Diệp Khinh Nhu đề nghị.
Lý Trạch Vũ lắc đầu từ chối, vẻ mặt khó chịu nhìn tên lính kia: "Phục tùng mệnh lệnh là đúng, nhưng đôi lúc cũng không thể quá cổ hủ, dù sao quy tắc là chết, người là sống, hôm nay ông đây cho anh một lúc trước."
Vẻ mặt binh sĩ vẫn bình thản, có vẻ như vốn không để lời này trong lòng.
Lý Đại đương gia cất bước tiến lên: "Anh chờ đó." Nói xong, hẳn lấy điện thoại ra bấm dãy số.
"Alô. Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói mạnh mẽ.
"Chú Tăng, cháu là Trạch Vũ, làm phiền chú đưa điện thoại cho ông cụ cháu cái."
"A, cháu chờ lát... Ông ơi, điện thoại của Trạch Vũ."
"Alô." Giọng nói của Lý Viễn Sơn vang lên.
Lý Trạch Vũ cũng không làm phiền nói: "Ông cố Lý, cháu có một chuyện liên quan đến an nguy quốc gia muốn báo cáo. với Long Chủ, nhưng có người ngăn cản không cho cháu vào, ông nói xử lý thế nào đây?”
"Thằng nhóc cháu có chuyện gì có thể liên quan tới an nguy quốc gia chứ?"
Lý Viễn Sơn có vẻ như cũng cho rằng hắn đang nói đùa.
Lý Trạch Vũ thở dài, do dự nói: "Quân Huyền Vũ đã bỏ. mình toàn bộ ở Tây Cương, quân Thiên Long thấy chết không cứu, ông nói xem đây có phải là chuyện lớn liên quan tới quốc gia không?"
"Cái gì?" Nghe nói như thế, giọng điệu Lý Viễn Sơn bỗng thay đổi.
"Tút tút tút.." Ngay sau đó điện thoại đã bị cúp.
Lý Trạch Vũ liếc nhìn tên lính kia, vẻ mặt giống như đang nói ba chữ "anh chờ đó".
Hai phút sau.
Một sĩ quan từ phủ Long Chủ bước nhanh ra: "Ai là Lý Trạch Vũ?"
"Nơi này nơi này." Lý Trạch Vũ giơ tay thật cao. Sĩ quan kia phất tay nói: "Tiểu Bành, để cậu ta tiến vào."
"Vâng. Tên lính lúc trước lập tức sai người nhường ra một lối đi.
"Nhớ kỹ lời tôi vừa mới nói, có lúc phải học được cách linh hoạt."
Để lại một câu, Lý Trạch Vũ và Diệp Khinh Nhu bước. nhanh vào phủ Long Chủ.
Trong lúc này, Tô Cẩn Hoa ngồi trên ghế sa lông, trong tay bưng ly trà nhưng không uống, cả người đang chìm trong suy nghĩ.
"Long Chủ, Diệp Đô thống và Lý Trạch Vũ tới rồi."
Cảnh vệ viên nhắc nhở.
Lúc này Tô Cẩn Hoa mới phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn về phía hai người bước nhanh tới.
"Long Chủ, việc lớn không tốt, nhà họ Tần tạo phản rồi."
Lý Trạch Vũ vừa nói đã bất chấp tất cả, trực tiếp chụp cái bô ỉa lên đầu nhà họ Tần.
Ít ra sắc mặt của Tô Cẩn Hoa đã thay đổi. "Thằng nhóc cậu nói hươu nói vượn gì đó?"
"Tôi thật sự không nói bậy, đám con rùa nhà họ Tần kia cấu kết với kẻ địch bên ngoài, trăm phần trăm muốn tạo phản."
Lý Trạch Vũ không hề khách khí mà trực tiếp ngồi đối diện Tô Cẩn Hoa.
Ngược lại Diệp Khinh Nhu khá cẩn thận, cô ấy hành lễ cung kính với Tô Cẩn Hoa rồi lập tức "phịch" một tiếng quỳ thẳng xuống: "Xin Long Chủ làm chủ cho anh hai tôi, làm chủ cho trăm ngàn tướng sĩ quân Huyền Vũ."
"Cô đứng lên trước rồi nói."
Vẻ mặt Tô Cẩn Hoa đầy nghiêm túc, bởi vì lão vừa mới nhận được tin tức Tây Cương truyền đến, biết được toàn bộ người của quân Huyền Vũ đều đã bỏ mình.
Sau khi Diệp Khinh Nhu đứng lên thì trong mắt tràn đầy nước mắt, nức nở nói: "Long Chủ, một trăm ngàn tướng sĩ quân Huyền Vũ tôi nhận được mệnh lệnh tiến tới Tây Cương giúp đỡ quân Thiên Long, nhưng quân Thiên Long lại giấu giếm tin tức tình báo, hại quân tôi lâm vào bẫy của địch, cuối cùng dẫn đến trăm ngàn tướng sĩ quân Huyền Vũ tôi đều bỏ mình"
"Cô nói cái gì?" Tô Cẩn Hoa trừng lớn hai mắt.
Lão chỉ biết tin tức toàn thể quân Huyền Vũ chết trận, nhưng cũng không biết nguyên do trong đó, giờ phút này nghe được báo cáo của Diệp Khinh Nhu thì lập tức bị chấn động không nhẹ.
"Long Chủ." Lý Trạch Vũ ngắt lời nói: "Vừa nấy tôi đã nói với ngài là đám con rùa nhà họ Tần cấu kết với kẻ địch bên ngoài, tám chín phần mười là muốn tạo phản."
"Nói mà không có bằng chứng, các người có bằng chứng ư?" Tô Cẩn Hoa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vẻ mặt lập tức căng thẳng.
"Quân Thiên Long giấu giếm tin tức tình báo với quân Huyền Vũ, chuyện này rất dễ dàng tra rõ."
Từng hình ảnh tướng sĩ quân Huyền Vũ ngã xuống hiện lên trong đầu Lý Trạch Vũ, hắn không khỏi thầm nắm chặt nắm đấm.
"Lúc hơn sáu mươi ngàn quân Huyền Vũ bị nhốt ở sông Thương Lan, nếu quân Thiên Long xuất binh giương đông kích tây tạo cơ hội cho quân Huyền Vũ, quân Huyền Vũ cũng không thể bỏ mình toàn bộ được."