Sư Phụ Lại Say Rồi

Chương 6 - Nhục Nhã

Hoàng Ngôn sau khi chạy trốn khỏi đám thành quản của Lạc Lôi thành thì hắn đã đi lạc vài vòng quanh thành, và trong cơn say hắn đã mò tới đại hội tông môn thi đấu.

“Sư thúc, đó chẳng phải là tên phàm nhân mà sáng nay chúng ta gặp sao?”

“Nơi này rõ ràng cách Lạc Lôi thành tận bốn trăm dặm, hắn tới đây bằng cách nào chứ? Nhất định là trùng hợp đi.”

Đám đệ tử Cực Quang tông nhận ra tên phàm nhân đã mò tới quán ăn vào sáng nay, chúng không thể tin vào mắt mình khi một phàm nhân trong thời gian ngắn có thể chạy mấy trăm dặm.

Lúc này một đám thủ vệ cũng tới để điều tra động tĩnh từ lối vào phía nam,chúng tới để hỏi tội những kẻ có trách nghiệm canh gác tại đây.

“Đám ăn hại các người, tại sao lại để một phàm…”

Nhưng chưa kịp hỏi tội thì trước mặt bọn chúng là một cảnh tượng khó thể tin được.

Đội ngũ hàng chục tên Kim Đan kì cường giả nay đã bị đánh cho tan nát, chúng không thể ngăn nổi bước tiến của một tên phàm nhân.

Người bị đánh dính chặt vào tường, kẻ lại bị ấn đầu xuống đất, mọi thứ diễn ra có vẻ hết sức nhanh gọn.

“Quái vật, hắn không phải là phàm nhân, mà là quái vật…”

Đám thủ vệ bị đánh bại thấy đồng đội tới thì chỉ thều thào một chút rồi ngất lịp đi vì vết thương quá nặng.

Hoàng Ngôn tiến vào sân đấu mà không một tên thủ vệ nào dám cản bước, kết cục của những kẻ dám cản đường hắn còn chưa rõ ràng hay sao?

Hắn vừa đi vừa bú rượu đến không nhận ra được gì nữa, cứ như vậy tiến về phía võ đài sinh tử, nơi mà Lôi Toàn Phong đang chiếm ưu thế tuyệt đối.

“Hắn điên rồi sao? Tuy nhục thể của hắn có thể đủ mạnh để trấn áp Kim Đan kì nhưng trận pháp kia là thứ ở đẳng cấp hoàn toàn khác, theo con đường thuần về thể tu thì cực hạn vẫn chỉ sánh ngang được với Nguyên Anh cảnh trong khi đó trận pháp kia mạnh tới nỗi Pháp Tướng cảnh muốn cưỡng ép phá vỡ cũng phải trả một cái giá không nhỏ!”

“Các ngươi thử cá cược xem tên phàm nhân, à không, phải là thể tu kia sẽ chịu được mấy giây khi chạm vào trận pháp kia? Ta đoán là hai giây.”

Khán giả trên khán đài bắt đầu đồn thổi về việc Hoàng Ngôn là một tên thể tu với những gì hắn đã thể hiện.

Tại Thiên Huyền giới này, con đường tu luyện được chia là ba loại: Thể tu, khí tu và khí thể song tu.

Phần lớn những tu sĩ đều chọn con đường là khí thể song tu nhằm đạt được sự toàn diện khi tu luyện. Dù có là khí tu hay khí thể song tu thì đều có thể đi tới cực hạn.

Nhưng thể tu lại khác, cực hạn của thể tu chỉ có thể sánh ngang với Nguyên Anh cảnh mà thôi.

Tay phải Hoàng Ngôn chạm vào màn chắn năng lượng của trận pháp, hắn xé bỏ lớp màn chắn tưởng chừng như không thể bị phá vỡ ấy nhẹ nhàng như xe một tấm màng bọc thực phẩm trước sự ngỡ ngàng của đám tu sĩ.

Nhất lực phá vạn pháp trong truyền thuyết cũng chỉ như thế này đi.

“Trời ạ! Tay không xé nát cả trận pháp mà Pháp Tướng cảnh cũng khó lòng phá giải! Ta có đang mơ không hay do trận pháp này không thể tác động lên phàm nhân.”

“Chẳng lẽ trên đời này thực sự có người tu luyện thân thể tới mức độ vượt qua cả Pháp Tướng cảnh sao?”

Đám trưởng lão bên phía Chính Đạo Liên Minh chi nhánh Lạc Lôi thành mặt mũi tối sầm, mấy lão già này muốn xuống dưới kia dạy cho Hoàng Ngôn một bài học, nhưng sau khi thấy chỉ dựa vào thân thể mà Hoàng Ngôn cũng đã vượt qua cả Pháp Tướng cảnh thì vô cùng sợ hãi.

Phải biết là người mạnh nhất trong số chúng hiện nay cũng chỉ là Pháp Tướng sơ kì, xuống dưới đó khiêu chiến Hoàng Ngôn thì chính là tìm đường chết.

“Hắn ta không phải là thể tu.”

Từ phía sau mấy lão già kia, một vị tráng sĩ cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn ,gương mặt nghiêm nghị bước tới.

“Chiến Dã trưởng lão, ngài nói sao! Hắn không phải là thể tu?”

Chiến Dã trưởng lão là người trẻ tuổi nhất trong trưởng lão đoàn, là một vị tu luyện thể tu.

“Không sai, thể tu mỗi khi xuất chiêu dù có muốn hay không cũng sẽ phát động khí huyết lực lượng, và khi nãy người kia xé nát trận pháp lại không hề có bất cứ khí huyết lực lượng được điều động. Nên ta chắc chắn hắn không phải thể tu, thứ hắn vừa sử dụng chính là lực lượng thân thể đơn thuần.”

Các vị trưởng lão im lặng một hồi, tiếng nuốt nước bọt của từng người đều có thể nghe rõ.

“Không phải thể tu, vậy hắn làm sao có thể phá trận được.”

Chiến Dã lắc đầu.

“Ta cho rằng hắn làm được vậy là có hai khả năng.

Một là trận pháp không thể ánh hưởng với phàm nhân, chỉ cần phàm nhân chạm vào, trận pháp sẽ tự phá.

Hai là người dưới kia không phải là người tại thế giới này, có thể là người từ Tiên giới. Trong truyền thuyết, Tiên giới con đường tu luyện vô cùng phát triển, việc xuất hiện một phương pháp tu luyện chỉ dựa vào lực lường cơ thể đơn thuần xé Pháp Tướng như xé giấy không phải không có khả năng.”

“Ta thiên về khả năng thứ hai hơn, vì trên đời làm gì có phàm nhân nào đánh cả một đám Kim Đan không kịp thở chứ?”

Nghe Chiến Dã phân tích, đám trưởng lão gật đầu trong sợ hãi.

Một phía khán đài gần đó, đám người của Cực Quang tông hóng chuyện cũng đã nghe được, gương mặt ai đấy đều tái mét.

“Tên ăn mày sáng nay chúng ta gặp lại là một Tiên nhân sao?”

“Lạc Lôi thành lại có thể xuất hiện phàm nhân thì ra là do Tiên nhân cải trang.”

“Cũng may là chúng ta không có đắc tội với Tiên nhân, nếu không Cực Quang tông chắc chắn sẽ bị xóa tên.”

Còn Phương Nguyên, Cực Quang tông trưởng lão lúc này gương mặt tiếc nuối, miệng thì mếu máo, nước mắt tràn ra như thể vừa rơi mất vàng.

“Trời ạ, ta mà biết hắn là Tiên nhân thì cho dù có dốc hết gia sản ta cũng không tiếc, chỉ cần gây được ấn tượng tốt với hắn thì có thể giờ này được hắn thu làm đạo đồng, đến khi hắn trở về Tiên giới thì ta cũng sẽ được mang đi cùng, coi như cả đời không cần tu luyện cũng có thể phi thăng. Nhưng đằng này ta lại bố thí cho hắn một viên vứt đi Hạ Phẩm linh thạch a, tiếc ơi là tiếc!”

Hoàng Ngôn ở bên dưới từng bước tiến lên võ đài, hắn muốn tới gần để hóng chuyện cho rõ.

Dương Trọng vốn nằm bẹp dưới đất, nhanh chóng ngồi dậy, cậu ôm quyền hành lễ về phía Hoàng Ngôn.

“Đệ tử của Kim Cương tông, Dương Trọng cảm tạ lần trước tiền bối đã ra tay cứu giúp.”

Hoàng Ngôn đang say thấy người cảm tạ mình, gương mặt hắn đờ ra một chút rồi hỏi.

“Ngươi là ai?”

“Thưa tiền bối, là người mà hôm trước ngài đã cứu ,chính pháp bảo trên tay ngài đã giết chết Lâm Thương nên ta mới giữ được một mạng.”

Trên khán đài đều là tu sĩ nên có thể nghe rõ mọi chuyện, họ quay ra bàn bạc với nhau.

“Tiên nhân giết chết Lâm Thương sao? Phen này người của chính đạo liên minh muốn xử lý như thế nào đây, chọc vào Tiên nhân thì không hề khôn ngoan chút nào.”

“Đúng là không thể tính trước được điều gì, chính đạo liên minh vừa rồi còn chiếm ưu thế tuyệt đối thì giờ tình thế đã thay đổi, tiểu tử kia lôi kéo Tiên nhân vào vụ này. Có Tiên nhân làm ô che, ai dám giết hắn.”

Bộ não đang say xỉn Hoàng Ngôn phải mất một lúc mới xử lý thông tin này, hắn nhớ lại vết máu hôm trước.

“Gì, ai biết đâu? Hôm trước ta nhớ rằng mình ném trúng là súc vật chứ?”

Lời nói lảng tránh trách nghiệm của Hoàng Ngôn khiến cho đám trưởng lão của Chính Đạo Liên Minh xấu hổ không thôi, dù sao Lâm Thương cũng là một trưởng lão trong số họ.

“Con mẹ nó Lâm Thương, ta nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp.”

“Vị Tiên nhân kia chẳng phải nói Lâm Thương là súc vật hay sao? Mau đem kính chiếu yêu ra!”

Mấy lão già tới giờ này mới bắt đầu kiểm tra xác chết của Lâm Thương, đám người này hiểu sai lời nói của Hoàng Ngôn.

Ánh sáng của kính chiếu yêu chiếu vào thi thể của Lâm Thương được vài giây, một viên ngọc bay từ trong người hắn rồi vỡ tan trong không trung. Mất đi viên ngọc, cơ thể Lâm Thương dần teo lại, trở thành thân xác của một con chó mất đầu.

“Là Yêu tộc! Không ngờ gián điệp của yêu tộc đã leo lên tới tận chức trưởng lão của Chính Đạo Liên Minh.”

“Chính đạo liên minh năm nay tổ chức tông môn thi đấu có vẻ không xem ngày rồi, với cái mặt mũi như hiện tại thì họ cũng nên dẹp giải đấu năm nay.”

Từ khi mở chi nhánh xung quanh Lạc Lôi thành mấy trăm năm nay, đây là lần đầu tiên uy tín của Chính Đạo Liên Minh xuống thấp như vậy, xuống chạm đáy.

Bỗng có một vị mặc y phục trắng đại lão, râu tóc bạc phơ bất chợt xất hiện tại ngay nơi đặt xác của Lâm Thương.

“Xem ra ta bế quan hơn trăm năm nay, đám các ngươi đã làm loạn hết cả lên rồi, đến cả yêu tộc cũng trèo lên tận ghế trưởng lão, ta mà bế quan thêm trăm năm nữa có lẽ chi nhánh này mang danh Chính Đạo Liên Minh nhưng thực chất lại là một ổ yêu tộc đi.”

Người này là trưởng chi nhánh Lạc Lôi thành của Chính Đạo Liên Minh, tên là Vũ Quân, là một vị Pháp Tướng cảnh đỉnh phong.

“Trăm năm không thấy, Vũ Quân đại lão mà ra mặt thì xem ra Chính Đạo Liên Minh sắp sửa có biến cố nghiêng trời lệch đất.”

Mọi người xung quanh nín thở khi vị này xuất hiện, đôi lông mày trắng nhíu lên, ánh mắt phát ra những tia sáng chứa đầy giận dữ, nguồn linh khí cuồn cuộn được phát ra đến kinh người.

“Truyền lệnh của ta, bãi bỏ đại hội tông môn thi đấu năm nay, tất cả nhân viên có trong tổ chức muộn nhất là ngày mai phải tập kết tại trụ sở. Chúng ta phải thanh lọc tổ chức một đợt, kẻ nào không tới chính là cấu kết với Yêu tộc, đích thân ta sẽ truy sát chúng tới chân trời góc bể.”

Ban bố mệnh lệnh xong, Vũ Quân tạm thời rời đi.

Còn gần cái xác khỏa thân của Lôi Cửu, xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu lam có thêu những hoa văn sấm sét màu trắng, ánh mắt giận dữ không kém gì Vũ Quân. Người này là lôi gia gia chủ, Lôi Càn.

“Nghịch nữ a!”

Trong cơn giận dữ, Lôi Càn đánh ra một chưởng về xác chết con gái mình.

Một chưởng đánh ra, ánh chớp sáng rực lóe lên còn sáng hơn ánh sáng ban ngày, một tiếng nổ vang cả trời đất.

Dưới mặt đất lúc này chỉ còn lại một cái hố sâu hình bàn tay với đất đá bị nung chảy, Lôi Cửu tới một hạt bụi cũng không còn.

Trên khán đài, khu dành cho những nhân vật quan trọng của Lạc Lôi thành.

“Hahaha, tốt lắm, quả là đặc sắc a.”

“Lôi gia bá đạo cả mấy trăm năm nay, không ngờ cũng có ngày chịu đả kích lớn tới như vậy.”

“Con gái gia chủ mà lại đi quyến rũ một con chó, hiến dâng trinh tiết cho con chó, và cả chuyện này được phơi ra ngay trước thiên hạ. Với Lôi Càn và cả Lôi gia, ta tự hỏi đây là một loại nhục nhã đến mức nào chứ?”

“Chuyện tốt này của Lôi gia nên đến tai của tất cả dân chúng trong thành, ta rất muốn xem người Lôi gia còn dám hiên ngang đi lại không.”

Lôi gia tuy thống trị Lạc Lôi thành, nhưng cả tòa thành lớn như vậy đâu chỉ có một mình Lôi gia. Rất nhiều kẻ phải sống trong nỗi hận dưới cái bóng quá lớn của gia tộc này, chỉ cần có thời cơ là chúng sẽ đâm sau lưng ngay lập tức.

Trên võ đài sinh tử, Lôi Toàn Phong sau khi thấy được biểu hiện của cha mình dưới kia, hắn cũng biết rằng Lôi gia hiện tại đã đuối lý, tiếp tục trận đấu này sẽ chỉ ảnh hưởng xấu tới danh tiếng Lôi gia.

Nếu tiếp tục đánh, Lôi gia sẽ mang tiếng muốn giết người diệt khẩu, báo thù Dương Trọng. Mà hiện tại Dương Trọng không hề có tội, mà hắn còn có công tố giác yêu tộc, cũng có thể xem là một tiểu anh hùng của nhân loại, tiếp tục đánh sẽ bị cả nhân loại chửi rủa.

Vì vậy lôi điện khí tức cũng được tắt đi, hắn lựa chọn rời bỏ trận đấu, giờ trận pháp bao bọc quanh võ đài đã bị Hoàng Ngôn xé nát, muốn đi lúc nào cũng được.

“Chú em Pikachu đứng lại một cái, không đánh nhau nữa à?”

Lôi Toàn Phong quay người lại, hắn không biết Pikachu là gì nhưng chắc chắn là vị Tiên nhân kia đang ám chỉ hắn.

“Tiền bối, mọi chuyện dưới kia đã sáng tỏ, nếu trận đấu này tiếp tục chính là vô nghĩa. Nhưng nếu tiền bối muốn, ta sẽ tiếp tục đánh trận này. Nhưng Dương Trọng, ngươi có muốn tiếp tục đánh?”

Dương Trọng tuy đang bị thương nhưng cũng rất nhanh lấy lại tinh thần.

“Được, nếu tiền bối muốn ta cùng ngươi đánh thì ta sẽ tiếp tục đánh.”

Bình Luận (0)
Comment