Lúc đầu lão nhị còn thấy hơi tiếc, nhưng sau khi ăn nồi thịt hầm ngon lành thì chả thấy tiếc nuối chi nữa mà chỉ phồng mang trợn má nhai thịt chim, xong bèn giơ ngón cái thể hiện sự tôn kính của mình với lão đại.

Cử chỉ này họ học từ Tân Tú, thỉnh thoảng Tân Tú sẽ thể hiện vài cử chỉ khó hiểu khác hẳn với bọn họ, mà cả nhóm lại vì ngưỡng mộ lão đại nên học theo nàng hết, còn thật ra học được bao nhiêu thì tùy mỗi người.

Trong chậu trời một năm không có bốn mùa, nhiệt độ ấm áp quanh năm, hoa sen luôn luôn nở rộ, các loại cây ăn quả cứ kết quả đều đều, cho dù là loại người chẳng biết làm gì sống trong này cũng không bị đói chết, ở thế giới của phàm nhân, chỗ thế này hẳn là “Thế ngoại đào nguyên”. Đã vậy còn có Tân Tú ở đây nên cuộc sống của cả đám càng thêm ung dung tự tại.

Nơi này cũng rất tốt, nhưng Tân Tú vẫn luôn muốn rời khỏi nơi này ngắm nhìn thế giới ngoài kia.

Nếu không biết ngoài kia còn một thế giới khác, nàng sẽ không nghĩ đến chuyện rời khỏi đây, nhưng nếu đã biết ắt sẽ chủ động tìm cách khám phá thế giới bên ngoài. Mấy đứa trẻ lại nghe theo Tân Tú, luôn luôn chịu làm chịu thử những thí nghiệm cùng nàng.

“Thất bại là mẹ thành công.” Tân Tú vừa cầm miếng dưa chuột cắn rôm rốp vừa nói chuyện với các đệ đệ muội muội ngồi dưới, “Ý là, lúc các ngươi thất bại chớ nhụt chí vội, cứ dồn hết sức mà chửi một câu “cút m* mày đi”, sau đấy làm tiếp là thành công ngay.”

Lão nhị thân là đứa hay nịnh lão đại nhất lập tức vỗ bàn tay còn lại vào đùi cái đét, hòng tạo ra tiếng vỗ tay, “Lão đại nói chí phải!”

Tân Tú bẻ một miếng dưa chuột ra đưa cho hắn, nói tiếp: “Nếu muốn làm gì thì đừng từ bỏ quá dễ dàng, mới gặp được tí khó khăn với thất bại đã không muốn làm đúng là phí phạm thời gian, thà từ đầu nằm không làm cá mặn* luôn cho rồi.”

(*) Cá mặn: Kiểu người sống được chăng hay chớ, không đam mê không ý chí. . Ngôn Tình Tổng Tài

Nàng thiếu nữ lão tam tuy cũng hay nịnh nhưng trường phái nịnh khác hẳn lão nhị, nàng ấy luôn coi lời Tân Tú là chuẩn mực, nghe thế thì nghiêm túc gật đầu: “Tỷ tỷ nói đúng, không thể từ bỏ dễ dàng thế được, chúng ta thất bại một lần hai lần ba lần cũng không sao, còn có thể thử lần thứ tư thứ năm, cứ thử mãi rồi cũng sẽ thành công thôi!”

Tân Tú mừng rỡ gật đầu, này là bài học kể về chuyện Edison chế tạo ra đèn điện nàng được dạy hồi tiểu học đây mà. Nhưng dẫu gật đầu, nàng lại lập tức đổi giọng: “Nhưng lão tam này, hôm nay tỷ tỷ muốn nói về câu quá tam ba bận.”

“Số ba là một con số rất đặc biệt.” Nàng xòe ba ngón tay ra, “Rất nhiều chuyện, nếu đã thử ba lần rồi vẫn không thấy có hy vọng thành công thì có thể nghĩ đến chuyện từ bỏ. Nhiều lúc cứ khăng khăng làm tiếp sẽ bị coi là mù quáng, trong tình huống như vậy, ắt có một phần nghìn khả năng sẽ xuất hiện một thiên tài chắc chắn thành công, nhưng đại đa số mọi người đều lại là 999 đứa ngu xuẩn còn lại, cho nên kịp thời dừng lại trước khi tổn thất quá nhiều mới là chuyện người thông minh nên làm.”

Nói đến đây nàng lại chỉ vào lão ngũ: “Thiên tài thì đừng học theo tà thuyết ngụy biện của tỷ, tỷ tỷ không phải thiên tài, không dạy được thiên tài.”

Lão ngũ đã quen việc thỉnh thoảng nói chuyện phiếm nàng sẽ giỡn với mình nên chỉ ngại ngùng cười, không nói lời nào.

Lão tứ bị nàng nói vòng nói vo đau cả đầu, “Nên là lão đại, cuối cùng thì tỷ muốn nói gì thế, ý là mình thất bại ba lần rồi nên từ bỏ chuyện bay lên trời ạ?”

Tân Tú: “Đương nhiên không phải. Thiên tài cứ thử mãi cũng được, người thường thất bại ba lần nên từ bỏ, nhưng loại kém thiên tài lại chẳng phải người thường như ta, có thể thử thêm lần nữa. Cho nên, ngày mai chúng ta sẽ thử tìm cách lên trời lần cuối.”

Mấy đứa trẻ nghe vậy lại bắt đầu ào ào lên, khi một đám trẻ ở bên nhau luôn luôn nảy sinh rất nhiều câu hỏi cần được trả lời, nếu kể ra hết chắc chắn sẽ viết được quyển sách mười vạn câu hỏi vì sao dày hai mươi centimet.

“Lão đại, tỷ lại có cách mới để lên trời ạ? Lần này là gì thế?”

“Ta cảm thấy “khinh khí cầu” lần trước được phết, nếu gió to thêm chút là chúng ta có thể bay cao hơn nữa, chẳng lẽ phải làm “khinh khí cầu” to hơn à?”

“Đại tỷ chẳng thèm dùng cách cũ đâu, chắc chắn tỷ ấy sẽ nghĩ ra cách mới, phải không đại tỷ?”

“Lần trước vị sư tỷ nọ tới ăn cơm, nói chúng ta còn một tháng nữa sẽ được ra ngoài, trong một tháng này liệu ta có nghĩ được cách ra ngoài không?”

“Nếu mình sắp được ra ngoài rồi thì vì sao còn phải tìm đủ cách tự mò ra chứ, chờ là được rồi mà?” Lão tứ hơi thắc mắc.

Tân Tú tỏ ra nghiêm nghị, “Lão tứ à, đệ phải biết rằng, sau này đệ sẽ làm rất nhiều chuyện bị người khác coi là vô nghĩa. Nhưng có ý nghĩa hay không không quan trọng, chỉ cần đệ thấy nó thú vị là được.”

Vì mớ bao biện này mà nàng từng bị cha mắng là cái đồ rảnh rỗi sinh nông nổi.

Lão thất ục ịch chạy tới bên cạnh Tân Tú lay lay tay nàng, “Lão đại, tỷ nói cho bọn ta biết tỷ lại nghĩ ra cách gì đi ~”

Tân Tú cười bí ẩn, “Còn nhớ chuyện hạt đậu thần kỳ tỷ từng kể cho muội nghe chứ?” Nàng nảy ra ý tưởng từ câu truyện cổ tích này đấy.

Lão thất: “Nhớ chứ nhớ chứ, chính là cây đậu rất cao rất cao, vươn tới cả bầu trời… A, chẳng lẽ mình cũng bò lên cây đậu thần để lên trời ạ? Nhưng mình không có hạt đậu thần kỳ mà.”

Tân Tú ôm chầm lấy nàng ấy, cười hì hì, thì thào: “Mình không có, nhưng tiên nhân thì có chứ.”

Dạo trước, lão thần tiên Cảnh Thành Tử râu bạc lén chuồn xuống đây ăn cá cay hầm ớt uống nhiều rượu quá, nàng mới nhân dịp thử xem lão có cây thần như thế không, lão tiên nhân đã say khướt biểu diễn cho nàng xem, Tân Tú bèn đổi cá cho lão để lấy hai hạt giống.

Hạt giống này nàng để lão ngũ chăm sóc, ngày nào hắn cũng truyền linh khí màu xanh lục vào đó, chỉ chờ khi tích trữ xong gieo hai hạt giống này xuống là lập tức nó sẽ bén rễ từ dưới đất mọc thẳng lên cao, đến nỗi nó có cao đến đỉnh vòm trời hay không thì Tân Tú không biết, dù sao thử đã, chuyện này thú vị ở chỗ không chắc chắn được gì mà.

Lão ngũ quả thực rất kín miệng, Tân Tú nhờ hắn giúp, hắn bèn lẳng lặng bận rộn hồi lâu mà chẳng để lộ chút tin tức nào.

“Mấy hôm trước Quế Tâm sư tỷ vào đây, ta nghe tỷ ấy nói các sư huynh bên ngoài không phải lúc nào cũng trông chừng chúng ta được, hai ngày nay họ phải nghe vị sư bá nào đó giảng đạo, nên ít nhất từ nay đến mai chắc chắn họ sẽ không ở đây, chúng ta phải nhân dịp này chuồn êm mới được.” Tân Tú cầm cành cây vẽ lên đất, “Đương nhiên, tiền đề là cái cây này phải đủ cao để mình bò được ra ngoài.”

“Lão đại không hổ là lão đại, hóa ra tỷ đã tính hết rồi.” Lúc này lão nhị mới thực lòng vỗ tay bằng chân khen nàng.

Tân Tú cũng có qua có lại mà tâng bốc hắn, “Ấy, quá khen quá khen, là lão đại, ta sẽ không đánh trận nào mà chưa tính chắc. Nếu muốn làm chuyện lớn, mai còn phải nhờ đệ ra tay nữa đấy lão nhị ạ.”

Nàng quàng cổ lão nhị: “Mai ta bò lên trước, lão tam lão tứ lão ngũ lão lục có thể đi theo, nhưng lão thất lão bát lão cửu có lẽ không bò nổi, họ bò sau, đệ theo cuối phụ trách quan sát công việc kết thúc, nếu bọn ta bò lên được sẽ kéo tất cả lên theo, nhiệm vụ hậu cần của đệ quan trọng lắm đấy.”

Lão nhị không ngốc như mấy đứa khác, hắn ngầm hiểu nàng thông cảm hắn chỉ có một tay, bò không nổi, lại quan tâm tới sĩ diện của hắn mới sắp xếp như thế bèn cười theo, “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

“Được, vậy đêm nay mọi người nghỉ ngơi đi, bảo đảm thể lực, ngày mai mình thử lần cuối, thành bại ngay lúc này đây!”

Hạt giống nàng lừa được từ Cảnh Thành Tử được lão ngũ chăm sóc tới sáng bóng, sau khi hắn cẩn thận gieo xuống đất nó lập tức đón gió mà lên, cả đám tròn mắt nhìn nó càng ngày càng cao, hưng phấn không thôi.

Tân Tú vừa khoanh tay vừa nghĩ thầm, “Chẳng lẽ lần này ta may thật nên làm bừa mà cũng thành công?”

Mấy người còn lại nhìn vẻ mặt cao thâm khó đoán của lão đại không khỏi thầm ngưỡng mộ, quả nhiên lão đại nói chí phải, nàng nói thành công là thành công!

Cái cây cao chọc trời ấy không giống dây leo, mà là một cái cây thông thẳng lên trời. Sau một năm rèn luyện thân thể Tân Tú thấy không tệ chút nào, có thể do sống ở đây lâu rồi, đồ ăn cũng không giống bình thường, nàng luôn có cảm giác cơ thể mình nhẹ nhàng, linh hoạt hơn nhiều, còn khỏe nữa, với một thân cây như thế nàng hoàn toàn không thấy sợ, buộc dây thừng bảo hộ xong bèn bắt đầu bò lên trên.

Nhóm lão tam cũng buộc dây thừng vào eo, cùng bò lên trên theo nàng. Những chiếc lá cây rậm rạp cứng cáp cho họ chỗ để nghỉ ngơi. Cứ bò bò lên trên không biết mệt như thế, lão tứ yếu sức hơn đã nằm vật ra lá cây thở hổn hển, nhưng thấy lão ngũ thậm chí cô nương như lão lục đều bò vượt mặt mình, tiểu thiếu gia không nhịn nổi nữa, lập tức lau mồ hôi, không phục mà bò lên trên.

Tân Tú là người tới vòm trời sớm nhất, nàng nhìn xuống dưới mới nhận ra “bầu trời” này không cao như mình tưởng tượng, dằn cả bụng tò mò, nàng chạm lên “trời”.

Bên mép bồn ngọc ở Vân Trung Đình bỗng nhiên thò ra một bàn tay, tiếp đó Tân Tú cũng ló đầu ra. Nàng nằm bò trên mép chậu ngọc, dò dẫm nhìn Vân Trung Đình không một bóng người, miệng ồ lên, nhảy xuống chậu ngọc đi xem xét xung quanh.

Thế giới họ sống suốt một năm qua chỉ như chậu cảnh thu nhỏ, bị bao bọc bởi chiếc chậu ngọc này. Hồ sen rộng vô biên đã nhỏ xíu, vườn trái cây khổng lồ đi mất cả ngày mới đi hết chỉ như một bụi cỏ, núi bùn cao ngất lại là một đống đất, mà người trong đó chẳng khác nào con kiến bé xíu.

Nàng cười mừng rỡ, bắt đầu dùng sức túm dây thừng trên eo.

Từng người từng người một, mấy đứa cứ ngươi đẩy ta kéo, tất cả đã chui ra khỏi bồn ngọc.

Cùng đứng ở Vân Trung Đình, mấy người lại ngạc nhiên cảm thán y như một năm trước mới vào chậu trời.

“Nơi này… Đúng là tiên cảnh…” Lão tứ không kiềm được, run giọng cảm thán một câu.

Vân Trung Đình tên sao cảnh vậy, là một tòa đình bạch ngọc giữa ngàn mây, mà nơi đây trừ tòa đình này ra, xung quanh chỉ có biển mây luôn luôn luân phiên lưu chuyển.

Lúc những người khác hãy còn đứng tại chỗ chưa dám đi, Tân Tú đã tìm được đường rồi, ấy là con đường nhỏ do ngọc trắng xếp thành đang ẩn mình giữa mây mù.

“Đi thôi, mình đi tìm “tiên nhân”!” Tân Tú rẽ mây đi lên trước, vẫy vẫy tay với đám trẻ. Như rất nhiều lần trước, họ chẳng hề do dự mà theo kịp bước nàng.

Lời tác giả:

Ra ngoài rồi ha ha ha ha ha không ngờ phải khônggg
Bình Luận (0)
Comment