Sư Phụ Lại Mất Tích Rồi

Chương 4 - Kiếm Tu Nghệ Thanh

Sau khi Nghệ Thanh tỉnh lại. Hắn phát hiện ra mình đang nằm trong căn nhà kia. Lúc này hắn không cử động được. Thương thế quá nặng khiến cho hắn nhìn không rõ. Hắn chỉ mơ hồ thấy ở phía trước mình hình như có bóng dáng hai người đang nói chuyện. Mà cái bóng trắng thật lớn kia, hình như còn tản mát ra yêu khí.

Ở đây có yêu sao? Hắn không khỏi lo lắng một chút. Hắn lo lắng không phải là đang lo lắng cho bản thân mình. Mà điều hắn lo là lo lắng cho cô gái kia. Không biết cô gái kia có bị làm sao không nữa? Nhưng mà lúc này hắn thật sự mệt mỏi. Có lẽ hắn không thể giữ được thanh tĩnh nữa rồi. Ngay lập tức hắn liền lâm vào trạng thái hôn mê.

Lần thứ hai.. tỉnh dậy, hắn vẫn nằm ở chỗ cũ. Ngay đến cả thân thể cũng chưa từng nhúc nhích một phân. Lần tỉnh dậy này có vẻ tốt hơn lần trước. Hắn mơ hồ có thể nghe rõ được âm thanh.

” Trầm thượng tiên, ta lại tới nữa đây! Đây là món ngon nhất yêu giới, người nhìn xem!”

“Cây cải củ?”

” Đúng vậy! Người nhìn mà xem. Nó rất là tươi ngon mọng nước. Người nhìn màu sắc của nó nè. Trắng nõn. Đây là món ăn mà tộc ta thích nhất!”

” Ách … ngươi quả nhiên là con thỏ. Lần sau có thể đổi lại thành một món khác được không?”

” Được thôi thượng tiên, không thành vấn đề! Thượng tiên ngài cần món gì?”

” Đó là, người có thể không ….”

Có thể cái gì nữa thì hắn cũng không thể nào nghe thấy được nữa. Bởi vì hắn lại tiếp tục hôn mê.

Lần thứ 3 …. tỉnh dậy. Hắn còn… còn… vẫn còn nằm ở đó. Đúng vậy. Hắn vẫn không có nhúc nhích được nửa phân.

Nhưng lần này, ý thức của hắn thì hoàn toàn thanh tỉnh. Hắn có khí lực để quay đầu. Rốt cuộc hắn cũng nhìn rõ được thân ảnh màu xám tro kia. Chính là cô gái đêm đó. Mà nàng hình như là… đang đào hố chôn mình!

………………….

” Ơ, thì ra là còn sống à!”

Đột nhiên nàng thở dài.

Ngay lập tức, Nghệ Thanh liền cảm thấy nàng có chút thất vọng. Nàng thất vọng chuyện gì vậy? Thất vọng vì hắn không có chết sao?

Hắn còn chưa kịp hiểu vì sao thì đã thấy nàng trèo từ dưới hố lên. Tay nàng đưa tới miệng hắn một vật, rồi tùy tiện nói một câu,

” Có đói bụng không? Ăn đi?”

Nghệ Thanh nhìn lại. Thì thấy một cây băng sâm vạn năm cực kỳ hiếm thấy! Xem ra là hắn suy nghĩ nhiều rồi. Loại thánh dược tu bổ kinh mạch này cho dù là tam tông lục phái cũng cực kỳ hiếm có. Nàng lại có thể tùy tiện đưa cho hắn ăn để chữa thương! Cô gái này cũng quá là lương thiện đi.

Nhất thời hắn có chút do dự. Ân tình lớn như thế này, hắn cũng không biết làm sao để báo đáp. Nhưng tình trạng hiện giờ của hắn, quả thật cần tới nó. Sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng hắn gật đầu:

” Cám ơn.”

Trong lòng tràn đầy xúc động, hắn cúi đầu xuống bắt đầu gặm từng miếng, từng miếng Băng sâm vạn năm trong tay nàng, cho đến khi nó hết thì thôi. Trong nháy mắt, cơ thể của hắn liền hồi phục như ban đầu. Kinh gân đứt liền cũng nhanh chóng được chữa trị.

Trầm huỳnh yên lặng nhìn . Người này nằm trên giường không nhúc nhích đã mấy ngày rồi. Đến ngay cả hô hấp cũng biến mất. Lúc đầu, nàng còn tưởng hắn đã chết. Nhưng do nàng lười nhác , không muốn phí sức lực ném hắn đi nên nàng đành cho hắn nằm ở đó. Hôm nay, nàng suy nghĩ nông nổi đào một cái hố chôn hắn, ai ngờ hắn lại tỉnh dậy.

” No rồi? Có cần thêm gì nữa không?”

Trầm Huỳnh liền móc ra một cây củ cải mà Thỏ Vương đưa cho.

Nghệ Thanh rất muốn trả lời lại nàng. Nhưng cơ thể của hắn thật sự quá đau đớn. Chữa trị kinh gân thống khổ như thế nào người thường không thể nào mà biết được. Hơn nữa tu vi của hắn bị yêu khí áp chế. Nên không thể phong bế ngũ giác lại được. Cho nên hắn càng thêm thống khổ vạn phần. Hắn chống đỡ chưa được 10 hơi thở, thì lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh.

” Ê, người không sao chứ?”

Nàng thấy hắn đột nhiên bất động, liền cầm cây củ cải chọc chọc,

” Đừng bảo là người dị ứng với cây củ cải này nha?”

(⊙ o ⊙)

Nàng thử xem hắn còn thở không. Ai ngờ. Hắn không còn thở nữa!

Trầm huỳnh: “. . . . . .”

Oan uổng quá đi mất! Đừng nói là mới làm như vậy đã chết rồi chứ!

○| ̄|_

Nghệ Thanh lần thứ tư … tỉnh lại. Không sai. Hắn vẫn đang còn nằm trên giường. Lúc này kinh mạch toàn thân của hắn đã được chữa trị. Nhưng trong cơ thể hắn vẫn còn yêu khí. Cho nên hắn không thể nào vận dụng linh khí được. Mà cái cô nương áo xám kia vừa cứu hắn, nàng đang còn… đang còn đào cái hố.

-_-|||

Nàng vẫn đang đào cái hố lúc này. Lần trước nàng đào sâu tới tận thắt lưng. Lần này nàng đã đào tới cổ rồi.

” Cô nương?”

Hắn ngồi dậy, nhịn không được lên tiếng.

Nàng đang còn đào hố miệt mài, nghe thấy có tiếng người liền quay lại, ngây ngốc nhìn,

” Ồ! Ngươi vẫn chưa chết à?”

Nàng nhíu nhíu mày, thở dài. Sau đó liền dùng cả tay và chân trèo từ trong hố lên. Vừa trèo lên vừa nói:

” Sao ngươi không nói sớm, hại ta đào lâu như vậy.”

Nghệ Thanh tiện thể kéo tay nàng, giúp nàng trèo lên. Hắn quay lại nhìn cái hố kia một chút, theo bản năng hỏi:

” Cô nương, cô đang định….”

Hắn cảm giác lần này nàng càng thêm thất vọng thì phải.

Khuôn mặt Trầm Huỳnh giống như bị rút hết thịt ra vậy. Nó co quắp lại. Nàng ho lên một tiếng, rồi thành thật trả lời:

” Đây chính là những cái hố mà lần trước người áo đen kia bổ xuống mấy cái tạo thành. Do vậy ta làm thế này để lấp đầy nó lại.”

” Nhưng mà cô đang đào hố mà?”

Nghệ Thanh nghi ngờ hỏi lại.

” Đúng vậy!”

Nàng lại nói tiếp:

” Không đào hố, thì lấy đâu ra đất để mà lấp hố?”

“. . . . . .”

Nghệ Thanh nghe thấy vậy liền sửng sốt một chút. Hắn cảm thấy đạo lý này có vẻ là lạ. Nhưng hắn cũng không có tiếp tục hỏi thêm nữa. Hắn xoay người về phía đối phương, cung kính hành lễ,

” Tại hạ tên là Nghệ Thanh. Đa tạ cô nương đã ra tay cứu mạng.”

A! Trầm Huỳnh ngơ ngẩn. Nàng còn biết cả chữa bệnh sao?

(⊙_⊙)

” Xin hỏi quý danh của ân nhân?”

“Trầm huỳnh.”

“Trầm cô nương! Ơn cứu mạng của cô. Tôi không biết nên báo đáp như thế nào. Sau này nếu cô muốn sai khiến điều gì. Chỉ cần nó không vi phạm vào đạo nghĩa gì thì Nghệ Thanh tôi sẽ không chối từ.”

” Không cần. Ta cũng có làm gì đâu.”

” Không. Ơn cứu mạng này nhất định tôi phải báo đáp. Nếu không lương tâm tôi không yên ổn được. Xin ân nhân cứ việc phân phó.”

” Ta đây cũng không cần gì…”

Nàng suy nghĩ một chút, liền đem cái xẻng trong tay đưa cho hắn,

” Hay là người giúp ta lấp mấy cái hố này đi. Ta đào hơn 10 ngày rồi. Phiền toái quá đi mất.”

” Vâng!”

Nghệ Thanh vui mừng, liền nhận lấy cây xẻng từ trên tay của nàng.

” Tôi sẽ làm bất kỳ điều gì ân nhân sai khiến.”

” Ách… người vui vẻ như vậy là tốt rồi. Ta về rửa cái tay một chút.”

” Ân nhân đi thong thả!”

Hắn lại cúi người lần nữa nói.

Lúc này Trầm Huỳnh mới trở về căn nhà của mình.

Thân thể của Nghệ Thanh chính là thân thể của một kiếm tu đã trải qua trui rèn. Mặc dù trong cơ thể của hắn vẫn còn yêu khí khiến cho hắn không thể nào sử dụng được phép thuật. Nhưng đào mấy cái hố này đối với hắn mà nói cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Mất một lúc, hắn đã lấp đầy mấy cái hố ở trong sân rồi. Bao gồm cả cái hố mà Trầm Huỳnh đã đào gần hai thước kia nữa.

Hắn đang định đi vào nhà báo cáo cho ân nhân biết. Đột nhiên hắn cảm nhận được một cỗ âm khí khổng lồ đánh tới. Cả người hắn như rơi vào hầm băng vậy. Trong nháy mắt thân thể của hắn liền tiến vào trạng thái chiến đấu. Đây là yêu khí! Yêu khí rất là nồng nặc!

” Ai?”

Hắn lấy ra vũ khí của mình, xoay người về phía yêu khí đang phát ra kia.

Chỉ thấy ở trong rừng, một thân ảnh màu trắng khổng lồ đang nhảy nhảy. Tai dài, môi đỏ mọng và có ba cái răng. Đây chính là một con thỏ yêu. Mà mùi yêu khí nồng đậm là từ trên người còn này phát ra. Nó ít nhất cũng phải cấp 8. Không! Có lẽ còn cao hơn! Yêu khí nồng đậm đến mức này… đây là một con Yêu Vương!

Nhất thời Nghệ Thanh liền lâm vào tuyệt vọng. Không ngờ ở đây hắn còn gặp phải Yêu Vương. Đừng bảo bây giờ hắn trọng thương nên không đánh lại nó. Cho dù hắn ở thời kì toàn thịnh. Dựa vào tu vi Kim Đan của hắn. Có lẽ đối với con Yêu Vương Nguyên Anh kỳ trước mặt này. Hắn cũng không có một cơ hội chiến thắng.

Mặc dù từ trước tới nay, tu tiên chính là nghịch thiên mà đi. Khi hắn bước chân lên con đường này. Hắn cũng đã sẵn sàng để chết rồi. Nhưng lúc này, hắn lo lắng cho người ở trong căn nhà kia. Hắn chết cũng không sao. Nhưng ân nhân của hắn thì làm sao bây giờ? Có ân tất phải báo. Cho nên hắn tuyệt đối không để cho nàng bị trầy xước.

Nghĩ vậy, hắn liền tiến lên phía trước một bước, rồi nắm chặt cây kiếm trong tay. Cho dù hắn có chết thì cũng phải bảo vệ ân nhân được chu toàn. Hắn mạnh mẽ thúc dục linh khí. Ngay lập tức, hắn liền bị yêu khí trong cơ thể cắn trả, miệng mún phun một búng máu ra.

Bình Luận (0)
Comment