Bên ngoài Lạc Lôi thành bốn trăm dặm, một ngọn núi đã được gọt bằng để xây nên một đấu trường lớn đủ để chứa hàng triệu khán giả. Đây là nơi sẽ tổ chức giải tông môn thi đấu của năm nay.
Bên dưới sân đấu hiện tại đã chật kín bởi hàng trăm ngàn đệ tử từ vô số các tông môn quanh Lạc Lôi thành đã tề tựu tại đây, tất cả đệ tử được xếp theo tông môn của mình mà thành một hàng dọc ngay ngắn. Khung cảnh giống như một lễ chào cờ hồi còn đi học.
Người của chính đạo liên minh đứng trên một đài cao lần lượt đọc tên, giới thiệu và điểm danh những tông môn tham gia thi đấu lần này.
“Luyện Cốt tông.”
“Có mặt.”
“Cực Quang tông.”
“Có mặt.”
“Kim Cương tông.”
Các tông môn khác đều hô rất to khi được gọi đến tên mình, nhưng đến khi điểm danh tới Kim Cương tông thì mọi thứ lại im lặng khác thường.
“Kim Cương tông? Nhắc lại lần nữa, Kim Cương Tông?”
Ở sân tập kết lúc này thiếu đi một tông môn, đó là Kim Cương tông của Dương Trọng, cả nhóm người đã bị một vị trưởng lão của chính đạo liên minh là Lâm Thương chặn đánh.
“Kim Cương tông? Các ngươi nghe tới tông môn này bao giờ chưa?”
“Hạng vô danh tiểu tốt, không ai biết đến mà thôi.”
“Ta nghe nói cách Lạc Lôi thành một ngàn dặm về phía tây có một cái nhất tinh tông môn mới được thành lập từ hai tháng trước, hẳn là Kim Cương tông đi.”
“Hừm, mới lập tông có hai tháng mà lại tới trễ giờ gây mất thời gian giải tông môn thi đấu, sau vụ này ta chắc chắn tông môn này sẽ bị Chính đạo liên minh ghi vào sổ đen, để xem sau này ai dám bái nhập nữa.”
Phía bên dưới sân thi đấu bắt đầu trở nên mất trật tự hệt cái chợ, bình thường sẽ không có tông môn nào dám chậm trễ giải tông môn thi đấu, chậm trễ chính là khinh nhờn chính đạo liên minh. Việc tông môn bị người khác chặn giết cũng rất khó xảy ra vì trong khu vực bán kính hai ngàn dặm quanh Lạc Lôi thành vào dịp này luôn có các trưởng lão của chính đạo liên minh tích cực tuần tra, nên Kim Cương tông vẫn nằm trong phạm vi được bảo hộ mà không thể tới quả thực là kì lạ.
“Đệ tử Dương Trọng của Kim Cương tông có mặt!”
Mọi ánh mắt lúc này đổ dồn về phía lối vào sân thi đấu, một thiếu niên trong bộ đồ đen xám tả tơi rách nát bước vào.
“Kim Cương tông không tới nỗi nghèo như vậy chứ? Sao lại cho đệ tử ăn mặc rách rưới tham gia tông môn thi đấu?”
“Ta tưởng để tham gia tông môn thi đấu cần ít nhất mười đệ tử mới có thể tham gia, nếu chỉ có một người thì người đó sẽ phải đấu hết tất cả các trận của tông môn.”
“Nhìn thế nào thì tiểu tử đó cũng chỉ là một tên Luyện Khí kì thất tầng, khí tức bình thường không quá mạnh, đám Kim cương tông này tưởng chúng là ẩn thế tông môn hay sao mà nghĩ chỉ với một đệ tử có thể trấn áp tất cả tông môn khác?”
Tiếng cười đùa vang lên làm mất đi vẻ nghiêm chỉnh của buổi lễ, chỉ khi một vị trưởng lão của chính đạo liên minh lên tiếng thì mọi việc mới đâu vào đó.
“Tất cả dừng cho ta.
Còn tiểu tử, Kim Cương tông chỉ để cho một mình ngươi tới làm đại diện thôi sao?”
Dương Trọng đứng dưới sân đấu, ôm quyền hành lễ với vị trưởng lão kia, ánh mắt cậu kiên định mà nói.
“Tất nhiên Kim Cương tông không chỉ gửi một mình đệ tử tới để tham gia mà còn có mười bảy người khác.
Nhưng chúng ta trên đường đi bắt gặp một vị trưởng lão của chính đạo liên minh là Lâm Thương trưởng lão đang gian dâm với một nữ tử ngay trong rừng. Vì muốn giết người diệt khẩu nên Lâm Thương đã giết cả ả tình nhân kia cùng với mười bảy mạng người của Kim Cương tông chúng ta, may mắn có một vị tiền bối thấy chuyện bất bình liền ra tay đánh chết Lâm Thương nên ta mới giữ được một mạng.”
Mọi người nhìn thần sắc của Dương Trọng đầy oán khí, không hề có một điểm dối trá.
“Ngươi có bằng chứng?”
Những trưởng lão của chính đạo liên minh đứng trên đài cao kia nghiến răng, kiềm chế hận không thể đánh chết Dương Trọng ngay giữa thanh thiên bạch nhật được. Tên tiểu tử này hành sự quá lỗ mãng, làm như vậy chẳng khác nào tát thẳng vào bộ mặt của chính đạo liên minh.
Việc Lâm Thương hay ra ngoài kiếm gái thì gần như trưởng lão nào cũng biết vì thi thoảng những lão già này còn rủ nhau vào lầu xanh vui chơi với các em gái xinh tươi.
Dương Trong lấy nhẫn trữ vật của mình ra, từ trong đó phóng ra mười chín bộ thi thể.
Mười bảy trong số chúng là người của Kim Cương tông đều đã bị đốt đến cháy đen được đặt về phía bên phải.
Còn thi lại là thi thể với cái đầu nát bét của Lâm Thương, nằm bên cạnh là thi thể trần truồng của ả tình nhân với cái cổ đã bị bẻ gãy, gương mặt xinh đẹp tuy đã chết nhưng hai mắt vẫn mở, còn dưới háng ả vẫn còn một thứ chất lỏng màu trắng kèm với máu chảy ra.
“Cửu tỉ?”
Một vị công tử mặc y phục màu lam đột nhiên xuất hiện ngay bên trái Dương Trọng khiến cậu gật mình. Dương Trọng cảm thấy người này tu vi vẫn còn ở luyện khí nhưng khí tức lại mạnh hơn cậu rất nhiều.
Đám người nhìn thấy vị công tử này xuất hiện bắt đầu trở nên hỗn loạn, gương mặt ai cũng hớn hở, họ chen chúc nhau chỉ để nhìn thấy vị công tử này.
“Mau nhìn, đó chẳng phải là đệ nhất thiên tài của Lôi gia sao, Lôi Toàn Phong?”
“Ngươi nói cái gì? Vị công tử này chính là người lấy tu vi Luyện Khí tầng tám đấu với cả một tên Trúc Cơ đỉnh phong tà tu?”
“Hắn vừa gọi xác chết của thiếu nữ kia là Cửu tỉ? Chẳng lẽ nàng là Lôi Cửu, người của Lôi gia sao?”
Lôi gia chính là Lạc Lôi thành đệ nhất gia tộc, cũng là một trong vô số gia tộc trong chính đạo liên minh, thế lực trong vùng có thể gọi là bá chủ.
Trong khi Lôi Toàn Phong mới vó mười lăm tuổi được xem là tuyệt thế thiên tài thì Lôi Cửu cực kì ảm đạm, vì vậy ả tìm đủ mọi cách để phát triển. Biết được Lâm Thương trưởng lão của chính đạo liên minh là kẻ háo sắc nên ả đã chủ động tìm tới lão ta, nhưng không ngờ rằng ả lại bị lão bóp chết ngay trong lần đầu tiên.
Những người ngồi trên khán đài bắt đầu bàn tán, có không ít kẻ nở nụ cười mỉa.
“Haha, ta cứ nghĩ cái đại hội tông môn thi đấu này lại nhàm chán như mọi năm, không ngờ tới là năm nay lại có chuyện đặc sắc như vậy.”
“Ta thấy tiểu tử kia rất có thiên phú đánh mặt kẻ khác, hết lôi chuyện xấu của chính đạo liên minh ra nay lại còn đem xác chết khỏa thân của Lôi Cửu, người của Lôi gia ra trước bàn dân thiên hạ. Một tên đệ tử nhỏ bé của một cái tông môn vô danh tiểu tốt mà lại có thể tát vào mặt hai thế lực lớn cùng một lúc, ta đây bái phục.”
“Xem ra tiểu tử kia lành ít dữ nhiều rồi. Đúng là tuổi trẻ không hiểu chuyện.”
Dương Trọng nghe thấy những lời bàn tán xung quanh mới ngớ người, cậu nhận ra được mình vừa hành xử bốc đồng như thế nào.
“Ngươi tên gì?”
Lôi Toàn Phong gương mặt đằng đằng sát khí nhìn Dương Trọng.
“Ta là Dương Trọng.”
“Dương Trọng sao? Tốt, giờ thì cùng ta lên trên võ đài.”
Dương Trọng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, tại sao lại lên võ đài?
“Các vị trưởng lão, Lôi Toàn Phong ta xin phép các vị cho ta mượn võ đài một chút để đấu với Dương Trọng.”
Mọi chuyện xảy ra rất đúng với ý của mấy lão già kia, họ hận không thể ở ngay trước mặt vô số các môn phái mà đánh chết Dương Trọng, nhưng giờ Lôi Toàn Phong đã ngỏ ý muốn thay họ làm việc đó, tất nhiêu yêu cầu lập tức được chấp thuận. Dù sao đây cũng có thể gọi là cho những người trẻ tuổi có thể “luận bàn”, nếu Dương Trọng có bị đánh chết thì cũng không có ai dị nghị.
“Được, hai ngươi có thể đấu với nhau ngay bây giờ.”
Chỉ thấy vị Nguyên Anh cảnh trưởng lão kia phất tay lên một cái, một làn sương trắng đã nuốt trọn Dương Trọng, che khuất toàn bộ tầm nhìn, khi mở mắt ra thì cậu đã ở trên võ đài đối diện là Lôi Toàn Phong.
“Ta không hiểu, ta đâu phải là người giết tỉ tỉ của ngươi, tại sao ngươi lại muốn đánh ta chứ?”
“Vì ngươi quá ngây thơ nên mới có kết cục như thế này, ngươi không biết rằng vừa rồi ngươi không chỉ động chạm tới chính đạo liên minh mà đồng thời còn đánh mặt luôn cả Lôi gia chúng ta sao? Lôi Cửu phế vật kia tuy rằng đáng chết nhưng ngươi đem xác ả phơi ra như vậy chính là xúc phạm không chỉ người chết mà còn sỉ nhục Lôi gia.
Nên ngươi chuẩn bị mà chết đi.”
Lôi Toàn Phong bắt đầu giải phóng linh khí tạo thành vô số các tia điện bao quanh cơ thể, ngay từ đầu tu vi của hắn là Luyện Khí tầng mười, hoàn toàn áp đảo Dương Trọng mà nay còn giải phóng lôi hệ linh khí, hắn chính là cùng cảnh giới vô địch.
Dương Trọng cũng bằng tuổi Lôi Toàn Phong, cậu là Luyện Khí tầng bảy nên có thể nói là thiên phú cũng không tệ, nhưng đạt tới tầm thiên tài vẫn còn kém lắm, dù sao linh căn của cậu là màu lam Trung Phẩm kim hệ linh căn còn Lôi Toàn Phong là màu vàng Cực Phẩm lôi linh căn.
“Xem ra ta đành phải liều thôi.”
Dương Trọng phát động chiến kĩ Kim Thủ Đao, màu xám kim hệ linh khí bao phủ hai bàn tay cậu và tạo hình thành lưỡi đao vô cùng sắc bén, có thể chém đôi một khối sắt dễ dàng.
“Không tệ, chiến kĩ của ngươi xem ra có thể giết chết ta, nhưng điều đó vẫn chỉ dừng lại trong hai chữ có thể mà thôi.”
Lôi Toàn Phong khoanh tay mặc kệ cho đối thủ của mình đang lao tới.
Quả nhiên, việc Dương Trọng có thể đánh bại Lôi Toàn Phong chỉ là có thể mà thôi, giống như việc một người dùng kiếm nói mình có thể chém chết kẻ dùng súng nếu ở khoảng cách gần.
Dương Trọng khi bước tới gần Lôi Toàn Phong khoảng hai mét thì giống như một cái cột thu lôi được chào đón bởi hàng chục tia điện chết người, khiến cậu gục ngã ngay lập tức. Kim Thủ Đao không có linh khí duy trì tan vỡ trong hư vô.
Lôi Toàn Phong nhìn đối thủ đã gục ngã với ánh mắt khinh bỉ.
“Chiến lực của ngươi có lẽ đủ để đối đầu với Trúc Cơ cảnh giới nhưng đáng tiếc lại gặp phải ta, chiến lực gần tới Kim Đan cảnh ta cũng đã từng chém qua.”
Một cú sút được tung ra thẳng vào mặt của Dương Trọng đang quằn quại trên sàn đấu khiến cậu ta bay lên không trung, tưởng chừng như sắp bay khỏi sàn đấu thì cậu va phải một tấm màn chắn vô hình đánh bật cậu bay trở lại.
“Là hỏa hệ vây khốn trận pháp sao?”
Giờ Dương Trọng nhận ra rằng đám người kia đã ném cậu đấu với Lôi Toàn Phong trên một võ đài sinh tử, không ai có thể rời khỏi trừ khi đối phương bị giết chết.
Mùi khét tràn ngập trong không khí giống hệt như cái lúc mà Lâm Thương tàn sát đồng môn của cậu, phía sau lưng cậu là quần áo bị trận pháp đốt cháy xém, da cũng bị bỏng.
Trên khán đài , rất nhiều khuôn mặt tươi cười bàn tán.
“Chính đạo liên minh chơi thật độc nha, muốn mượn tay Lôi Toàn Phong để giết tên Dương Trọng kia đường đường chính chính.”
“Cho cả hai lên võ đài sinh tử mà không có sự đồng ý từ hai phía thì liệu có sai luật không?”
“Mặc kệ đi, chúng ta ở đây chỉ là khán giả.”
Đột nhiên mặt đất bỗng rung lắc mạnh, ánh mắt của mọi người đảo về lối vào phía nam, nơi mà tâm chấn vừa xảy ra. Một bóng người trong tay cầm chai thủy tinh, đi xiên vẹo như say rượu xuất hiện.
“Cái gì chứ? Là phàm nhân sao?”
“Làm sao có chuyện phàm nhân có thể đi vào đây được, đám thủ vệ làm ăn kiểu gì vậy?”
Sự xuất hiện của Hoàng Ngôn khiến cả đấu trường phải bất ngờ.
“Nơi này có đánh nhau sao? Ta đi hóng chuyện vậy.”
Hoàng Ngôn dần tiến về phía võ đài sinh tử trong trạng thái say xỉn mơ màng.
Nhìn vào chai rượu của Hoàng Ngôn, Dương Trọng nhận ra đây chính là thứ pháp bảo đã nện bay não Lâm Thương, chính chai vodka này đã cứu mạng cậu.
“Tiền bối tới rồi!”
Dương Trọng mừng rỡ.