Một tay Lý Trạch Vũ điều khiển máy bay trực thăng, tay kia cầm điện thoại để bên tai.
Vốn dĩ hẳn còn lo lắng mình sẽ không đánh lại Đại hộ pháp Vu giáo kia, nhưng bây giờ nghe hòa thượng Nhất Trinh nói thực lực của hẳn có thể hoàn toàn tra tấn đối phương lại thì lập tức cảm thấy mình có thể đứng lên được.
Hảẳn hận không thể lập tức bắt lấy Nam Cung Thạc, sau đó hung hăng đánh gã ta ba ngày ba đêm.
Sau mấy tiếng.
Máy bay trực thăng của Lý Trạch Vũ tiến vào Hoàng Thành, cuối cùng dừng bên ngoài phủ Long Chủ.
Lập tức có hơn mười binh sĩ súng ống đầy đủ vây quanh. "Người không có phận sự lập tức rời đi." Binh sĩ cầm đầu nghiêm nghị xua đuổi.
Lý Trạch Vũ và Diệp Khinh Nhu lần lượt nhảy xuống từ máy bay trực thăng.
"Mọi người đừng căng thẳng, tôi là Lý Trạch Vũ." "Lý Trạch Vũ? Không biết!"
Binh sĩ cầm đầu lần nữa xua đuổi: "Ngay lập tức lái máy bay đi, nếu không đừng trách chúng tôi chấp pháp công bằng”
Lý Trạch Vũ có hơi xấu hổ.
Vốn cho rằng dựa vào tên tuổi của mình có thể tiến thẳng vào phủ Long Chủ, không ngờ người ta vốn mặc xác hắn.
Vẫn là Diệp Khinh Nhu tiến lên lấy ra giấy chứng nhận: "Tôi chính là phó đô thống quân Huyền Vũ Diệp Khinh Nhu, có chuyện quan trọng báo cáo cho Long Chủ, xin đồng chí giúp tôi bẩm báo một tiếng."
Binh sĩ cầm đầu cẩn thận tra xét giấy chứng nhận một lần, sau khi xác nhận không sai thì hành lễ: "Xin Diệp Đô thống chờ tí."
Thấy một màn này, bỗng nhiên Lý Trạch Vũ như có điều suy nghĩ.
Danh tiếng đại thiếu gia nhà họ Lý quả thực đủ lớn, đủ để làm kinh sợ phần lớn giới quyền quý.
Nhưng trước mặt ông lớn có thực quyền chân chính, danh hiệu này chính là trò cười.
Hắn đã quyết định, tìm một cơ hội giành cho mình một thân phận càng có sức uy hiếp, dùng cái này để bảo đảm mình có thể hoành hành không gặp trở ngại trên khắp nước Hạ.
Trong lúc suy nghĩ xoay chuyển, binh sĩ thông báo lúc trước đi rồi quay lại, lần nữa hành lễ cung kính: "Long Chủ mời Diệp Đô thống đi vào."
"Đa tạ." Diệp Khinh Nhu đáp lễ rồi cất bước đi vào phủ Long Chủ.
Lý Trạch Vũ muốn theo sát phía sau nhưng lại lần nữa bị tên lính kia ngăn cản: "Đồng chí, Long Chỉ chỉ để cho một mình Diệp Đô thống đi vào, anh không thể đi vào."
Mẹ nó!
Nghe xong lời này thì Lý Trạch Vũ nổi trận lôi đình, giơ tay chỉ Diệp Khinh Nhu rồi quát: "Ông đây đi cùng cô ấy đấy, vì sao không thể đi vào chung?"
"Đồng chí, chúng tôi có chuyện rất quan trọng cần gặp Long Chủ, anh để ấy cùng tôi đi vào chung đi."
Diệp Khinh Nhu mở miệng khuyên nhủ.
"Xin lỗi, đây là chức trách của chúng tôi, xin Diệp Đô thống đừng để chúng tôi khó xử”
Tên lính kia trông có vẻ là một chủ nhân công chính nghiêm minh.
"Anh nghe cho ông." Bỗng nhiên Lý Trạch Vũ kéo căng cuống họng: "Tôi đã báo lại chuyện liên quan đến an nguy của nước Hạ với Long Chủ rồi, nếu anh còn ngu xuẩn mất khôn như vậy, mọi hậu quả do anh phụ trách.”
"Xin lỗi, tôi có trách nhiệm." Binh sĩ vẫn bình tĩnh đáp lại, có điều nhìn ra được gã ta vốn không có để lời nói của Lý Trạch Vũ trong lòng.
Dù sao một người không có chức quan không có quyền lực như anh, nói khoác không biết ngượng chuyện lớn liên quan đến an nguy quốc gia, hễ là người bình thường đều sẽ không tin.
"Nếu không anh đợi en đi vào nói một chút với Long Chủ, đến lúc đó lại sai người bảo anh đi vào?"