Dưới bầu trời, vùng núi xanh nhấp nhô kéo dài liên tục, từng đỉnh núi trùng trùng điệp điệp, sương mù bao phủ, từ xa nhìn lại, lại giống như tiên khí lượn lờ, lúc ẩn lúc hiện mông mông lung lung.
Mà dưới đống tiên khí bao phủ này lại tọa lạc đại tông tu tiên nổi danh bậc nhất trên đại lục Thanh Vân - Đạo Diễn Tông.
Ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng sương mù, lại vượt qua các chạc cây tùng chìm trong mây, lọt vào lớp đất bùn xanh đen, gió nhẹ thổi qua khiến lá cây hơi rung lên. Nói cách khác, trong lúc nhất thời, chỉ nghe thấy tiếng động từ lá cây hơi rung thoảng qua.
Nhìn qua khe hở giữa các nhánh cây, chỉ thấy ở một khoảng trống, một đám thanh niên tay cầm bội kiếm mặc y phục màu trắng đứng với nhau thành những hàng thẳng, dáng người cao thẳng mạnh mẽ.
Phía trước bọn họ có mười mấy bậc thang, hoa văn phức tạp nối liền với nhau, hướng thẳng về phía đại điện trên bậc thang.
"Két -----"
Tiếng cửa gỗ bị mở ra, một góc cửa chính của đại điện được mở ra.
Đám thanh niên lúc nãy vẫn còn bất động tức khắc hai tay ôm quyền, khom người cúi đầu, ngàn vạn thanh âm đồng thanh hô to: "Cung nghênh sư thúc tổ xuất quan!"
Thế trận này như có thiên quân vạn mã phi qua, như chuông lớn rung vang, chấn động núi sông.
Lúc này cánh cửa đại điện đã bị mở ra hoàn toàn, một người nam tử mặc áo bào màu trắng sừng sững đứng ở trước đại điện, hình như đã quá quen với loại trường hợp này, hắn chỉ tiến lên vài bước, đôi mắt tinh xảo đẹp đẽ hơi nheo lại, đánh giá đệ tử đang cúi đầu ở bên dưới.
Rõ chỉ tùy ý nhìn lướt qua, lại khiến cho đám người bị đảo qua cảm thấy trên vai như nặng ngàn cân, người tu tiên cũng hiểu đây chính là uy áp đến từ cường giả.
Xem ra hiện tại tu vi của sư thúc tổ Hi loan lại tăng lên không ít đây, trong lòng chúng đệ tử âm thầm cao hứng, nghe nói lần này sư thúc tổ xuất quan còn muốn tuyển một đệ tử quan môn, nếu có thể được sư thúc tổ vừa ý. . . . .
Hi loan cũng không biết được những tính toán này trong lòng bọn đệ tử, khi điều tra không thấy gì khác thường, hắn mới thu hồi uy áp vừa mới đưa ra, quay người lại, chưởng môn sư huynh Túc hòa cùng sư đệ Vân hoàn cũng đã đến đây.
"Hi Loan, lần này Ma tộc thành Thanh Vu làm loạn, đệ dẫn người đi vào có thể chắc chắn được mấy phần?" Chưởng môn sư huynh lại nói nghiêm túc: "Ngay cả lần trước mấy người cao thủ Kiếm Diễn Tông phái ra cũng bạt vô âm tín, chuyến này sư đệ cần phải cẩn thận một chút."
Hi Loan hơi cong khóe miệng, trên mặt lộ ra nét cười ôn hòa dịu dàng, giống như gió xuân tháng hai lướt qua ngọn cỏ, thanh âm lành lạnh như giọt sương sau mưa, chậm rãi nói: "Sư huynh chớ lo, sư đệ chắc chắn sẽ cẩn thận hơn, trả Thanh Vu thái bình."
Đại lục Vân nguyệt, thành Thanh Vu.
Trái ngược với việc người đến người đi, ngựa xe như nước vào ban ngày, thì đường phố ở ban đêm lại yên tĩnh vắng vẻ. Vầng trăng sáng từ từ vượt lên trên bức tường cao, leo qua những cành cây nọ, cứ thế bay nhẹ lên bầu trời, cả thành bao bởi màu trắng trong của ánh trăng, trong trong sáng sáng, mềm mềm mại mại.
Ánh trăng kia từng tầng từng tầng chiếu xuống mạ cho ngọn cây bạch quả trăm tuổi thành màu bạc, xuyên qua chạc cây không nhanh không chậm hạ xuống. Quang ảnh đan xen, mang máng có thể thấy được một bóng đen đang co rúc ở phía dưới cây.
Chỉ thấy bóng đen vốn đang co rúc kia dần dần giãn ra, bóng dáng nhỏ nhắn rung rung lắc lắc, cuối cùng đứng thẳng dậy, tạo thành một bóng người.
Hóa ra là một đứa trẻ.
Đứa trẻ kia trước tiên duỗi thẳng lưng đang kiệt sức, gió đêm thổi vào bộ quần áo rách mướp khiến cho nó không nén nổi phải run rẩy, toàn bộ thân thể lại cuộn lại, mái tóc rối bời che mất biểu cảm trên khuôn mặt của nó, chỉ lộ một đôi mắt trong trẻo bức người ra bên ngoài.
"Hắt xì!" Hạ Vi Lan theo bản năng túm chặt những chỗ bị rách rồi đè lên bộ quần áo không có độ dày trên người mình, than thở nói: "Không ngờ rắng giấc mộng này lại giống y như thật vậy"
Cô đánh giá xung quanh, có vài cái cây thưa thớt mọc gần nhau tạo thành cụm, dẫm dưới chân là dống lá cây đã xốp, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trăng treo cao trên đỉnh đầu, dù là nửa đêm, tầm nhìn cũng rất rộng rãi sáng sủa.
Hạ Vi Lan lảo đảo, trừ một con cóc sau khi bị cô làm cho hoảng sợ mà nhảy đi, cũng không còn thứ gì khác.
Cô chậc lưỡi, những giấc mộng trước kia của cô nếu không phải bị người truy sát, thì cũng là mơ thấy bị cương thi bao vây, hoặc là lại mơ thấy mình bị biến thái băm thây, cái đầu thì bị luộc trong nồi nước sôi, không nghĩ tới giấc mộng lần này lại trong sáng mát mẻ như vậy.
Đang nghĩ như vậy, bỗng từ trong rừng cây lại nổi lên một trận gió to, cây cối lay động không ngừng, một trận tiếng ma sát vọng từ xa đến gần.
"Lại đến, sau cùng cũng vẫn không tránh được." Đáy lòng Hạ Vi Lan than nhẹ, quả nhiên giấc mộng của cô không thể nào yên bình được.
Cô tìm thấy một thân cây thô to, chỉ vừa mới trốn vào đám cỏ dại cao cỡ nửa người ở xung quanh đó, thì giống như xuất hiện phép thuật vậy, chỗ rừng cây trống trải liền xuất hiện hai bóng người, một trắng một đỏ, cầm kiếm đứng đối diện nhau.
Bóng trắng là con trai, tiên khí tràn đầy, bóng đỏ là con gái, ngực to eo nhỏ, rất xinh đẹp.
Nếu không phải kiếm trong tay bọn họ hiện ra ngân quang, thì Hạ Vi Lan gần như sắp cho rằng bọn họ là một cặp tình nhân nhỏ có sở thích đánh dã chiến.
Chưa nhìn lâu hơn được một chút, đã chỉ nghe thấy tiếng hai thanh kiếm va vào nhau, hai thân ảnh một trắng một đỏ đã giao đấu với nhau, mới vài hiệp, kiếm trong tay cô gái áo đỏ liền bị đánh rơi, kiếm của chàng trai áo trắng lại chưa từng chạm đất lần nào, cô gái áo đỏ rơi mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi. Bởi vì đánh nhau mà quần áo xộc xệch, trượt xuống lộ ra bả vai trơn bóng nhẵn mịn trông rất ướt át. Chàng trai áo trắng kia chậm rãi rơi xuống đất, kiếm sượt qua mặt đất, chậm rãi hướng tới gần cô gái kia.
Lúc này hai người cách Hạ Vi Lan rất gần, chàng trai kia đưa lưng về phía Hạ Vi Lan, nên cô chỉ có thể nhìn thấy cô gái kia, sau khi cô nàng thở ra từng hơi nặng nhọc liền nhìn chằm chằm vào chàng trai, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười yêu mị, giống như người vừa mới hộc máu không phải là cô nàng.
"Thiếp đã nói mà ~" Cô nàng kia chớp mắt, "Lúc trước ở khách điếm đạo trưởng đối với người ta lãnh đạm đủ kiểu, còn nhất định phải đấu với người ta đến tận đây, hóa ra là . . . . ."
Cô nàng cười ha ha, tiếng cười giống như chuông bạc, lại đồng thời hạ thấp thanh âm, như muốn nói chuyện không thể gặp người: "Hóa ra, đạo trưởng là muốn dẫn nô gia tới chỗ này, đừng cố kỵ nữa, hãy cùng nô gia ân ái, đêm xuân triền miên ~"
Cô nàng chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng có chứa vết máu cũng không ảnh hưởng tới mỹ mạo kinh thế của nàng ta, đầu ngón tay trắng nõn chậm rãi trợt xuống, lơ đãng vén lên quần lụa mỏng màu đỏ, ẩn ẩn lộ ra bắp đùi trắng nõn như mỡ đông, dục vọng trong mắt không chút nào che giấu:
"Đạo trưởng à, người á, thật đúng là hư quá à nha~"
Giọng điệu kiều mị, thanh âm thấm vào tận xương, cho dù là người có tâm cứng rắn đi chăng nữa, chỉ sợ lúc này cũng sẽ nhuyễn mà thôi.
Cơ thể Hạ Vi Lan cũng theo đó mà mềm nhũn, xem ra giấc mộng đêm nay hẳn là chuyện xưa không thể nói giữa đạo sĩ thúi giả vờ đứng đắn cùng nàng dâu nhỏ lẳng lơ nơi sơn dã.
Hơn nữa dựa theo phát triển trong mơ, đạo sĩ cùng nàng dâu nhỏ rất nhanh sẽ như thế như thế lại còn như thế, cuối cùng sẽ bước vào con đường mười tám cộng rộng thênh thang.
Quả nhiên giấc mộng của mình trước sau kiểu gì cũng mang khẩu vị nặng, chẳng qua là hì hì, hắc hắc..., mình thích.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của chàng trai vẫn chưa xuất hiện một tia thả lỏng, đôi mắt lộ ra vẻ thờ ơ, trường kiếm tùy ý vung lên, nhưng vẫn nhắm thẳng vào ngực của cô gái áo đỏ: "Phạm Cơ, ngươi lợi dụng cổ thuật mê hoặc lòng người gây tai họa cho dân chúng thành Thanh Vu, sát hại đồng liêu tu tiên của ta, hôm nay, không lưu ngươi được nữa."
Vừa dứt lời, thân kiếm liền chuyển động, sát khí bốn phía.
"Không!" Một thanh âm nhỏ nhỏ vào thời khắc này vang lên, mặc dù cũng chẳng to, tuy nhiên lại đủ để quấy nhiễu đến hai người có mặt tại đây, và cả Hạ Vi Lan.
Hạ Vi Lan cũng không rõ khi nào thì bên cạnh mình lại xuất hiện một cô gái nhỏ, bộ dạng khoảng chừng bốn năm tuổi, mặc phục sức mang đậm chất dân tộc, giữa trán còn đeo một chuỗi châu thạch nhiều màu.
Tất nhiên thứ có thể khiến Hạ Vi Lan khắc sâu ấn tượng nhất vẫn là đôi mắt kia ——, trước đó cô chưa từng thấy qua đứa trẻ nào trong con ngươi vốn phải ngây thơ trong sáng lại chứa đựng đầy oán hận như vậy, lại còn là cái loại oán hận thâm độc như thế.
Phạm Cơ sau khi nghe thấy thanh âm của cô bé kia, vẻ quyến rũ trên mặt lập tức thay đổi, thừa dịp Hi Loan quay đầu lại, trong nháy mắt phóng ra mấy mũi ám khí, nhân lúc anh ta né tránh, liền vung tay lên, lấy cô bé kia làm trung tâm lập tức dâng lên bụi đất thật lớn.
May mà Hạ Vi Lan phản ứng nhanh, lập tức quỳ rạp trên mặt đất liều mạng túm lấy rễ cây, bụi đất trong nháy mắt cũng yên tĩnh lại, mà cô bé kia cũng trong nháy mắt đã không thấy đâu.
Hạ Vi Lan còn chưa khạc hết bụi đất ở trong miệng ra, đã cảm thấy mình bị người bế lấy, khuôn mặt bị dúi mạnh vào một chỗ mềm mại co dãn, xuyên qua trong rừng.
Mắt Hạ Vi Lan u mê nhìn ngực mình, cô bị một người lấy tay bế, điên mất —— trời ạ, đây không phải là nhà trẻ, mau thả tôi xuống!
Chỉ thấy người bế cô lạnh lùng nói: "Hi Loan, ta ngược lại muốn nhìn xem, tiểu khất cái này, ở trong mắt đám đạo sĩ thối giả nhân giả nghĩa như các ngươi quan trọng bao nhiêu!" Vừa dứt lời liền bước nhanh hơn.
Ánh mắt Hi Loan rơi vào đứa trẻ trong lòng Phạm Cơ, khẽ cau mày, ngựa không dừng vó đi theo.
Hạ Vi Lan vẻ mặt mơ hồ, vừa nãy không phải là phim người lớn sao? Sao bây giờ lại biến thành cảnh thổ phỉ rồi? Cô còn trở thành con tin đáng thương nữa?
Phạm Cơ không dấu vết nhìn lại chỗ vừa nãy, cuối cùng ngừng lại, tiếp đó không phân trần, đem Hạ Vi Lan vứt mạnh lên trên cao.
Cô ta khiêu khích nhìn Hi Loan cười, cô ta vốn đang ở trên ngọn cây, còn ném mạnh như vây, Hạ Vi Lan rơi xuống nhất định sẽ bị ngã thành bánh thịt.
Mà Hạ Vi Lan lúc này cũng không quá sợ hãi, ngược lại thấy mình càng ngày càng gần trăng sáng trên trời còn vô cùng vui sướng, "Không nghĩ tới nằm mơ cũng có thể được trải nghiệm cảm giác làm Thường Nga bôn nguyệt á! Thú vị! Hi hi hi!"
Nghĩ đến đây, Hạ Vi Lan vui sướng dang rộng hai tay ra, tạo tư thế Ultraman mỗi lần rời khỏi trái đất để trở về nhà, hưng phấn kêu A A A, lòng tràn đầy vui mừng chuẩn bị chui vào trong lòng bầu trời.
Thế nhưng giây tiếp theo, cô lại rơi vào trong lòng một người lạnh lùng.
"Đừng sợ." Anh ta nói.
Cho dù năm tháng biến đổi, thời gian lưu chuyển, Hạ Vi Lan mỗi khi hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, vẫn không tự giác mà chìm vào kinh diễm như trước.
Mặt trăng như một cái đèn to lớn trong suốt phát ra ánh sáng trắng trong treo ở trên đầu cô, những chỗ mắt có thể nhìn thấy đều sáng như ban ngày, một chàng trai áo bào trắng.
Tóc đen rũ xuống bả vai, dẫm sao đạp trăng, phá không mà đến.
Bạch y trên không trung bay phất phơ, ngập trong ánh trăng của Thanh Huy, trong đôi mắt như mực như được điểm nhiều vì sao nhỏ, đầu mày hơi nhíu, khuôn mặt như tượng tạc, ở dưới ánh trăng càng lộ vẻ nhu hòa tuấn tú, môi mỏng hơi mím lại.
Anh giống như bước ánh trăng mà đến, một tay ôm lấy Hạ Vi Lan vào trong ngực.
Anh nói: "Đừng sợ." Thanh âm cũng giống như hơi thở trên người, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hạ Vi Lan bất ngờ không kịp đề phòng đã ngửi thấy mùi thơm mát trên người Hi Loan, ẩn ẩn cảm nhận được đường vân bắp thịt trên cánh tay đang ôm mình của anh ta kia, trong lúc nhất thời cô thấy choáng váng, nên cũng không chú ý trong khoảnh khắc ôm cô xoay người ấy có thứ gì đó rất nhanh đã nhập vào mi tâm của Hi Loan, trong lúc nháy mắt nhập vào đó đã phát ra hồng quang mờ mờ, lại nhanh chóng biến mất, giống như chưa từng có thứ gì xảy ra.
Hạ Vi Lan thỏa mãn hưởng thụ việc mỹ nam ôm trong ngực, dù sao đây cũng là giấc mơ của cô, thật vất vả mới mơ thấy cực phẩm mỹ nam như thế, dĩ nhiên phải hảo hảo mà hưởng thụ rồi . . . . . He he he.
Cô cười đến mức vẻ mặt rất đáng khinh, còn dùng tay mà hèn hạ sờ cằm của mình . . . . . Từ từ, người của cô . . . . . Tay của cô, không, hẳn phải nói là thân thể của cô sao lại có hình hài của một đứa trẻ thế này?
Hi Loan cũng biết mới vừa rồi Phạm Cơ đã thừa dịp tính kế được mình, nhưng nếu như anh né tránh thì sẽ không thể đón được đứa trẻ này.
Anh ôm đứa trẻ trong lòng, bay xuống mặt đất, giữa lúc xoay người, kiếm trong tay đã thoát ra khỏi lòng bàn tay, nháy mắt xuyên qua ngực Phạm Cơ.
Phạm Cơ còn chưa kịp phản ứng, trong tích tắc đã phun ra một ngụm máu, nàng ta ôm ngực, hơi thở đứt quãng, ngẩng đầu lên, Hi Loan đã ôm tiểu khất cái kia vững vàng rơi xuống mặt đất.
"Hi Loan. . . . ." Phạm Cơ lại phun ra một ngụm máu, "Ngươi. . . . tưởng là . . . . Ngươi. . . . . đã trúng . . . . . tình cổ. . . . . không được tốt . . . . . Ha ha ha ha ha. . . . ."
Vốn thanh âm của nàng ta còn rất lớn, sau khi hơi thởi yếu đi liền nhỏ lại. Cuối cùng cũng không biết nói cái gì, nhưng lại bắt đầu không kiêng nể gì cất tiếng cười to, chỉ là đang cười, lại đột nhiên không còn chút âm thanh gì.
Khi chết mắt nàng ta trợn to, cũng không nhìn về phía đám Hi Loan, mà trợn mắt nhìn trời, chứa đầy oán hận mà nhìn trời.
Hi Loan thấy thi thể cô nàng không còn động đậy, thần sắc không thay đổi, giống như lời Phạm Cơ vừa nói không có chút quan hệ gì với anh ta.
Lúc này, Hạ Vi Lan cũng ngây người.
Quá thật, đây là cảm giác duy nhất vào lúc này của cô.
Giấc mơ này cũng thật quá đi.
Dòng máu ấm nóng của nữ tử áo đỏ kia rơi ở trên tay của cô, và còn ánh mắt phẫn hận trước khi chết kia.
Từ việc cô ù ù cạc cạc xuất hiện ở rừng cây quỷ dị này, và cả những chuyện đã xảy ra về sau nữa.
Cô chưa bao giờ nằm mơ mà có thể nhớ kỹ được các chi tiết nhỏ bên trong như thế, càng khỏi nói đến nét mặt ở trong mơ cũng rõ ràng giống như khả năng suy nghĩ, ví như lúc này cô đang thật sự tự hỏi liệu đây có phải là giấc mơ không.
Thế nhưng, nếu đây không phải giấc mơ, vậy phải giải thích chuyện này như thế nào chứ?
"Hi Loan sư thúc!"
Lạc Thủy dẫn theo một đám lớn sư huynh sư đệ Đạo Diễn Tông thong thả đi đến.
Lực chú ý của Hạ Vi Lan thoáng cái đã bị Lạc Thủy hấp dẫn, người vừa mới đến này nói cái gì vậy?
Hi Loan?
Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy có chút quen thuộc quái dị.
Thấy người đến, Hi Loan nói: "Thanh lý lại nơi này chút, sau đó sẽ lên đường trở về."
Lạc Thủy đáp lại, nhưng khi ánh mắt chạm đến Hạ Vi Lan đang đơ ra ở một bên, do dự một chút, lại nói: "Không biết sư thúc định xử lý đứa trẻ này như thế nào?"
Hi Loan cúi đầu nhìn qua Hạ Vi Lan, tùy tay bấm một cái quyết, khuôn mặt đầy bụi đất liền trở nên sạch sẽ.
Hi Loan ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào Hạ Vi Lan, anh hạ giọng, giống như sợ làm cô sợ, nói: "Tiểu đồng nhà ngươi, nhà ở nơi nào?"
"Nhà của tôi ở. . . . ." Hạ Vi Lan theo bản năng mở miệng, rồi lại dừng lại, sau đó hướng Hi Loan lắc đầu.
Không biết nói thế nào.
Cô thật ra muốn nói nhà cô ở số 38 đường Độc Tú khu Nghê Cô thành phố Thiệu Lâm, thế nhưng anh ta không biết.
Hạ Vi Lan Lúc này đã theo bản năng đem nơi này, không gian này và cảnh trong mơ tách biệt ra.
Hi Loan dừng một chút, dường như hơi do dự nên mở miệng thế nào, cuối cùng nói: "Vậy sao phụ mẫu con chưa tới tìm con?"
Hạ Vi Lan tiếp tục lắc đầu, vấn đề này cô vẫn giống như lúc trước không biết trả lời lại thế nào.
Trong lòng Hi Loan đại khái đã có đáp án, sờ sờ đầu của cô bé, nói: "Bản tôn là đệ tử Hi Loan của tiền chưởng môn Đạo Diễn Tông, ta và con hữu duyên, con có nguyện bái ta làm vi sư, theo ta về Đạo Diễn Tông không?"
Lúc này nội tâm Hạ Vi Lan nháy mắt bị quét qua toàn từ ——
Đạo Diễn Tông Đạo Diễn Tông Đạo Diễn Tông Đạo Diễn Tông Đạo Diễn Tông Đạo Diễn Tông
Hi Loan Hi Loan Hi Loan Hi Loan Hi Loan Hi Loan Hi Loan Hi Loan
Xuyên sách rồi Xuyên sách rồi Xuyên sách rồi Xuyên sách rồi Xuyên sách rồi Xuyên sách rồi
Nhân vật phản diện Nhân vật phản diện Nhân vật phản diện Nhân vật phản diện Nhân vật phản diện Nhân vật phản diện Nhân vật phản diện
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đại khái là biểu cảm trên mặt Hạ Vi Lan rất thái quá, lông mày Hi Loan hơi nhíu lại, thanh âm trong trẻo róc rách hỏi lại: "Không muốn à?"
Hạ Vi Lan giật mình, từ trong hốt hoảng tỉnh táo lại, sau đó học theo những gì trước kia thấy được trong phim truyền hình, hướng phía Hi Loan quỳ một cái chẳng giống ai cả, tôn kính nói: "Bái kiến sư phụ!"
Trong nháy mắt cúi đầu đó, Hạ Vi Lan nghĩ, mặc kệ rốt cuộc có phải cô đã xuyên vào sách rồi hay không, trước tiên cứ ôm bắp đùi đã, bằng không một đứa trẻ xấu xí như cô sống thế nào ở nơi rừng núi hoang vắng này hả!
Khóe miệng Hi Loan cong lên, nâng Hạ Vi Lan dậy, hỏi: "Con có tên không?"
Hạ Vi Lan do dự một chút, lắc lắc đầu nói: "Không ạ"
Hi Loan suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Vi Lan, hay là gọi con là Vi Lan đi."
Hạ Vi Lan bỗng dưng mở to hai mắt.
Nói đến đây, Hạ Vi Lan rốt cuộc trăm phần trăm khẳng định, mình thật sự xuyên vào sách rồi.
Cô nhớ hôm qua trước khi ngủ, đúng lúc cô đang xem một quyển truyện tu tiên tên là "Nhật ký tu tiên báo thù".
Chỉ nghe cái tên đơn giản thô bạo như vậy là có thể biết nội dung câu chuyện rồi. Ngay từ đầu đã nói đến Hi Loan đại năng tu tiên của bang phái tu tiên đệ nhất trên đại lục Vân Nguyệt vâng mệnh đến thành Thanh Vu, chém ma tu Phạm Cơ. Con gái Phạm Cơ, cũng chính là nữ chính, vì giết chết Hi Loan để báo thù cho mẹ, đã hóa thân lẻn vào Đạo Diễn Tông, bắt đầu con đường báo thù dài đằng đẵng của nàng.
Khi Hạ Vi Lan xem cuốn truyện này còn rất là tức giận, không chỉ vì bên trong có một nữ phụ cùng tên với cô đoạt nam nhân với nữ chính, bị cưỡng ép lĩnh cơm hộp, lại càng bởi vì quyển sách này không hề có chút logic đáng nói nào.
Rõ ràng do nữ chính khuấy đảo khiến Đạo Diễn Tông chướng khí mù mịt, nam chính thân là đệ tử Đạo Diễn Tông lại vẫn bao dung cho nữ chính, thậm chí còn giúp đỡ nữ chính đối phó với Đạo Diễn Tông nuôi mình từ nhỏ đến lớn.
Còn có vị Hi Loan cô lúc đầu rất coi trọng, tồn tại giống như ánh trăng sáng, ấy vậy mà cũng vì nữ chính mà hắc hóa đọa ma, giết người vô số, còn nhốt nữ chính.
Hạ Vi Lan còn nhớ lúc cô xem hết cuốn tiểu thuyết này, càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên cảm thấy ngực đau đớn dữ dội, liền hôn mê bất tỉnh.
Hiện tại xem ra, cô hẳn là không may mà đột tử rồi.
Còn xuyên thành nữ phụ, trở thành đồ đệ của nhân vật sư phụ phản diện nữa.
"Kể từ hôm nay, ta chính là sư phụ của con." Hi Loan ôn nhu dắt tay nàng, thanh âm ấm áp ôn hòa, giống như sắc xuân ấm áp, nước suối mềm mại của mùa hạ mát lạnh.
Hạ Vi Lan nháy mắt ngẩng đầu lên, đối điện với khuôn mặt tuấn mỹ ôn hòa của Hi Loan, đáy lòng cô cảm thán: "Sư phụ nhìn đẹp như thế, tiếc là sau này sẽ vì nữ chính mà hắc hóa ài."