Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 177

Mộc Hằng Sinh nhìn ra Lý Trạch Vũ là một kẻ tàn bạo. Xét đến quan hệ thầy trò giữa lão ta và Khương Mộ Bạch, trong lòng Mộc Hằng Sinh lập tức kết luận đối phương sẽ không bỏ qua cho mình!

Vì vậy, lão ta tranh thủ lúc bản thân còn giá trị lợi dụng, vội vàng phủi sạch quan hệ với Khương Mộ Bạch. Thám chí vì để đối ý tha cho mình, lão ta còn không tiếc lời mắng chửi học trò là một tên tội ác tày trời.

Lý Trạch Vũ sao có thể không nhận ra điều này, chỉ là hắn không ngờ rằng lão già này từ khi vừa lên sàn đã luôn mồm nói về danh ngôn nhà Phật.

Hắn tưởng người này là một kẻ có lòng từ bi, không ngờ lại là hạng người tham sống sợ chết!

“Lảm nhảm in ít thôi, tôi có thể bỏ qua cho ông, điều kiện tiên quyết là ông không được lừa tôi.”

Lý Trạch Vũ đồng ý theo kiểu lập lờ nước đôi.

Nghe xong, Mộc Hằng Sinh cán răng thề thốt: “Nếu tôi dối gạt cậu thì ông trời sẽ phạt tôi sinh con ra không có lỗ đít!”

“Mẹ kiếp, sao ông lại rầy rà hơn cả Đường Tăng thế kia, nếu không nói thì đừng nói nữa!”


“Tôi nói!”

Tiếng quát của Lý Trạch Vũ khiến Mộc Hằng Sinh câm như hến.

“Bởi vì người ta nói nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, dư nghiệt Vu giáo đang ẩn náu tại Thập Vạn Đại Sơn ở Bát Quết”

“Nếu tiểu huynh đệ muốn tìm ra đám dư nghiệt kia, hãy đi Bát Quế, nhất định là sẽ tìm được. Nhưng cậu phải thật cẩn thận đấy!”

Nói đến đây, Mộc Hăng Sinh cố ý đè thấp giọng, ngập ngừng nói: “Theo tôi biết, Đại hộ pháp Vu giáo năm đó đã trở thành giáo chủ mới, thực lực của hắn ta còn mạnh hơn cả giáo chủ Vu giáo tiền nhiệm!”

“Giáo chủ Vu giáo tiền nhiệm mạnh cỡ nào?”

Lý Trạch Vũ tò mò hỏi.

Mộc Hằng Sinh khẽ lắc đầu, đáp: “Mười mấy năm trước, khi ấy chưởng môn của tam đại thánh địa đều đã là cường giả cảnh giới võ thánh. Ba người họ liên thủ với nhau, cộng thêm một đám tông sư cảnh giới cường giả hỗ trợ mới miễn cưỡng đấu đánh ngang với giáo chủ Vu giáo.”

“Trâu bò thế ư? Vậy sau đó ông ta vì sao lại chết?

Tim Lý Trạch Vũ đập thình thịch.

Mặc dù ba vị sư phụ đều công nhận hắn là vô địch nhưng hắn cũng không biết điều đó có đúng hay không.

Dẫu sao, từ xay tới nay luôn là “văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị”, nước Hạ là chốn ngọa hổ tàng long, quỷ mới biết có bao nhiêu nhân vật giỏi giang?

Cẩn thận chút cũng tốt!

“Nghĩa sĩ liên thủ lại đấu ngang ngang sức ngang tài với giáo chủ Vu giáo, sau lưng là chính quyền phối hợp bắn đạn pháo cho người kia nổ chết!”


Mộc Hằng Sinh bổ sung.

Bắn đạo phán cho nổ chết?

Nghe vậy, sự lo lắng trước đó của Lý Trạch Vũ tan thành mây khói, hắn lại trở nên phấn chấn hừng hực.

Người khác rất khó có được đạn pháo, nhưng đây là thứ hắn dễ dàng lấy được.

Dù sao ông hắn cũng là nguyên soái quân đoàn Hổ Khiếu, đừng nói là đạn pháo, kể cả điều động vài đội quân cũng không thành vấn đề!

“Tiểu huynh đệ, người trong giang hồ hành sự không được dùng vũ khí nóng đâu!”

Có lẽ Mộc Hằng Sinh đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, không khỏi nhắc nhở: “Làm vậy sẽ bị nhân sĩ võ lâm phỉ nhổ!”

“Nhổ ccl”

Lý Trạch Vũ bĩu môi không phục: “Tại sao người của tam đại thánh địa có thể hợp tác cùng quan phủ nhưng tôi thì không? Bọn họ trâu bò hơn tôi à?”

Hầy...


Khoé miệng Mộc Hằng Sinh hơi co giật.

Người ta làm vậy vì muôn dân thiên hạ, cùng cực lắm mới bất đắc dĩ hợp tác với quan phủ được chưa?

Khoan, không đúng!

Nếu thằng nhãi kia dùng vũ khí nóng để xử lý tàn dư Vu giáo thì cũng là tạo phúc cho muôn dân thiên hạ mài!

Nghĩ tới đây, Mộc Hằng Sinh không phản đối nữa.

“Khụ khụ”

Lý Trạch Vũ hằng giọng, nói: “Ông đã biết chỗ dư nghiệt Vu giáo nương náu thì dẫn đường cho tôi đi. Đợi tôi bắt trọn đám phần tử kia, tôi sẽ thả ông.”

“Huych”

Bình Luận (0)
Comment