Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 244

Hoàng Thanh, trọn đời không trở về nữa." Lý Trạch Vũ chém đỉnh chặt sắt bày tỏ thái độ. Tô Cẩn Hoa hút một điếu thuốc, nặng nề hít vài hơi.

Phù... Khà...

Lão đã không biết bao nhiêu năm mình chưa từng thất lễ như vậy.

"Ông nội cậu có biết chuyện này không?" Tô Cẩn Hoa nặng nề hỏi: "Ông ấy có thể đồng ý à?"

"Tôi đồng ý là được." Bỗng nhiên một giọng nói mạnh mẽ lại già nua truyền tới.

Ba người nghe thấy tiếng cùng nhìn lại, chỉ thấy Lý Viễn Sơn đi đến tựa như rồng như hổ, mà sau lưng ông ấy là ông cụ Diệp Trung Đường nhà họ Diệp chống gậy.

"Ông cố”

"Ông nội." Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười một tiếng.

Diệp Khinh Nhu bước nhanh về phía trước đỡ Diệp Trung Đường, nước mắt uất ức phút chốc tuôn rơi.

"Bé con, con trở về là tốt rồi." Diệp Trung Đường xoa đầu cháu gái, trong mắt đều là vẻ từ ái.

"Ông nội, anh hai anh ấy... Anh ấy không về được." Diệp Khinh Nhu nghẹn ngào nói.


Diệp Trung Đường đỏ mắt nói: "Không sao, nó chết vì quốc gia chúng ta và dân chúng, cái chết của nó nặng như Thái Sơn, nhà họ Diệp chúng ta mãi mãi vẻ vang vì nó."

"Ông Lý, ông Diệp, sao hai người lại tới đây?" Tô Cẩn Hoa không dám khinh thường, vội tự mình đứng chạy nghênh đón hai người ngồi xuống.

Lý Viễn Sơn khoát tay áo nói: "Vừa nãy tôi nghe thấy hết lời thăng nhóc thối nhà tôi nói rồi, Long Chủ có thể tin tưởng nó, bởi vì nó có thể thay mặt toàn bộ người nhà họ Lý tôi."

"Ông cố Lý.." Trong lòng Lý Trạch Vũ ấm áp, rõ ràng cảm nhận được tình yêu thương của ông cụ với hắn.

Lý Viễn Sơn võ vai hắn nói: "Ông từng nói với ông nội con, làm người hay làm việc đều không thẹn với lương tâm thì mới là người nhà họ Lý ta, cho dù cuối cùng nhà họ Lý ta vạn kiếp bất phục thì nào sợ chỉ?"

"Ừm” Lý Trạch Vũ nặng nề gật đầu.

Lý Viễn Sơn nói tiếp: "Ông cố biết cháu sẽ không lấy chuyện này ra đùa, cho nên ông cố tin tưởng cháu, cứ việc dũng cảm đi làm, trời sập xuống ông cố chống lưng cho cháu”

"Được." Cái mũi Lý Trạch Vũ cay xè, bỗng nhiên cảm thấy có cát bay vào mắt.

"Long Chủ, nhà họ Diệp tôi cũng băng lòng bảo đảm thay thăng nhóc này." Diệp Trung Đường cao giọng mở miệng.

"Ông Diệp." Tô Cẩn Hoa cau chặt mày.

Lý Viễn Sơn bằng lòng tin tưởng Lý Trạch Vũ thì lão hiểu, dù sao máu mủ tình thâm


Nhưng cách làm của Diệp Trung Đường lại khiến lão hơi khó nhìn thấu.

Tô Gẩn Hoa bị lời nói của hai vị tiền bối làm cảm động, nghiêm túc cúi lạy bày tỏ sự kính trọng với hai người.

Lý Viễn Sơn cười nhạt nói: "Long Chủ, xin ông hạ lệnh đi." "Hạ lệnh đi, Long Chủ." Diệp Trung Đường cùng hùa theo nói.

Tô Cẩn Hoa nặng nề gật đầu, cao giọng hô tô: "Lý Trạch Vũ nghe lệnh."

"Đến ngay đây." Lý Trạch Vũ cũng cao giọng đáp.

"Bây giờ tôi bổ nhiệm cậu làm chủ soái viện trợ phía Tây, mong cậu có thể trục xuất quân địch ra khỏi nước, giương cao danh tiếng nước Hạ”

"Tuyệt không hổ thẹn."

Cứ như vậy, Lý Trạch Vũ läc mình đã trở thành chủ soái trẻ tuổi nhất nước Hạ.

Mặc dù là một chủ soái độc nhất... Khi mặt trời xuống núi, hơn hai chục máy bay chở khách lần lượt đậu tại sân bay Hoàng Thành và hàng chục nghìn người xuống máy bay một cách có trật tự.

Không ai biết bọn họ đều là lính đánh thuê ưu tú nhất thế giới.

Gần như trong cùng một lúc, một chiếc máy bay trực thăng cỡ lớn đậu trước cổng nhà họ Lý.

Lý Trạch Vũ đã sớm đợi ở đây.

"Đại đương gia." Manbu dẫn đầu xuống máy bay, vẻ mặt hưng phấn.

Sở dĩ hưng phấn cũng không phải bởi vì đã nhận được tự do ngắn ngủi, mà bởi vì có thể lần nữa kề vai chiến đấu với người đàn ông giống như thần trước mắt này.

Bình Luận (0)
Comment