Tân Tú cảm thấy những đám mây trắng lưu động quanh người mình lúc này, có lẽ không phải mây bình thường.
Ở thời hiện đại, học đến cấp hai là biết mây mù nói chung do hơi nước tạo thành, nhìn từ xa là những đám mây, xích lại gần vươn tay ra sờ cũng chỉ tổ ướt bàn tay. Nhưng lúc này Tân Tú đi một đoạn đường ngắn trong mây, giơ tay quấy những làn mây mù này lên rất nhiều lần cũng không hề thấy ướt.
Những viên ngọc trắng khổng lồ nối dài hết viên này đến viên nọ, không biết dẫn đến nơi đâu, Tân Tú đi đầu lùa mây mù sang bên, đám trẻ nhỏ đi theo nàng cũng tò mò giơ tay sờ soạng mây trắng nhấp nhô bên người.
"Hóa ra sờ mây trên trời là thế này."
"Không có sờ được, ngày xưa ta còn tưởng chúng cũng mềm mại như chăn."
Lão thất mập mạp há to mồm, lè lưỡi thử liếm không trung, ngơ ngác nói: "Đệ chẳng nếm được vị gì cả."
Lão nhị ngồi xổm xuống nghịch mây nhưng không mò được gì, hắn tròn mắt nhìn ngàn mây mà ngẫm nghĩ, "Dưới này là gì nhỉ? Nước à?"
Lão tứ tiểu thiếu gia tương đối thân với hắn nên rất là hiểu tính cách lão nhị, lúc này nghe thế, sợ lão nhị vì tò mò mà nhảy thẳng xuống dưới xem thử mới căng thẳng níu tay hắn lại, hét lên: "Huynh đừng có nghịch, nếu quả thực chúng ta đang ở trên trời, huynh nhảy một cái ngã luôn xuống dưới thì sao đây! Đến lúc đó huynh ngã thành trăm mảnh là toi, đừng có chơi liều!"
Tân Tú dừng lại: "Ở đây có lối rẽ, mình đi đằng nào đây?"
Trước mặt họ có tới ba lối rẽ nhìn giống y nhau.
Cả đám tranh cãi một phen vẫn không biết nên đi đường nào, Tân Tú ôm luôn tiểu cửu đặt nó lên trước, "Tiểu cửu, đệ chọn đi."
Qua một năm sống chung, Tân Tú phát hiện, tiểu cửu chắc chắn là đứa may nhất trong cả chín người họ.
Tiểu cửu ngây thơ nhìn nhóm ca ca tỷ tỷ, tiện tay chỉ về con đường ở phía giữa.
"Được rồi, vậy mình đi đường này." Họ tiếp tục đi thẳng, đến một đoạn lại gặp ba ngã rẽ cũng kệ, cứ vậy đi một đường thẳng tắp. Đi một hồi, mấy người nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện. Cả đám bất giác bước khẽ lại, lòng thầm căng thẳng.
Tân Tú trông thấy nơi xa có vô số những cây cột bạch ngọc cao thấp nhấp nhô ẩn đáy dưới đám mây, những bộ phận nổi lên khỏi tầng mây cao có thấp có, trên mỗi cây cột lại có một người ngồi.
Người ngồi trên cây cột cao nhất tựa một bức tượng Phật trong chùa miếu, người ấy vô cùng cao lớn, quanh thân là ánh hào quang sáng ngời. Ngay dưới vị trí hắn ngồi là mấy trụ ngọc thấp hơn, người ngồi trên đó chỉ nhỏ hơn hắn một ít, càng về dưới người càng nhỏ lại, họ hoặc ngồi hoặc đứng trên trụ học, tựa như đám tinh tú vây quanh bảo vệ mặt trăng.
So với họ, cơ thể của đám Tân Tú bé xíu, chênh lệch cỡ chừng con mèo nhỏ với người bình thường.
Tân Tú ngồi xổm ở trong mây trộm nhìn khung cảnh nơi xa, khẽ vỗ tay cái đốp. A, lúc nãy nàng đã nghĩ sao đình bạch ngọc và những viên ngọc trắng đều to đến thế, ra vậy, tuy sau khi chui ra khỏi cái chậu kia ra ngoài họ có to hơn một chút, nhưng vẫn chưa khôi phục hình thể bình thường!
Với lại, đây chính là cảnh nghe sư bá giảng đạo theo lời Quế Tâm sư tỷ ư? Khéo thật, sao họ lại vào đây đúng dịp thế nhỉ.
Lão tam kéo kéo tay áo nàng, nói nhỏ: "Tỷ tỷ nhìn kìa, là Thải Tinh sư huynh."
Tân Tú nhìn theo hướng lão tam chỉ, quả nhiên thấy Thải Tinh sư huynh ngồi ở một trụ ngóc thâm thấp, huynh ấy là người phụ trách hướng dẫn họ nên từng qua lại với họ không ít lần.
Nghĩ tới cảnh lát nữa vị sư huynh thích híp mắt này nhận ra họ đã biến mất hết rồi sẽ tỏ vẻ thế nào, Tân Tú lại hết sức hưng phấn. Nàng chớp mắt, kề tai cả đám thì thầm gì đó.
Mấy người nói xong bèn nhờ mây che chắn và hình thể linh hoạt, chậm rãi mò tới dưới cây cột chỗ Thải Tinh. Cây cột cũng không cao lắm, lão nhị dùng một tay nâng Tân Tú lên, Tân Tú giơ tay là chạm được tới mép cột, nàng bám chặt lấy nó, từ từ bò lên trên.
Thải Tinh tuy mặt nghiêm túc nhưng bàn tay sau lưng lại đang vuốt mai rùa. So với việc nghe Hàn Phòng Tử sư bá giảng đạo, hắn thích nghiên cứu thuật bói toán yêu thích hơn. Nhất là hôm nay, chẳng hiểu sao hắn lại thấy không yên lòng, xem bói mấy lần đều ra kết quả mình sẽ gặp chuyện, đạo hạnh của Thải Tinh vẫn chưa được cao thâm, không tính cụ thể được, nên hắn đành buồn rầu cầm mai rùa vuốt đi vuốt lại tính toán không ngừng.
Đang tính tính, bỗng hắn thấy tay mình ngưa ngứa.
Chẳng lẽ là côn trùng? Không không, trong Vân Gian Đạo Trường trừ họ ra hoàn toàn không có vật sống khác, sao hắn lại thấy có gì đó chạm vào tay mình nhỉ.
Thải Tinh không khác nào học sinh lên lớp nhưng không nghiêm túc học bài, dẫu ngoảnh lại vội nhưng vẫn rất điêu luyện, hắn mải mốt liếc xuống dưới.
Mới nhìn thoáng qua, hắn liền thấy Tân Tú tí hon đang đứng cạnh tay mình, tò mò nghịch mai rùa, thấy hắn nhìn mình bèn ngẩng đầu cười xán lạn, thậm chí còn khoát tay với hắn. Chưa kể đến chuyện dưới thân trụ hắn đang ngồi, còn cả mấy đứa khác đang loe ngoe bò cột.
Thấy trên gương mặt vốn luôn tươi cười Thải Tinh sư huynh dần dần trở thành vẻ khó tin và kinh hãi, ngay cả đôi mắt hay híp cũng trợn trừng lên, Tân Tú suýt nữa cười chết ngất.
Thải Tinh: "?!"
Thải Tinh vạn không ngờ tới chuyện mình sẽ gặp đám nhóc này ở đây, rốt cuộc là bọn nó chạy tới nơi này bằng cách nào, ra khỏi chậu ngọc bằng cách nào? Hắn hoảng hốt, lảo đảo té khỏi cây cột khiến ai nấy đều nhìn sang.
Hàn Phòng Tử, người ngồi ở nơi cao nhất đang giảng đạo là vị đệ tử thứ ba của Linh Chiếu tiên nhân, đã tu thành nhân tiên. Hắn mang dáng vẻ trung niên, mặt không cảm xúc, trông khá là nghiêm nghị chính trực.
Nhìn thì tưởng hắn vẫn chưa phát giác ra điều gì, nhưng ngay lúc nhóm Tân Tú thò đầu ra khỏi đám mây ngó nghiêng, đuôi lông mày hắn đã hơi hơi nhếch lên rồi.
Cảnh Thành Tử cũng ở đây, lão ngồi dưới Hàn Phòng Tử không xa, trông thì tiên phong đạo cốt đấy, rõ ràng còn ngồi quay lưng lại với đám đệ tử phía sau, nhưng khi Thải Tinh bị kinh sợ té khỏi cây cột lão lại như mọc mắt sau lưng mà mừng rỡ toét miệng cười. Thấy Hàn Phòng Tử ngồi trên liếc mình đầy thâm ý, lão mới vuốt vuốt râu để nụ cười ẩn sau bộ râu trắng, giả vờ như không biết gì.
Hàn Phòng Tử ngưng giảng đạo, hắn hơi nhấc ngón tay, Thải Tinh ngã xuống đạo trường mây thoắt cái đã bị kéo về, ngã ngồ trên trụ ngọc.
Về phần đám Tân Tú "xâm nhập" vào đây, Hàn Phòng Tử thoáng ngoắc tay khiến cả đám bay vụt qua trước mặt các vị sư huynh sư tỷ và mấy vị sư bá ngồi trước, trôi dạt đến trước mặt Hàn Phòng Tử.
Hàn Phòng Tử còn chưa nói gì, Thải Tinh ngồi dưới đã căng thẳng cướp lời: "Hàn Phòng Tử sư bá, chúng là phàm nhân được tổ sư gia chọn vào lần sinh nhật này, ở trong bồn Trung Thiên chưa đầy một năm, do đệ tử không chú ý mới khiến chúng chạy ra ngoài, đều do đệ tử bất cẩn, đệ tử xin được dẫn chúng trở về ngay!"
Cảnh Thành Tử cười phá lên: "Thải Tinh con căng thẳng vậy làm gì, tuy Hàn Phòng Tử sư huynh hơi nghiêm túc nhưng khoan dung với trẻ con lắm. Nếu mấy đứa nó đã chạy ra ngoài hết rồi cũng không nên ném tụi nó về lại trong chậu nữa, theo ta thấy, chẳng bằng chọn đồ đệ luôn là vừa."
Hàn Phòng Tử nghiêm giọng: "Cảnh Thành Tử sư đệ." Bề ngoài nhìn hắn trẻ hơn Cảnh Thành Tử rất nhiều, nhưng khi lộ vẻ nghiêm nghị khuyên bảo lão như thế trông cũng chẳng đến mức kì dị lắm.
Cảnh Thành Tử biết hắn đã nhìn thấu hết từ đầu đến cuối câu chuyện thì cụp mắt không nói gì, nhưng trông cũng chẳng lo lắng được bao nhiêu.
Mấy đứa nhóc lúc này trước mặt bao người, còn nhìn thấy trước mặt lão đại có một vị sư bá trông khó gần như Kim Cương trừng mắt* đều tỏ ra hơi thấp thỏm, chúng bất giác dịch lại gần lão đại, giống một đám gà con run lẩy bẩy nép sau một con gà con xù lông.
(*) Chỉ vẻ mặt nghiêm nghị, đáng sợ.
Vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Phòng Tử thoáng dịu lại: "Đã tới rồi, thì ngồi dưới nghe một lát đi."
Mấy người bọn họ giờ rất nhỏ, chẳng tốn diện tích là bao nên bèn ngồi luôn dưới chân Hàn Phòng Tử, Tân Tú còn thấy nền ngọc quá lạnh, nên dẫn mấy đệ đệ muội muội ngồi hẳn lên vạt áo của Hàn Phòng Tử.
Các bạn đồng môn nhìn có vẻ đang nghiêm túc nghe giảng thỉnh thoảng lại trộm liếc bọn họ, ai nấy đều tỏ ra cực kỳ hứng thú.
"Tiểu Tân Tú tài thật, còn dám ngồi lên vạt áo của Hàn Phòng Tử sư bá cơ đấy!"
"Muội ấy sau này nhất định là kẻ uy phong một cõi đây, sư huynh bội phục!"
Nhất là Thải Tinh sư huynh, huynh ta trông như một con khỉ đang vò đầu bứt tai, không yên tâm ngồi trên trụ ngọc, mặt mày là vẻ lo lắng không thôi. Dù hắn hơi xấu tính thật, nhưng thực tình cũng rất lo mấy đứa nhóc vì chạy loạn mà khiến Hàn Phòng Tử sư bá không vui.
Hôm nay xem chừng là ngày gặp hạn, Hàn Phòng Tử mới lại bắt đầu giảng đạo chưa được bao lâu, bốn phía bỗng nhiên rung lên ầm ầm. Cái kiểu trời đất rung chuyển thế này Tân Tú đã quen rồi, ngày trước nàng cũng từng trải qua, này chẳng phải là động đất ư, nàng gặp động đất nhiều lần rồi, hoàn toàn không sợ.
Hàn Phòng Tử đứng dậy, biến mất trên đài cao, tựa như mặt trời nhỏ phát sáng lặn xuống biển mây. Tân Tú ló đầu xuống nhìn, dưới này quả thực xuống được ư? Không biết bên dưới trông thế nào.
Giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai mấy đứa trẻ: "Đừng sợ, đây là địa long trở mình mà thôi."
Trên trụ ngọc cách đó không xa là một vị nữ tử dáng tựa thần nữ, trên tay là một chiếc bình ngọc. Mới nãy Tân Tú đã chú ý đến vị này rồi, bởi vì nàng ấy mỹ lệ khôn cùng, hơn nữa dáng nàng cầm bình ngọc rất giống Quan Âm Bồ Tát mà Tân Tú hay thấy trên phim hồi bé. Nàng nhịn không được ngó sang lão thất lão bát ngồi cạnh, nếu bên người vị thần nữ này lại có một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trông lại càng giống Quan Âm Bồ Tát hơn.
Thế là nàng nhịn không được mà nói: "Vị sư bá này, ngài có thiếu đồ đệ không ạ? Ngài thấy hai vị đệ đệ muội muội này của con thế nào? Dáng dấp mặt mày chúng trông rất có phúc, dẫn theo bên mình sẽ không thấy chán đâu." Nàng kéo lão thất lão bát còn đang mù tịt ra đằng trước, cất tiếng hỏi trong khi núi trời đang rung lắc dữ dội.
Sau một hồi sững sờ, vị "Quan Âm Bồ Tát" mỉm cười hiền, rõ là vẻ ngoài trẻ trung nhưng nụ cười lại hiền hòa như một bà cụ.
Nàng ấy nói: "Đứa nhóc này, con không sợ địa long trở mình ư?"
Tân Tú: "Con biết, đây là động đất." Mặc dù không ngờ chốn tu tiên cũng có động đất, nhưng chuyện này cũng không đến nỗi khó chấp nhận lắm.
Quan Âm tỷ tỷ bật cười, vung tay áo lên hai lần. Mây rẽ lối mà ra, Tân Tú bỗng trông thấy những ánh chớp dày đặc dưới tầng mây, dưới ánh chớp tím lịm, bất ngờ lộ ra một đoạn đuôi rồng. . Kiếm Hiệp Hay
Tân Tú: "...?"
Rồng kìa? Có rồng thật ư?! Mới nãy nói địa long trở mình hóa ra không phải để chỉ động đất, mà dưới đó thực sự có rồng đang trở mình sao?!
Nàng nhìn con rồng thân dài và thô quấn ánh chớp quanh mình, thỉnh thoảng mới lộ một bộ phận cơ thể dưới làn mây, vảy rồng bóng loáng, vuốt rồng nhọn hoắt, râu rồng cuồng loạn đều lộ vẻ hung ác cực độ. Thân hình không ngừng uốn lượn như ẩn như hiện, dù là chỉ nhìn từ xa cũng sẽ đứng hình trước uy thế của nó.
Thấy ngay cả nàng cũng tỏ ra kinh hãi, Cảnh Thành Tử không biết chạy tới đây từ lúc nào nói: "Ấy là nghiệt long dạo trước từng gây ra tinh phong huyết vũ* dưới hạ giới, tổ sư gia của các ngươi hàng phục được nó bèn trấn áp dưới này, chỉ là tính tình nó không tốt lắm, thường xuyên cuộn mình tìm cách phá phong ấn, nên cứ một thời gian núi sẽ rung chuyển gây ồn ào, mọi người đều đã quen rồi."
(*) Tinh phong huyết vũ: mưa máu gió tanh, ý chỉ thảm cảnh.
Thực tình Tân Tú không nghĩ được đến mức này, tất cả là tại khoa học hiện đại đã hạn chế sức tưởng tượng của nàng!
Có Hàn Phòng Tử đi xử lý, cơn rung chấn chẳng mấy mà ngưng, chẳng qua hắn không còn hứng giảng đạo nữa, một tay ôm lấy chín đứa trẻ, cưỡi mây mà đi.
Cảnh Thành Tử vội đuổi theo, hô lên: "Hàn Phòng Tử sư huynh, gượm đã gượm đã, ta chọn đồ đệ xong rồi huynh hãy dẫn đám còn lại đi, đừng ôm bọn nó đi hết thế chứ!"
"Quan Âm" tỷ tỷ khựng lại đôi chút, cũng đứng dậy đi theo.
Mấy vị trưởng bối vừa đi, đám vãn bối lập tức ồn ào lên. Hầu như họ đều đã đi xem nhóm sư đệ sư muội trong bồn Trung Thiên, ngầm tám không ít chuyện về chúng, giờ thấy mọi chuyện đến nông nỗi này bèn tụ lại bên người Thải Tinh trêu ghẹo.
"Thải Tinh à, ngươi còn không đuổi theo ngay đi?"
"Ta nào dám chứ."
"Hàn Phòng Tử sư bá định để chúng quay trở lại bồn Trung Thiên nhỉ?"
Thải Tinh sờ sờ mũi, "Ta thấy không giống lắm, hình như sư bá không tới Vân Trung Đình, ta đoán sư bá trở về động phủ của mình."
"Hàn Phòng Tử sư bá không định trừng phạt tụi nhỏ đấy chứ? Sư bá bế quan lâu như thế, mới giảng đạo lần đầu đã bị ngưng giữa chừng, đoán chừng giận lắm đấy."
"Lần này nguy rồi." Thải Tinh nghe các sư huynh nói thế sợ tới lạnh cả người, thoắt cái bèn đi tìm sư phụ. Đồ đệ gặp chuyện khó giải quyết đương nhiên phải đi tìm sư phụ nhờ giúp rồi!
Bên này, Hàn Phòng Tử đặt chín đứa bé vào trong tay áo, cưỡi mây tới một hang đá ở đỉnh núi. Động phủ của Hàn Phòng Tử nửa xây trong lòng núi nửa xây ngoài vách núi, vạn vạn hành lang nối liền với gác mái, trên lan can quấn quýt các loại dây leo, kết đủ thứ quả nhiều màu sắc.
Mấy đứa nhỏ bị đặt trên gác mái, Hàn Phòng Tử vẫy tay, một đoạn dây leo mò từ ngoài cửa sổ vào trong, dừng lại trên tay hắn. Hắn hái mấy quả trên cây xuống, đặt trước mặt đám Tân Tú và nghiêm nghị nói: "Ăn đi."
Tân Tú cầm lên ăn luôn.
"Ôi chao!" "Ối!"
Mấy đứa nhỏ ăn quả xong bỗng biến lớn lên, chúng đã khôi phục lại kích cỡ bình thường, đã vậy còn tràn trề sức lực, tai thính mắt tinh, cảm thấy khỏe khoắn hẳn lên so với ngày trước.
Hàn Phòng Tử nghiêm mặt: "Tân đệ tử sở dĩ phải ở trong chậu trời một năm cũng không phải để chịu thử thách. Các ngươi vốn là phàm thai, mới tới giới tu tiên e rằng không thích ứng được với linh khí ở Thục Lăng Sơn nên mới cần ở trong chậu trời tròn một năm cho quen dần với nơi đây, trộm chạy ra sớm quả thực quá liều."
Tân Tú thấy hắn nghiêm túc như thế tự nhiên lại thấy thân thiết lạ lùng, trước kia cha nàng cũng hay dạy bảo nàng với vẻ mặt y như thế này, nên cơ hồ nàng ngay lập tức hình thành phản xạ có điều kiện mà tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời: "Con biết sai rồi, lần sau con sẽ không thế nữa!"
Hàn Phòng Tử chưa bao giờ phải giáo dục mấy đứa siêu quậy luôn tích cực nhận sai nhưng chết cũng không hối cải, hoàn toàn bị lừa bởi thái độ tích cực nhận lỗi của nàng, mới hài lòng gật đầu: "Biết sai là tốt rồi, tạm ở đây chờ sư phụ các ngươi đến đón đi."
Lão tam thấy lão đại hoàn toàn không sợ nên cũng không lo nữa, nàng ấy hỏi: "Chúng con... đã có sư phụ ư?"
Hàn Phòng Tử trang nghiêm nói, "Nếu như không có sư phụ đến đón thì ở lại đây quét tước động phủ cho ta cũng được."
Lời tác giả: Mấy đứa siêu quậy trốn trại trẻ bị hiệu trưởng bắt được dẫn tới văn phòng, bị gọi điện thoại cho từng phụ huynh đến dắt con về.