Đột nhiên, Mộc Hằng Sinh quỳ rạp xuống đất, cầu xin bằng giọng điệu ủ ê thê thảm: “Tiểu huynh đệ, trên tôi có cha mẹ trăm tuổi, dưới có cháu chắt chưa đầy tháng. Xin cậu rủ lòng từ bi tha cho tôi đi, tôi đảm bảo sau này không bao giờ... làm màu vậy nữa.”
Định kể trò đùa quốc tế à.
Đại hộ pháp trước kia còn mạnh hơn giáo chủ tiền nhiệm, bắt ông ta dẫn đường chẳng phải là chìa cổ ra cho người ta cắt tiết hả?
“Ông sợ cái gì? Có nguy hiểm vẫn còn tôi đây!”
Lý Trạch Vũ nhìn đối phương bằng con mắt khinh bỉ.
Thứ hắn coi thường nhất là những kẻ không có cốt khí. Nếu không vì lão già này còn chút giá trị lợi dụng, có lẽ hắn đã vả chết đối phương rồi.
Mộc Hằng Sinh còn định rên rỉ gì đó nhưng lại bị Lý Trạch Vũ phẩy tay cắt lời.
“Một là tôi làm thịt ông ngay bây giờ, hai là dẫn đường. Tự ông chọn đi!”
Lý Trạch Vũ cho đối phương chọn một trong hai.
Sau một hồi phân vân, Mộc Hằng Sinh chọn đi dẫn đường, song ông ta vẫn có một điều kiện là phải chờ vết thương của mình hoàn toàn bình phục.
Mặc dù Lý Trạch Vũ rất nóng lòng muốn biết rõ quan hệ giữa mẹ hắn và Vu giáo nhưng hắn hiểu rằng đã qua mười năm rồi, sốt ruột đến mấy cũng không thể tìm ra ngọn ngành luôn, vậy nên mới đồng ý với đối phương.
“Đã như vậy thì tôi đi trước nhé, bao giờ vết thương lành lại thì tôi sẽ tới tìm tiểu huynh đệ ngay!”
Mộc Hằng Sinh muốn thoát thân thật nhanh.
Đáng tiếc, Lý Trạch Vũ nào có tin tưởng đối phương. “Bụp” một tiếng, hắn đột nhiên đưa tay bóp khóe miêng Mộc Hằng Sinh, ngay sau đó móc ra một viên thuốc đen sì khỏi người, nhét vào miệng đối phương.
“Hm hm”
Mộc Hằng Sinh không tài nào chống cự lại, “ực” mấy cái đã nuốt xuống rồi, lão ta không khỏi hoảng hốt: “Cậu cho tôi ăn cái gì?”
“Siêu cấp đại bổ hoàn! Đắt lắm đấy!
Lý Trạch Vũ cười ha hả, nói: “Thương tích của ông không liên quan đến lục phủ ngũ tạng, nghỉ ngơi năm sáu ngày là bình phục. Đến lúc ấy nhớ tới Khoa học kỹ thuật Vân Dương ở Tuyên Thành tìm tôi.”
Dứt lời, bóng dáng hắn chợt biến mất trong biệt thự.
“Ôi, ôi..”
Mộc Hằng Sinh càng thêm kinh hãi.
Lão ta còn lâu mới tin thứ mình vừa ăn là đại bổ hoàn gì đó, tất nhiên là đọc dược mà Lý Trạch Vũ dùng để khống chế mình rồi!
Lúc này, lão ta chỉ muốn vứt đi cái miệng rộng của mình!
Lão ta vốn tưởng rằng sau khi đồ đệ chết, có thể dùng điểm yếu của nhà họ Khương để kiếm chút “tiền dưỡng già”, không ngờ lại mất cả chì lẫn chài!
“Mẹ kiếp!”
Mộc Hằng Sinh giận đến mức đạp lên người Khương Thượng Đức mấy phát.
Ở một bên khác.
Lý Trạch Vũ vừa rời khỏi biệt thự nhà họ Khương đã chạm mặt người của Long Tổ.
Kẻ cầm đầu là Long Thiên Quân! “Sao cậu lại ở đây?”
Thấy Lý Trạch Vũ xuất hiện, Long Thiên Quân cảm thấy khá bất ngờ.
“Trùng hợp quá, Long Vương!”
Lý Trạch Vũ chỉ tay về phía biệt thự nhà họ Vương ở cách đó không xa: “Các anh tới không sớm không muộn, vừa khéo có thể rửa dọn nốt!”
Nghe hắn nói thế, Long Thiên Quân lập tức đoán được cha con họ Khương dữ nhiều lành ít, mà kẻ giết người trăm phần trăm chính là Lý Trạch Vũ trước mặt.
“Thứ này chắc đã đủ cho anh lập công. Không cần cảm ơn, noi theo Lôi Phong làm việc tốt chính là điều chúng ta nên làm!”
Lý Trạch Vũ ném túi hồ sơ tội phạm của nhà họ Khương cho Long Thiên Quân, sau đó bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại.
Long Thiên Quân đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, cảm thấy dở khóc dở cười.
“Long Vương, tên kia kiêu ngạo quái”
Một tay thành viên Long Tổ tỏ vẻ bất bình phẫn nộ.
Long Tổ tuân theo lệnh của Long Chủ, đặc biệt đến đây để “giải quyết vấn đề”, thế mà lại bị Lý Trạch Vũ xem như đội dọn rửal
Quả thực là sỉ nhục bọn họi
“Vậy làm sao bây giờ?”
Long Thiên Quân nhún vai, hỏi: “Bằng không cậu chạy theo bắt hắn quay lại nhé? Rồi tôi sẽ ghi công cho cậu!”
Tay thành viên Long Tổ lắc đầu nguầy nguậy.
Ngay cả Khương Mộ Bạch cũng chết dưới tay Lý Trạch Vũ, gã chưa chán sống đâu...