Khu rừng rậm vốn đang còn huyên náo, liền an tĩnh lại. Đến ngay ngay cả tiếng côn trùng kêu, chim hót đều biến mất sạch sẽ.
Hai mắt cô gái mặc áo bào vô thần. Vẻ mặt ngơ ngác ngồi trên xác một con hổ khổng lồ. Nàng vẫn bộ dạng vô lực như cũ ngồi trên chiếc ghế. Ngồi một lúc lâu nàng liền thở dài một tiếng, rồi lẩm bẩm một câu,
” Ai…. mệt ghê! Bây giờ về nhà sao?”
Nói xong nàng mới chậm rãi bò từ trên xác con hổ bò xuống. Nàng sờ sờ cái bụng xẹp lép. Nàng cảm thấy hơi đói. Nàng liền nhìn một vòng xung quanh đầy xác các loại chủng yêu. Nếu chưa về, không bằng… ăn một bữa ăn khuya?
Nàng suy nghĩ một chút liền xoay người đi về phía Thỏ Vương trắng như tuyết ở bên kia. Vừa muốn đưa tay ra nắm lấy cái đuôi con thỏ. Thì đột nhiên Thỏ Vương đã nằm chết quay đơ từ lâu đột nhiên bật dậy nhảy đi mất.
(⊙ o ⊙)
Nó nhảy nhảy chạy trốn. Vừa nhảy nó vừa quay đầu lại phía nàng nói.
“Thượng tiên tha mạng! Thượng tiên tha mạng! Ta đã sai lầm rồi. Chúng ta đúng là có mắt mà như mù, mạo phạm thượng tiên.”
Thỏ Vương nước mắt nước mũi chảy dòng dòng. Chiếc đầu to lớn vừa lúc lắc vừa gọi to lên. Cả thân thể nó run lên từng đợt, từng đợt.
“Ngươi giả chết?”
Cô gái trừng mắt nhìn. Rồi ngồi xổm xuống bên cạnh con thỏ.
Thỏ Vương thấy vậy càng thêm run rẩy,
“Thượng tiên tha mạng! Ta cũng chỉ là một Thỏ Vương nhỏ bé mà thôi. Ta không giống như bọn họ. Ta chỉ ăn cỏ. Từ trước tới nay ta chưa từng ăn thịt người. Ta còn phải nuôi mẹ già, còn phải một đàn thỏ con. Trong bụng ta còn mang một thỏ con nữa. Ta không thể chết được. Van xin ngài thả ta ra, cho ta một con đường sống.”
Quá khủng khiếp. Nó chưa từng thấy ai có tu vi cao như vậy. Rõ ràng là nhìn còn yếu ớt hơn người phàm. Thế mà chỉ trong giây lát giết chết hơn một vạn loài yêu. Thậm chí trong đó còn 9 vị Yêu Vương. Rõ ràng chiêu thức nhìn thì có vẻ đơn giản, thế mà khi đánh ra lại có thể giết chết 10 vị Yêu Vương. Lũ yêu còn chưa thấy nàng hiển lộ ra hết thực lực, thì tất cả đã xuống Hoàng Tuyền hết cả rồi.
Thật là đáng sợ. . . . . . Thật là đáng sợ. . . . . .
Không trách 3 tháng qua, tất cả yêu ra ngoài, đều không có một ai trở về. Có người lợi hại như thế này ở đây. Cho dù nàng muốn diệt hết yêu tộc thì cũng chỉ mất 2 canh giờ mà thôi.
” Ngươi còn mang thai thỏ con nữa à?”
Nàng đột nhiên hỏi.
“Vâng. . . . . Đúng vậy.”
Thỏ Vương gật đầu. Theo bản năng hắn co cái bụng lại.
“Hứ.”
Cô gái ngẩn ngơ, đột nhiên quay về phía nó gật đầu,
“Chúc mừng nha!”
“A? !”
Thỏ Vương sửng sốt, theo phản xạ nói một câu đáp lại,
“Cám ơn. . . . . . Cám ơn?”
Nàng nói vậy là sao? Chẳng lẽ nàng suy nghĩ cho hài tử ở trong bụng của mình?
“Ngươi thật sự không ăn thịt con người?”
“Thật thật!”
Nó gật đầu lia lịa,
“Ta tu luyện chỉ có ăn chay. Người nhìn lông trên người của ta mà xem. Nó không có tí oán khí máu tanh nào đọng lại.”
” Hứ, vậy ngươi đi đi!”
Nàng sảng khoái phất phất tay, còn nói thêm một câu kết giao,
” Trở về thì nhớ ăn nhiều thêm một chút, mà con sinh thỏ con nữa.”
“A! A?”
Thỏ Vương hoàn toàn ngây người, trợn to hai mắt ra nhìn,
“Ngài tính. . . . . . Bỏ qua cho ta?”
“Ừ.”
Nàng gật đầu. Một lúc sau mới nói thêm một câu,
“Ăn khuya béo phì.”
Thỏ Vương vẫn không thể nào tin được. Hắn cứ như vậy lượm về một mạng dễ dàng vậy hay sao? Sau đó hắn lại nhìn xuống đất đầy thi thể loài yêu khác, nói,
“Ngài. . . . . . Thật sự không giết ta?”
” Ta vừa rồi cũng không có hành hạ đến chết tiểu động vật các người. Ta lừa người làm gì? Với lại người cũng đâu có ăn thịt người.”
“Nhưng. . . . . . Lúc trước yêu giới chết nhiều nhất chính là thỏ…”
Thỏ Vương nói được một nửa, liền lấy tay che miệng mình lại. Ba tháng qua đã chết hơn 100 con yêu. Mà 1/3 trong số đó là thỏ yêu.
“Ừ. . . . . .”
Thế nhưng nàng lại không có nửa điểm tức giận. Ngược lại giống như kiểu nàng nhớ ra điều gì,
“Hình như là như vậy.”
” Vì sao?”
“Bởi vì. . . . . . Thỏ ăn rất ngon a!”
“. . . . . . Cái gì? !”
Thế này mà cũng gọi là lý do à?
(╯°Д°)╯︵┻━┻
Cô gái liền thay đổi bộ dạng lười biếng lúc trước, chân thật nói,
“Ngươi nhìn xem. . . . . . Hươu nai thì thịt quá dai. Cáo thì thịt có mùi hôi. Con hổ thì dù sao cũng là động vật cần được bảo vệ nên ta không dám ăn. Thịt rắn thì xương lại nhiều….”
Nàng bẻ ngón tay kể ra từng loài một đã ăn qua, cuối cùng chốt lại một câu,
“Cho nên ta nói, cũng chỉ có loài thỏ các ngươi là ngon. Đúng vậy….. ăn rất ngon!”
Thỏ Vương chỉ cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một cỗ chua xót. Thỏ tộc bọn họ thương vong nhiều như vậy. Nguyên nhân chính là do thịt ngon! Nó không muốn thịt mình ăn ngon!
Chờ một chút!
Đột nhiên trong đầu Thỏ Vương lờ mờ xuất hiện đáp án,
” Cho nên, thượng tiên ngài lâu lâu lại giết một con yêu là vì…”
“Để ăn!”
Tất nhiên là nàng trả lời nó rồi,
“Ta cũng phải ăn để mà sống chứ sao.”
“. . . . . .”
Cho nên, những con yêu tộc bị chết kia. Sở dĩ không còn hài cốt. Là bở vì bọn nó đã biến thành thức ăn? Thế mà bảo người tu tiên thì phải Đoạn thực ích cốc (không ăn chỉ hít thở không khí để sống)? Cái bọn tam tông lục phái đúng là một bọn lừa đảo!
(╯°Д°)╯︵┻━┻
“Hứ, lúc này là.”
Nàng đột nhiên nhớ ra cái gì đó. Rồi chỉ chỉ yêu thi đầy đất nói thêm một câu,
” Ta ở bên trong một cái túp lều ở gần đây. Buổi tối các ngươi không ngủ. Ở nơi này không ngừng gào thét, đánh thức ta dậy. Ngươi cũng biết….. Ta liền rời giường, tới đây xem thế nào.”
“. . . . . .”
Cho nên vạn yêu chết, là do âm thanh khai hội quá lớn?
Thỏ Vương bị cái hiện thực tàn khốc này đả kích sâu đậm. Thấy sau khi mình giải thích hết rồi, nàng liền xoay người muốn rời đi. Có lẽ tính cách nàng và võ lực hoàn toàn trái ngược nhau. Khiến cho Thỏ Vương có thêm dũng khí. Nó đột nhiên có một kế hoạch to gan lớn mật.
“Thượng tiên, xin dừng bước.”
Quả nhiên nàng liền dừng bước, quay đầu lại hỏi,
“Còn việc gì nữa?”
“Thượng. . . . . . Thượng tiên.”
Thỏ Vương cố gắng đè xuống đáy lòng sợ hãi,
“Thượng tiên nếu như thiếu thức ăn để ăn, thì ta có thể giúp đỡ. Tộc Thỏ yêu của ta rất đông, phân bố lại rộng. Muốn tìm một con liền có thể tìm thấy ngay, chi bằng….”
Nó liếc mắt nhìn sắc mặt đối phương xem thế nào, rồi nước nuốt miếng cái ực, tiếp tục kiên trì nói,
” Ta thấy ngài mỗi ngày đều cần phải ăn. Chi bằng cứ đúng giờ này ta đem thịt thỏ tới quý phủ, ngài thấy như thế nào?”
“A, như vậy cũng được sao?”
Mắt cô gái liền sáng rực lên, một lúc sau liền tối sầm lại,
” Nhưng ta không có tiền để mua nó đâu.”
Mua cái quỷ gì vậy?
“Thượng tiên, chuyện này ta tự nguyện biếu tặng ngài. Không cần ngài dùng tiền để mua!”
” Thế này không hay cho lắm…”
Đột nhiên cô gái đỏ mặt lên, có chút không được tự nhiên, liền gãi gãi đầu nói,
” Thế thì làm phiền người nhiều quá.”
“Không, không, không, một chút cũng không có phiền .”
Thỏ Vương vừa mừng lại vừa lò, dùng sức lắc đầu.
“Hứ! Thế cám ơn người nhiều.”
“Không sao, không sao.”
Thỏ Vương vội vàng lấy lòng, cười cười. Lúc này mới lấy hết cam đảm, nói ra mục đích của mình.
“Vì vậy. . . . . . Sau này tộc yêu ta ra ngoài, ngài có thể hay không…… giơ cao đánh khẽ, không giết bọn họ?”
“Được!”
Nàng không cần suy nghĩ liền gật đầu,
“Bọn chúng không ăn thịt người là được.”
“Thượng tiên yên tâm, chúng ta là loài yêu chuyên ăn chay.”
Thỏ Vương thật sự không thể tin được, nàng lại có thể đáp ứng một yêu cầu như vậy, hơn nữa nàng còn giống như…. rất khách khí.
“Cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai chúng ta sẽ đưa thịt thỏ tới cho ngài ăn.”
“Cực khổ cho ngươi rồi.”
“Không, không cực khổ.”
“Thôi không có chuyện gì nữa, ta về trước đi ngủ.”
“Thượng tiên đi thong thả!”
“Tạm Biệt.”
“Thượng tiên!”
“Ừ?”
“Ta còn chưa biết tên của ngài?”
“Hứ! Ta tên là Trầm Huỳnh.”
“Trầm thượng tiên đi thong thả. . . . . .”