Khi Trầm Huỳnh trở lại gian nhà cỏ của mình thì cũng đã là nửa đêm. Nàng kéo chiếc chăn ra rồi nằm vào đấy. Sau đó thở phào một cái, cuối cùng đi ngủ.
Nàng xuyên không tới đây cũng đã được 4 tháng rồi. Cũng không biết đây là nơi nào. Khắp nơi đều là cây cối kỳ lạ. Vừa xuống đây nàng liền đi vòng vo trong rừng hết mấy ngày liền nhưng không thấy bóng dáng một ai cả. Nàng nghĩ do mình mù đường nên như vậy. Trôi qua vài ngày cuộc sống màn trời chiếu đất. Đến lúc bụng đói đến nỗi phía trước ngực không khác gì đằng sau lưng thì rốt cuộc nàng cũng gặp được mấy người thợ săn lên núi. Họ cho nàng mấy củ khoai lang, tạm thời an ủi cái dạ dày đang biểu tình dữ dội.
Bọn họ vốn là mời nàng cùng nhau xuống núi. Nhưng nghĩ tới chuyện lại mặc đồ vào, nàng liền cự tuyệt bọn họ. Rồi trở về mái nhà tranh của mình, mái nhà yêu thương luôn chờ đợi nàng trở về. Cái gian nhà tranh này. Mặc dù cũ nát, tùy thời có thể đổ bất cứ lúc nào thế nhưng nó lại có thể che mưa gió. Sau khi ở đây mấy ngày, thuộc tính phế của nàng liền bộc phát, không muốn đi đâu cả.
Ai mà ngờ được mới ở đây có một chút, mà đã trôi qua 4 tháng rồi. Chờ mãi mà không thấy trở về. Mấy người thợ săn cho khoai lang nàng đã sớm ăn hết từ lâu rồi. Bây giờ, bụng quá đói. Hết cách nàng chỉ có thể đi ra ngoài tìm kiếm thức ăn.
Đi sâu vào rừng cây dày đặc, nàng không biết thứ nào là có thể ăn, thứ nào là không ăn được. Khi tới một cái động nhỏ thấy có rất nhiều con vật. Con nào con nấy béo núc na núc ních. Bọn nó còn to hơn người bình thường rất nhiều. Hơn nữa nàng phát hiện thấy. Những con vật này có thể nói chuyện như người được.
Nếu như nàng thuộc chủ nghĩa vô thần, thì khi thấy cảnh tượng này chắc nhảy ngược lên cây rồi. Nhưng đói bụng quá đành phải ngoan thôi. Nàng cũng chẳng bận tâm tới chuyện những con vật này là con của vị thần nào trong câu chuyện gì. Dù sao nàng cũng là người xuyên không. Thế giới khác nhau. Thì những con vật này có lẽ là động vật biến dị?
Cho đến khi nàng vô tình phát hiện thấy một con thỏ đen cắn người. Tiện tay nàng đánh nó, cứu mấy người kia. Nhìn lại ai ngờ là người quen, chính là mấy người thợ săn đã cho nàng khoai lang để ăn. Lúc này nàng mới biết những con vật này chính là yêu quái ăn thịt người.
Mấy người thợ săn tưởng nàng là tiên, liền cảm ơn nàng rối rít. Lúc này bọn họ cũng không có mời nàng xuống núi nữa. Hơn nữa còn tán thưởng việc nàng săn yêu cứu giúp mọi người. Bọn họ càng cơ ngợi, khuyến khích nàng giết yêu quái nhiều hơn nữa, để tránh cho bọn yêu ma này hại người. Bọn họ cũng đút cho nàng nhiều khoai lang hơn nữa.
Trầm Huỳnh dự định xuống núi: ” …………..”
-_-|||
Nhìn đống khoai lang trong tay, nàng thật sự khó lòng mà từ chối với bọn họ. Cho nên, từ đó nàng bắt đầu cuộc sống săn yêu, bắt đầu săn những tiểu động vật kỳ quái kia. Dù sao thì thịt của chúng vẫn ăn ngon hơn mấy củ khoai lang này.
╮(╯▽╰)╭
Khi săn những con yêu ma này, nàng phát hiện cơ thể của mình hình như có chút thay đổi? Rõ ràng nàng chưa từng săn thú bao giờ. Cho dù nàng có gặp tiểu động vật có hình thù kỳ quái kiểu gì thì nàng cũng dễ dàng bắt được nó. Hơn nữa khí lực của nàng lại còn rất lớn. Lớn đến nỗi nàng không tin rằng nàng có trình độ như vậy.
Rõ ràng những tiểu động vật này có năng lực đặc thù, ví dụ như bọn nó có thể há mồm khạc ra lửa, móng vuốt có thể bổ đôi đất… Nhưng những kỹ năng này hình như vô hiệu đối với nàng. Phóng hỏa giỏi lắm thì chỉ làm cháy một góc áo của nàng mà thôi. Liệt Địa chôn nàng thì nàng có thể treo lên lại. Thậm chí, nàng còn để ý thấy có một con tiểu động vật cắn nàng. Kết quả là răng đối phương rơi đầy đất.
Rõ ràng là da của nàng khác xưa rất nhiều. Da của nàng không còn mềm nhũn ôn nhu sờ rất thích nữa. Bây giờ đối phương có cắn vào nó thì cũng không có việc gì. Lúc bắt đầu nàng còn tưởng những tiểu động vật này quá yếu. Nàng thử nhổ mấy cây đại thụ trăm năm ở sau nhà lên. Kết quả là nàng nhổ chúng lên rất là dễ dàng. Mấy chục cây già ở sau nhà bị nàng nhổ lên sạch sẽ, cho nên… nàng tiện thể làm sạch xung quanh ngôi nhà của mình cho sạch sẽ.
-_-|||
Tới lúc này, rốt cuộc thì nàng cũng thừa nhận một chuyện. Nàng ở trong cái thế giới này…. hình như là vô địch?
Nàng cảm thấy thế giới khác này khác xa địa cầu của mình. Cho dù là bình thường, thì trọng lực trên địa cầu cũng khác xa ở nơi đây.
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được update mới nhất tại đây.
Sau khi phát hiện ra cái vấn đề này, quả thật nàng rất muốn tìm một người để xác nhận xem nó có đúng là như vậy hay không. Nghe nói trong cái thế giới này có tiên nhân. Nhưng đáng tiếc một tháng qua, nàng cũng không trông thấy một ai. Nàng đành ở lại nơi này. Tính tình nàng vốn luôn thích an nhàn. Hay nói chính xác hơn chính là thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Nói khó nghe một chút thì chính là Lười tới chết. Nhân sinh của nàng chính là không có gì để theo đuổi cả.
Tài nấu nướng của nàng thì một lời khó có thể diễn tả ra hết được. Thường xuyên nấu cháy khét lẹt, cũng may cho vào bụng là no hết. Có thể nói ăn thịt những con tiểu động vật này có vẻ không được tự nhiên cho lắm, nhưng ăn nhiều…. cũng thành thói quen!
╮(╯﹏╰ ) ╭
” Oáp… ngáp ngủ.”
Cơn buồn ngủ tập kích tới. Trầm Huỳnh liền duỗi lưng một cái, lôi cái chăn cũ nát đắp lên người. Cả buổi chiều mệt mỏi, rốt cuộc thì cũng được ngủ tiếp rồi. Hi vọng không có ai quấy phá giấc mộng đẹp của mình.
Nàng nghĩ như vậy, liền nhắm hai mắt lại. Đột nhiên một tiếng ” Ầm” nổ vang bên tai.
Một đạo loang loáng bổ xuống, bổ ra một cái lỗ thủng to ở trên nóc nhà tranh. ” Rắc, rắc, rắc….” Âm thanh sụp đổ liền vang lên. Mảnh nhỏ bay tứ tán. Căn nhà tranh trải qua mưa gió của nàng liền sụp hơn một nửa. Chỉ còn lại phần nàng nằm trên giường mà thôi.
Trầm Huỳnh: “. . . . . .”
Ngay sau đó một tiếng ” Phanh” liền vang ra. Một bóng người liền hạ xuống trước nhà. Máu phun ra đầy đất. Một thân bạch y bây giờ đã bị nhiễm đỏ một nửa. Trên người hắn vết thương chi chít.
“Ha ha ha ha. . . . . .”
Một tiếng cười lớn lối vang lên giữa không trung. Ngay sau đó, một thân ảnh màu đen chậm rãi hạ xuống. Dẫm lên nóc nhà tranh chỉ còn lại một nửa của nàng,
” Tiểu nhi Nghệ Thanh, người không phải là muốn trừ ma vệ đạo sao? Không phải là muốn giết ta sao? Sao? Làm không được sao?”
” Nhuế Mi….”
Người rơi ngoài hiên nhà nàng giãy dụa muốn đứng lên. Nhưng do bị thương quá nặng. Hắn nỗ lực một lúc lâu mới chống được tay đứng dậy được nửa người,
” Ma đầu nhà ngươi, dùng linh hồn người sống để tế Phệ Hồn Phiên. Chánh đạo tu sĩ bọn ta…. ai cũng muốn giết ngươi cả!”
” Hừ! Vẫn còn mạnh miệng!”
Hắc y nhân cười lạnh một tiếng,
” Nghệ Thanh, ngươi ỷ mình là kiếm tu, liền đuổi theo ta ba ngày ba đêm, hại ta đang vất vả tốn công sức luyện chế Phệ Hồn Phiên thiếu chút nữa thì bị hủy hoại sạch sẽ. Hôm nay, ta sẽ bắt ngươi tế cờ. Như vậy mới có thể hả giận trong lòng ta được.”
Nói xong hắn liền giơ lá cờ trong tay lên. Nhất thời hơn 10 đạo tia chớp liền xuất hiện. 10 đạo tia chớp kia nhanh chóng phóng về Nghệ Thanh, không chỉ… mà còn đem Nghệ Thanh đánh cho nằm co quắp ở trên mặt đất. Nó bổ ra thành một đống rãnh to ở xung quanh.
Trầm Huỳnh nhăn mày lại…. Sân của ta.
“Ha ha ha. . . . . . Cảm giác yêu khí nhập vào cơ thể thấy thế nào?”
Hắc y nhân cười càng thêm đắc ý,
” Không uổng công ta hao tổn hết tâm tư bày ra Tụ Linh Trận. Mất ba ngày mới có thể dẫn người tới nơi này được.”
“. . . . . . Đê tiện!”
” Ai bảo người thích xen vào chuyện của người khác.”
Nhuế Mi cười lạnh một tiếng,
” Chẳng qua là giết mấy người phàm mà thôi. Ngay đến cả Huyền Thiên Tông cũng coi như chuyện này không biết, không nghe thấy. Cái loại chó má như người thì quản chuyện này làm cái gì?”
“Ngươi nói nhảm!”
Nghệ Thanh phun ra một búng máu. Hắn hoàn toàn không lấy nổi linh khí ra được một chút nào cả. Ma tu này lại dám cả gan bày ở cửa vào yêu giới Tụ Linh Trận. Do hắn nhất thời khinh thường nên mới trúng chiêu, yêu khí nhập thể, linh khí tiêu tán nên mới bị hắn đánh lén thành công, gây ra những vết thương như thế này. Mặc dù hắn chỉ là một tán tu, nhưng tu luyện vẫn là đạo pháp chánh thống. Hắn chỉ muốn bước chân lên con đường tối cao. Hắn cũng không thể nào trơ mắt nhìn thằng ma tu này lấy linh hồn người sống tế cờ. Làm sao có thể để chuyện như vậy sao xảy ra được. Người phàm cũng là sinh mệnh cơ mà?
Còn chưa kể thượng tiên của phái Huyền Thiên Tông làm sao có thể để chuyện như thế này xảy ra mà không nhúng ta vào được. Chẳng qua là bọn họ chưa biết mà thôi.
” Được rồi. Ngươi đã muốn chết như vậy! Ngày hôm nay ta sẽ thành toàn cho người!”
Nhuế Mi giơ lá cờ trong tay lên, đang định động thủ thì,
” Này, người kia….”
Đột nhiên ở bên phải truyền tớ một giọng nữ êm nhu.
” Ai?”
Nhuế Mi cả kinh, mạnh mẽ quay đầu nhìn lại liền thấy một người bụi bám đầy người. Trên người còn bọc chăn. Cả người bẩn thỉu vô cùng. Trên cái đầu rối bời còn có mấy cọng rơm cắm ở trên đó nữa. Trong lòng hắn liền cảm thấy căng thẳng. Người phụ nữ này ở đây từ lúc nào vậy? Lấy tu vi của hắn, tại sao không phát hiện ra nàng!
Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá một lượt thì phát hiện thấy nàng không có một chút tu vi gì. Lúc này tâm tình hắn mới thả lỏng. Thì ra chỉ là người phàm.
” Không ngờ ở trong rừng sâu núi thẳm như thế này, vẫn còn có người phàm ở đây.”
Khóe miệng Nhuế Mi khẽ cong lên thành một cái hình thù kỳ dị
” Lại là một nguyên liệu tốt để tế cờ.”
Những lời này vừa nói xong, người trên mặt đất liền kích động bò dậy, la lớn:
” Người tính làm gì?”
” Ngươi vẫn còn muốn hại người nữa sao?”
” Ngươi quả là có thiện tâm.”
Nhuế Mi khinh thường, khi thấy Trầm Huỳnh đi tới.
” Ốc còn chưa mang nổi mình ốc, lại còn muốn cứu người!”
” Dừng tay! Nhuế Mi! Nàng chỉ là một người phàm.
“Ha ha. . . . . .”
Hắn cười càng thêm sặc sụa,
” Phệ Hồn Phiên của ta cũng không có ghét bỏ hồn phách người phàm .”
“Ngươi! Cô nương, nhanh chạy đi! Hắn không phải là người tốt!”
Người trên mặt đất liều mạng bò qua, nhưng hoàn toàn không thể nào ngăn cản được bước chân của Nhuệ Mi. Hắn chỉ có thể gào to lớn một tiếng nhắc nhở cô nương kia chạy nhanh.
“Hừ, muốn trốn sao?”
“Ngươi đứng lại!”
“Ta nói. . . . . .”
Trầm Huỳnh vén chăn lên, chau mày, nói
“Các ngươi có thể yên tĩnh được một chút hay không? Cũng muộn rồi!”
Nhuế Mi chạy tới bên giường, nghe thấy vậy hắn cười nhỏ,
” Ha ha, tiểu oa nhi, ta liền cho người yên tĩnh ngay đây! Vĩnh viễn nằm xuống dưới mồ yên tĩnh luôn…”
Hắn vung cây cờ trong tay lên, trong nháy mắt tia chớp lóng lánh…
Trầm Huỳnh phối hợp đứng lên. Nàng lại thở dài một lần nữa. Sau đó đưa tay, bình tĩnh xuyên qua điện quang chằng chịt kia. Rồi nắm lấy cổ áo đối phương xách lên.
A?
Nhuế Mi cả kinh. Còn chưa kịp phản ứng thì người đã tiếp đất rồi.
Trầm Huỳnh nắm cổ áo của hắn, rồi ném về phía bên phải. Một tiếng ” Bịch” vang lên từ cái thân thể kia va chạm nặng nề với mặt đất. Nàng lại xách hắn lên ném về phía bên trái. Hắn giống như một cái túi vậy. Hết bị vứt sang bên trái lại vứt xuống bên phải. Nhất thời, trong rừng rậm liền vang lên từng tiếng ” Bịch Bịch Bịch ” cùng với đó là từng câu oán trách của nàng.
” Ta đã nói là khi ta đi ngủ rồi, thì đừng có quấy phá giấc ngủ của ta! Đừng có quấy phá giấc ngủ của ta! Đừng có quấy phá giấc ngủ của ta!………”
Nghệ Thanh : “………….”
Hắn… có phải đang bị hoa mắt hay không vậy?
Không đợi hắn thấy rõ ràng, thì trước mắt liền tối sầm lại. Rốt cục thì hắn hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.