Hi Loan sau chuyến chém giết ở thành Thanh Vu đã sớm quay lại Đạo Diễn Tông, thời điểm Hi Loan mang theo Hạ Vi Lan trở về, một đám người ngay tức khắc mắt sắc chú ý đến.
Trong đó Hạ Vi Lan khiến cho người ta chú ý nhất.
Hi Loan sư thúc tổ luôn luôn tiên phong đạo cốt bên người lại có thể có thêm một đứa lông ngắn, chuyện này thật đúng là kỳ quan á.
Hạ Vi Lan nhận thấy ánh mắt xem xét của đám khỉ đến từ bốn phương tám hướng, thoáng hơi khó chịu, khiến cái tay đang bị Hi Loan nắm kia cũng hơi run lên.
Hi Loan cúi đầu xuống nghi hoặc nhìn cô, Hạ Vi Lan ồm ồm nói: "Sư phụ, con sợ."
Hóa ra tiểu hài tử sợ người lạ à.
Vừa dứt lời, Hạ Vi Lan đã bị Hi Loan bế lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đang lộ ra vùi thật sâu vào trong ngực Hi Loan, trong xoang mũi tất cả đều là hương vị thanh mát trên người hắn, ngăn cách cái quan sát từ bốn phương tám hướng.
"Đừng sợ, có vi sư ở đây."
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại khiến người ta không hiểu sao mà cảm thấy an tâm.
Nghe thấy thanh âm này, trong lòng Hạ Vi Lan mềm xuống, sư phụ mỹ nhân này cũng quá ôn nhu đi!
Hạ Vi Lan một đường được Hi Loan ôm, mãi đến khi tới cửa đại điện, mới thả cô xuống, nắm cô đi vào bên trong.
Hạ Vi Lan chỉ thấy giữa trung tâm đại điện có một người mặc áo bào trắng đang đứng. . . . . À, không, cô quên mất tiêu, Đạo Diễn Tông từ trên xuống dưới đều mặc áo bào trắng mà nhể.
Chỉ thấy giữa trung tâm đại điện, một vị mĩ nam đại thúc đang nhắm mắt đứng.
Tông chủ Túc Hòa xa xa trông thấy sư đệ nhà mình nắm một tiểu đồng đi tới, mặt mũi ôn nhu, động tác nhu hòa, hắn bỗng dưng mở to hai mắt.
Chẳng lẽ ngày này rốt cuộc cũng đã đến sao?
Túc Hòa hối hận nhắm mắt lại, khi mắt mở ra lần nữa, nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của Hạ Vi Lan, mạnh mẽ giả bộ trấn định nói: "Sư đệ, đệ. . . . . Đệ cuối cùng vẫn mang nó về đây. . . . ."
Hi Loan cảm thấy kỳ quái nói: "Sư huynh đã sớm biết?"
Túc Hòa vô cùng đau đớn nói: "Sư huynh đã sớm liệu đến. . . . ."
Hạ Vi Lan: ". . . . . ."
Hai người này đang đố vui sao?
Túc Hòa cảm thấy ngực càng đau nhức hơn, hắn có thể không đoán được sao!
Từ khi sư đệ nhà mình trưởng thành đến giờ, tu tiên giới này có bao nhiêu nữ tử mơ ước mỹ mạo của sư đệ nhà mình chứ!
Vốn làm sư huynh phải thay sư đệ vui mừng, thế nhưng hiện giờ các môn phái suy yếu, đại năng tu tiên đã ít lại càng ít.
Tuy rằng ở tu tiên giới song tu là chuyện thường tình đi chăng nữa, nhưng Túc Hòa thân là người đứng đầu một tông, đương nhiên cũng hy vọng sư đệ nhà mình có thể chuyên tâm tu luyện, tranh thủ sớm ngày thượng thăng Hóa Thần Kỳ, củng cố Đạo Diễn Tông này thành tu tiên đệ nhất đại tông!
Nhưng hôm nay không chỉ bị nữ tử không biết ở chỗ nào đến đoạt mất nguyên dương không nói, lại còn có thể sinh ra được đứa nhỏ!
Thực khiến người ta đau lòng mà!
Khiến người ta phẫn nộ mà!
Hi Loan gật đầu, nói cùng: "Cũng đúng, lúc trước sư phụ cũng từng nói đệ sẽ thu nhận đồ đệ duy nhất của đệ ở bắc hoang. Chuyện này cũng coi như là hoàn thành giao phó của sư phụ."
"Đồ đệ?" Túc Hòa từ trong đau lòng tỉnh táo lại: "Đây là đồ đệ của đệ?"
"Vâng."
Tình cảm tựa như mưa rền gió dữ bỗng nhiên trời quang mây tạnh.
Hắn đã nói mà, loại tính tình gỗ mục như sư đệ nhà mình làm sao có thể gần nữ sắc được!
Chuyện này rất tốt, nguyên dương sư đệ nhà mình vẫn còn, đột phá Nguyên Anh bay tới Hóa Thần sẽ ở trong tầm tay thôi.
Chờ ngày sư đệ đột phá Nguyên Anh, hắn nhất định phải mang theo sư đệ hảo hảo đi đến trước mặt đám lão đạo sĩ Kiếm Diễn Tông kia để khoe khoang lại khoe khoang.
Nghĩ đến đây khuôn mặt Túc Hòa vốn đang từ trong đau khổ mà vặn vẹo lập tức trở nên bình thường, ý cười trên mặt cũng không che giấu được.
Trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của hắn tất cả đều là phong lưu, nét mặt hòa ái hướng phía Hạ Vi Lan vẫy tay: "Tiểu oa nhi rất tuấn tú nha, mau đến đây để cho sư bá nhìn cái nào."
Túc Hòa tuy đã là một đại thúc trung niên, nhưng mỹ sắc vẫn còn, tuy so với mỹ nhân sư đệ nhà mình vẫn kém hơn không ít, nhưng mỹ nhân cười đến mức phong lưu hướng về phía bạn mà vẫy tay luôn khiến người ta không thể chống đỡ được mà.
Vì thế Hạ Vi Lan liền chết dưới nhan sắc, như cún con tránh khỏi tay Hi Loan, chân ngắn chạy đến trước mặt Túc Hòa, ngọt ngào gọi to: "Sư bá!"
Hi Loan: ". . . . . ."
Ai nói sợ người lạ chứ?
Sau khi ra mắt Túc Hòa, chuyện Hạ Vi Lan trở thành đệ tử Hi Loan coi như đã được chấp nhận rồi.
Kết quả Hi Loan lấy cớ có chuyện quan trọng muốn bàn với Túc Hòa sư huynh, gọi người trước mang Hạ Vi Lan đi tắm rửa, sau đó sẽ cùng chính mình quay về sống ở trong đỉnh núi.
Sau nửa nén hương, trong điện một hồi yên tĩnh, chỉ có khói trắng từ lư hương lượn lờ, trong điện loáng thoáng có một vài bóng người.
"Đệ nói tình cổ?"
Túc Hòa nhướng mày, mở miệng đầu tiên, so với vẻ mặt vui đùa cười nháo lúc trước là khác biệt, trên mặt chỉ có nghiêm túc.
"Sư huynh đã từng nghe qua chưa?"
Hi Loan mở miệng hỏi, nghĩ đến cái gì đó lại khẽ nhíu mày: "Nói đến cũng kỳ, đệ vào lúc quay về, từng muốn dùng pháp lực bức tà cổ trong cơ thể ra, nhưng làm thế nào cũng không tìm được chỗ tình cổ ẩn thân. Chính đệ vẫn còn nhớ rõ, tình cổ này xác thực đã nhập vào trong cơ thể đệ."
"Tình cổ này huynh từng thấy qua ở trong sách cổ, không ngờ, lại thật sự có người đem cổ thuật bực này nghiên cứu được."
Túc Hòa ở trong điện bước đi thong thả trầm tư, ngược lại nhìn về phía Hi Loan: "Cổ này lấy tình làm thức ăn, đệ chưa từng động tình, nó dĩ nhiên cũng sẽ ngủ say ở trong cơ thể đệ, đệ dĩ nhiên cũng sẽ không tìm được nó."
"Có cách giải quyết nào không?"
"Cổ này không phát tác thì không có gì đáng ngại, chỉ sợ một khi phát tác hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Có điều. . . . ." Túc Hòa cười đến mức không có ý tốt, "Sư huynh cảm thấy, tình cổ này ở lại trong cơ thể đệ ngược lại lại rất an toàn á."
". . . . . ."
Không nói thêm nữa, y bào trắng của Hi Loan vừa động, tay áo vung lên, trong chớp mắt liền đi mất.
Tuy nhiên còn chưa ra khỏi cửa điện, đệ tử vừa mới dẫn Hạ Vi Lan đi xuống đã hoang mang rối loạn mở cửa chạy vào trong điện.
"Tông chủ! Quân thượng! Việc lớn không ổn rồi!"
Đệ tử kia lúng túng cong thân hành lễ, vội vã nói: "Tiểu sư thúc mới tới, ở hồ tắm đánh nhau với tiểu sư thúc Sở Minh!"
Tiểu sư thúc mới tới trong miệng đệ tử này chính là Hạ Vi Lan.
Hi Loan bối phận cao, dẫn đến bối phận của Hạ Vi Lan cũng cao lên, cho nên cho dù là đệ tử tu luyện nhiều năm cũng phải gọi Hạ Vi Lan một tiếng tiểu sư thúc.
Mà Sở Minh này còn là đệ tử nhỏ nhất của Túc Hòa, cũng không lớn hơn Hạ Vi Lan bao nhiêu tuổi.
Một là tiểu đồ đệ tông chủ yêu thương nhất, một là đồ đệ duy nhất của sư thúc tổ Hi Loan, hai tiểu tổ tông này tuổi tuy nhỏ nhưng bối phận lại khá cao, ủy khuất ai cũng đều không được, vì thế đệ tử này đành phải run run rẩy rẩy đến chủ điện báo cáo.
Túc Hòa cùng Hi Loan hai người liếc nhau, liền đi theo đệ tử kia đến hồ tắm.
Chuyện này phải nói từ nửa nén hương trước.
Hạ Vi Lan được đệ tử kia dẫn tới một bể tắm, sau khi đem y phục tắm rửa giao cho cô xong liền để cho cô tự mình đi vào trong tẩy rửa.
Hạ Vi Lan ngược lại hiểu rõ, dù sao Đạo Diễn Tông này cũng là môn phái tu tiên, ít có người hầu chuyên hầu hạ người, những đệ tử đồng môn này sống ở đây nói chung vẫn là những môn đệ tu vi thấp, cũng không thể sai bảo quá mức.
Vì thế Hạ Vi Lan sau khi ngọt ngào nói cảm ơn với đệ tử kia, liền mang quần áo đi vào trong.
Trong "Nhật ký tu tiên báo thù" cũng có đề cập tới, hồ tắm ở ngọn núi chính của Đạo Diễn Tông này trên thực tế là xây quanh linh tuyền mà tạo thành, nước linh tuyền ở đây đông ấm hạ lạnh, cũng giúp cho người ta bài trừ ô uế, đối với người tu tiên có rất nhiều lợi ích. Cũng chỉ có đệ tử dòng chính sống ở trên ngọn núi chính mới có thể được hưởng dụng.
Hạ Vi Lan xốc màn che lên đi vào bên trong, quả nhiên một cỗ khí tức thư giãn ôn hòa nhẹ nhàng quanh quẩn lại đây, trong không khí tràn ngập một cỗ thanh dịu ngọt ngào, khiến người ta tâm sinh thân thiết.
Hồ tắm này rất lớn, sương mù dằng dặc từ trong nước bay lên, giữa ao mơ hồ có một tiểu cô nương xấp xỉ tuổi với cô đang ở trong nước vui đùa.
Cô tốt xấu cũng đã hai mươi tuổi, hơn nữa từ nhỏ đã ở phía nam, thật sự là chưa từng có thói quen ngâm nước ở trong nhà tắm, nghĩ muốn tìm một góc không người rồi nhanh chóng tẩy rửa là được rồi.
Không ngờ cô mới vừa đi tới một góc, vốn đám nhỏ đang vui đùa trong nước kia chợt đứng dậy.
Ánh mắt Hạ Vi Lan bỗng nhiên đối diện với một loạt "Gà tơ" có mông cùng trứng trứng trắng nõn ở trước mặt cô lắc lư, ánh mắt liền cay.
Trời ạ, nghiệp chướng á.
Ở đây nào có tiểu cô nương nào, rõ là một đám tiểu kê kê choai choai mà.
Hạ Vi Lan cô tuy từng tung hoành nam sắc hai mươi năm, duyệt sách cấm vô số nhưng rốt cuộc cũng chưa từng đến nông nỗi vô sỉ đến mức ngay cả đứa trẻ cũng xuống tay!
Nghĩ lại có lẽ vừa nãy tên đệ kia đã mang cô đến nhầm chỗ rồi, hắn mang cô đến phòng tắm nam mất rồi.
A di đà Phật, vẫn nên lặng lẽ lui ra ngoài thôi.
Nghĩ như vậy, Hạ Vi Lan ôm y phục di động.
"Đứng dậy hết cho ta!"
Một giọng trẻ con non nớt mạnh mẽ vang lên.
Hạ Vi Lan theo bản năng dừng lại, tiếp đó quay đầu lại.
Một đám sáu bảy nam đồng vừa mới lõa thể tất cả đưa lưng về phía cô, lộ ra cặp mông, đứng đối diện một cái máng nước, thoạt nhìn có vẻ giống cái máng nước trong nhà xí nam kiểu xưa.
Thanh âm từ đứa bé trai ở giữa kia vọng lại, cơ thể nó giật giật, phía sau hai cái trứng trứng cùng cái mông mượt mà cũng theo đó mà quơ quơ:
"Quy củ của lão tử hôm nay nước tiểu của ai xa nhất, mỗi người đều phải cho hắn một linh thạch mộc hạ đẳng!"
"Phụt!"
Hạ Vi Lan không nhịn được bật cười, còn tưởng rằng đám trẻ con xấu xí này muốn làm chuyện đại sự gì, hóa ra lại làm loại chuyện này.
Cô cười được một nửa liền đối diện với một loạt ánh mắt sáng như quạ đen, đám trẻ con kia đang cùng nhau soạt soạt nhìn cô, Hạ Vi Lan cười cười liền không còn tiếng.
"Này! Ngươi ở núi nào?"
Sở Minh lớn tiếng nói, giọng nói hiển nhiên không tốt.
"Ngươi hỏi ta ở núi nào sao." Hạ Vi Lan mỉm cười.
Cô ở trước mặt Hi Loan và Túc Hòa thậm chí một số đệ tử lớn hơn so với cô, giả bộ ngoan hiền, nhưng không có nghĩa là cô cũng cần ở trước mặt một đứa trẻ con khoe sự khéo léo.
Lúc này khí bá vương của cô mở rộng ra, bộ dạng trên mặt mỉm cười trong mắt bình tĩnh ngược lại thật sự khiến đám trẻ con xấu xí này phải sững sờ.
Giờ phút này một đám trẻ con phía sau nó cũng nhỏ giọng nghị luận.
"Sao chưa từng thấy qua người này?"
"Có ai biết hắn không?"
"Có phải là mới đến không?"
"Trông cũng thật lợi hại á, cảm thấy còn lợi hại hơn cả Sở Minh à. . . . ."
Những lời này một chữ cũng không lọt chui vào trong đầu Sở Minh
Đạo Diễn Tông này đệ tử cao thấp nó đều từng gặp mặt, chỉ là chưa từng thấy tên này, có thể thấy đây cũng không phải kẻ quan trọng gì.
Do ở trong cái thế giới này "Mới tới" tương đương với "Có thể bắt nạt được", chính vì thế Sở Minh liền tính toán tiêu diệt sạch sẽ uy phong của tên này.
"Này! Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Mắt thấy Hạ Vi Lan sắp đi, Sở Minh đành phải kêu lớn tiếng ngăn lại: "Ngươi có dám đấu với ta không?"
Bước chân Hạ Vi Lan ngừng lại một chút, cảm thấy đứa trẻ này thật buồn cười, liền quay đầu lại mỉm cười nhìn hắn: "So cái gì đây hả?"
Điệu cười nhạt này rơi vào trong mắt Sở Minh chính là khiêu khích trắng trợn.
Vì thế chỉ thấy đôi bàn tay trắng như phấn của nó nắm chặt lại, khuôn mặt phình lên không biết là bị tức hay vốn là mập mạp sẵn, nó cúi đầu, giống như rốt cuộc đưa ra quyết tâm gì đó.
Nó mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Hạ Vi Lan nói: "So xem nước tiểu của ai xa nhất!"
Hạ Vi Lan trượt chân, thiếu chút nữa ngay cả người cũng ngã vào trong hồ tắm