Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 136

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 135





“Văn Xuân Tương, chúng ta luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, ngươi ở đại thế giới của ngươi làm Ma Tôn của ngươi, không có tí xíu quan hệ nào với chúng ta. Nhưng ngươi cố tình tới chỗ chúng ta hoành hành tác loạn, vậy không thể trách bọn ta được.”

Đối với Phật tu mà nói, ba chữ Văn Xuân Tương này đại biểu cho nỗi sỉ nhục vô thượng.

Là một Phật tu, lại chẳng hiểu điển tịch Phật gia bằng một Ma tu, điều này đối với bất cứ Phật tu nào đều không thể khoan nhượng. Càng đừng nói Văn Xuân Tương còn thường xuyên cướp đồ của các tông môn Phật tu, khiến vô số Phật tu hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“Lừa trọc bớt tới trước mặt bổn tọa làm chướng mắt đi.” Văn Xuân Tương vừa thấy Phật tu nọ, sắc mặt liền xấu đi, tùy ý vung tay áo, đánh bay Phật tu vừa nói chuyện ra ngoài.

Tạ Chinh Hồng nhìn vị đạo hữu bị đánh bay nọ, lại nghĩ đến bệnh không thể nhìn nổi đầu trọc của tiền bối, không khỏi lộ ra nụ cười tươi.

Cho dù tiền bối trước mắt này và người hắn biết có điểm khác biệt, nhưng có vài thứ về bản chất vẫn không thay đổi.

Tỷ như ghét đầu trọc, tỷ như trong mắt chẳng nhiễm bụi trần.

“Văn Xuân Tương, ngươi khinh người quá đáng rồi đấy!” Những Phật tu khác thấy vị Phật tu kia bị một kích trọng thương, nhịn không được quát lớn.

Văn Xuân Tương thờ ơ liếc nhìn những Phật tu kia, nhanh chóng dời mắt đi, “Bắt nạt mấy con lừa trọc các ngươi đấy, các ngươi làm gì được bổn tọa?”

Những lời này đã châm lên mồi lửa, tất cả các tu sĩ lập tức xông lên, đồng loạt lấy ra pháp bảo của mình.

Cảnh tượng tức thì trở nên hỗn loạn.

Những tu sĩ này ra tay trông có vẻ tùy ý, nhưng trước đó đã lên kế hoạch mà mưu đồ bí mật, mỗi chiêu mỗi thức đều được nghiên cứu tỉ mẩn, bảo đảm Văn Xuân Tương khi đối phó với bọn họ sẽ không có sơ hở rõ ràng để lợi dụng. Đồng thời bọn họ cũng bắt đầu bố trí một đại trận, ý đồ trì hoãn động tác của Văn Xuân Tương, bấy giờ mới tiện lấy bán tiên khí ra.

Với thực lực hiện tại của bọn họ, muốn dùng bán tiên khí thì trước tiên phải chuẩn bị không ít thời gian, nếu không chẳng những không thể bắt được Văn Xuân Tương mà ngược lại còn bị bán tiên khí phản phệ.

Nơi này là ký ức của Dư Dược, lúc này Dư Dược đang ra sức đối chiến, không quan sát sự tình xung quanh nhiều. Tạ Chinh Hồng không thể thông qua ký ức của Dư Dược để thấy rõ vẻ mặt hiện giờ của tiền bối, nhưng dù có không thấy rõ, Tạ Chinh Hồng vẫn có thể đoán được. Khuôn mặt tiền bối giờ phút này nhất định mang vẻ cao ngạo và khinh thường. Nếu y được phong là Cửu Châu Ma Hoàng, tạp học không gì không giỏi, đương nhiên có thể nhìn ra động tác nhỏ của mấy người này. Sở dĩ giương cung không bắn làm như không thấy, ắt hẳn còn có cân nhắc về sau.

Tạ Chinh Hồng nhìn dị tượng không ngừng truyền đến trên không trung, ánh mắt sáng lên.

Tuy đã sớm biết tiền bối lợi hại, nhưng không biết năm đó tiền bối bị thương thì còn được như ban đầu không?

Cho dù không thể tiến gần vào kỳ cảnh, ký ức của Dư Dược cũng không chuẩn xác, song vẫn có thể cảm nhận được một chút uy thế lúc trước.

Mà Văn Xuân Tương cũng đúng như Tạ Chinh Hồng sở liệu, không bị cuốn theo nhịp độ của những Tiên tu này, mà ngược lại, cục diện bắt đầu khuynh đảo thế cục nghiêng về Văn Xuân Tương. Nhiều tu sĩ đối chiến với Văn Xuân Tương đã dần chống đỡ hết nổi.

“Vậy ra các ngươi cũng chỉ có chút ít bản lĩnh này thôi sao? Khiến bổn tọa quá thất vọng rồi đấy.” Văn Xuân Tương vươn tay đập gãy linh kiếm của một tu sĩ, mỉm cười nói.

Mấy tu sĩ này căn bản không dư sức để trả lời, công kích càng thêm mãnh liệt.

“Các ngươi tránh ra!” Một tu sĩ không nhịn nổi, lấy ra chân bảo của mình.

Đó là một cây quạt khổng lồ, trên quạt có vẽ nước non chim cá, chỉ đưa mắt nhìn lại mà giống như lạc vào một thế giới khác.

“Ồ, cây quạt không tệ đâu.” Văn Xuân Tương thấy thế, khuôn mặt rốt cuộc lộ ra một điểm tán thưởng, “Giờ mới ra dáng chứ.”

“Càn rỡ!” Tu sĩ mang quạt sắc mặt hồng nhuận, hắn bị thương song vẫn không ngừng biến hóa pháp quyết, chim hoa sơn thủy trên quạt như có sinh mệnh, vô số vết mực từ trong quạt bay ra, hóa thành những con yêu thú hung mãnh, hướng lên trời gào thét mấy tiếng rồi giương nanh vuốt nhào về phía Văn Xuân Tương!

Sắc mặt Văn Xuân Tương có chút không tốt, vẽ cái gì không vẽ lại đi vẽ yêu thú.

Tạ Chinh Hồng như nghe được tiếng gầm gừ trong nội tâm của tiền bối, ánh mắt nhìn Văn Xuân Tương lại càng trở nên nhu hòa.

Nếu bây giờ mấy Phật tu này mà dùng Niêm Hoa Chỉ, e là tiền bối lại càng tức giận hơn.

Rất nhiều tu sĩ đều cho rằng tiền bối hỉ nộ vô thường, kỳ thực tâm tư của tiền bối khá dễ đoán.

Trận chiến vẫn đang tiếp tục.

Đại trận kia dần dần thành hình, có tu sĩ thứ nhất lấy ra chân bảo, kẻ thứ hai thứ ba cũng không nhịn được, lần lượt lấy chân bảo ra, vây công Văn Xuân Tương. Mà một ít tu sĩ còn lại thì có nhiều sức hơn để luyện chế trừng phạt, Dư Dược tất nhiên cũng là một trong số đó.

Tạ Chinh Hồng đã chẳng thấy rõ bên phía tiền bối đang xảy ra chuyện gì, chỉ có các loại thanh âm truyền đến.

“Trần sư huynh, Văn Xuân Tương thật sự quá mức lợi hại, cứ tiếp tục như vậy, sợ là chúng ta không phải là đối thủ của y.” Dư Dược vừa luyện chế trận pháp vừa nói.

Trần trưởng lão khẽ cắn môi, đẩy Dư Dược lên phía trước, “Đệ ngồi thay ta trước đi, ta đi đối phó Văn Xuân Tương.”

“Sư huynh?” Dư Dược muốn vươn tay kéo lại, nhưng Dư Dược há có thể so được với Trần trưởng lão mang tu vi kỳ Hợp Thể?

Dư Dược tiếp tục chuyên tâm cùng các tu sĩ khác tạo trận pháp, phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận nổ vang.

Lòng Dư Dược bỗng nhiên kịch liệt nhảy dựng lên.

“Đừng nhìn.” Một tu sĩ khác kéo góc áo Dư Dược nói, “Chúng ta đi đến đây, đã chẳng để ý đến sinh tử nữa rồi.”

“Trương sư huynh, huynh có ý gì?”

“Nếu Trần sư huynh không nói cho đệ, vậy đệ cứ coi như không biết đi. Biết quá nhiều không phải chuyện tốt.” Tu sĩ nói chuyện nở một nụ cười cô đơn, “Tông môn bồi dưỡng chúng ta nhiều năm, nếu chúng ta không thể bắt được Văn Xuân Tương, e rằng Quy Nguyên tông chúng ta sau này cũng……..”

Dư Dược khẽ cắn môi, đành phải tiếp tục.

Ngay lúc tiếng nổ vừa rồi truyền đến, lão đã nhận ra khí tức của Trần sư huynh lập tức yếu đi, như thể nguy tại sớm tối vậy. Nhưng Dư Dược biết tầm quan trọng của việc lần này, đành phải âm thầm áp chế nỗi bất an trong lòng, tiếp tục làm việc của mình.

Việc Trần sư huynh kỳ Hợp Thể cũng không có biện pháp làm được, lão lại càng chẳng có cách nào.

Những tiếng nổ liên tiếp truyền đến, đừng nói là Dư Dược, dù là Tạ Chinh Hồng đứng một bên cũng đoán được những tu sĩ này đang làm cái gì. Bọn họ đang dùng phương thức tự bạo Nguyên Anh để khiến Văn Xuân Tương trọng thương!

Tu sĩ kỳ Hóa Thần, kỳ Hợp Thể dùng phương pháp như vậy để đối phó với Văn Xuân Tương, thực khó mà tưởng tượng nổi.

Tạ Chinh Hồng không ngừng phi hành về hướng của Văn Xuân Tương, nhưng vẫn chẳng thể thấy rõ cảnh tượng.

Dư Dược không nhìn được, hắn cũng không nhìn được.

Có lẽ ngay cả bản thân tiền bối cũng không nghĩ đến, những tu sĩ này sẽ liều mạng như thế để đối phó mình. Tiền bối dù có lợi hại, nhưng lúc này cũng chỉ là một tu sĩ bị rớt tu vi đến kỳ Hợp Thể mà thôi, đối mặt với đại chiêu gần như đồng quy vu tận thế này, dù có tránh đi chỗ yếu hại song cũng không tránh khỏi thụ chút thương tổn.

“Vạn Ma cốc, hồ lô Bát Bảo của các ngươi đã xong chưa?” Vị trưởng lão bên cạnh Dư Dược la lớn.

“Xong rồi!” Mấy tu sĩ của Vạn Ma cốc đáp, “Các ngươi ở đây giải phóng Khốn Tiên thằng trước, bọn ta đi thử Văn Xuân Tương!”

Tạ Chinh Hồng biết, đây là phần mấu chốt trong tâm ma của Dư Dược, cũng là đoạn ký ức mà Dư Dược không muốn đối mặt nhất.

Khốn Tiên thằng còn chưa hoàn toàn phóng thích, nhưng trước mắt Dư Dược và Tạ Chinh Hồng đột nhiên có không ít tay chân đứt cụt bay tới.

Chuyện này khiến những trưởng lão vội vàng phóng thích Khốn Tiên thằng và Tuệ Chính đều ngây ngẩn cả người.

Lúc trước những tu sĩ vây công Văn Xuân Tương người người đột tử, Nguyên Anh bị vô số ma khí ăn mòn, cuối cùng đám ma khí cuộn lại, bay về phía thân thể Văn Xuân Tương.

Không chỉ là đám người Dư Dược, ngay cả Tạ Chinh Hồng cũng bị Văn Xuân Tương trước mắt làm kinh sợ.

Nam tử trước mắt này ma khí ngập trời, hai mắt đỏ thẫm, khuôn mặt bị huyết khí vô song bao phủ, thực sự là Văn Xuân Tương vừa rồi không rơi xuống hạ phong ư?!

Ngay sau đó, cảnh tượng triệt để vỡ tan, Dư Dược đã bị Văn Xuân Tương đánh ngất, bất tỉnh nhân sự.

“Chưởng môn sư huynh, hiện giờ ta bị tâm ma quấn thân, Hợp Thể vô vọng, đối với tung tích của Văn Xuân Tương cũng hoàn toàn chẳng biết gì. Nhưng chỉ cần Khốn Tiên thằng chưa bị cởi bỏ, Văn Xuân Tương sẽ không thoát ra được. Mà Linh Lung tỏa để mở Khốn Tiên thằng, xin giao cho chưởng môn sư huynh bảo quản. Như vậy, dù tán tiên lão tổ từ Thượng giới có khó xử, chưởng môn sư huynh vẫn có thể giữ lại Linh Lung tỏa.” Dư Dược móc ra một chiếc khóa nhỏ màu đen từ trong đan điền của mình, đưa tới tay chưởng môn Mậu Mân chân nhân.

“Sư đệ lo lắng quá rồi, Quy Nguyên tông chúng ta nhất định sẽ hưng thịnh mãi mãi, chỉ một Văn Xuân Tương tuyệt đối không thể lay động căn cơ của chúng ta, tán tiên lão tổ có thể thuận lợi vượt qua Lôi kiếp.” Mậu Mân đưa tay quệt nhẹ một cái lên chiếc khóa, đeo nó trên người như đồ trang sức đeo phổ thông, nhờ đó vừa có thể bảo đảm an toàn cho Linh Lung tỏa lại vừa có thể không khiến người khác hoài nghi.

Mà món trang sức này, trùng hợp là, Tạ Chinh Hồng từng thấy trên người Mậu Mân đạo nhân.

Vậy ra, hắn từng cách vật cởi bỏ Khốn Tiên thằng cho tiền bối gần như vậy!

Tạ Chinh Hồng lẳng lặng nhìn cảnh tượng cuối cùng này vỡ tan, thử kết nối với tiền bối ở bên ngoài, đi ra khỏi ký ức của Dư Dược.

Mà Văn Xuân Tương ở bên ngoài, vội vội vàng vàng thu tay của mình về, khôi phục tóc tai quần áo của Tạ Chinh Hồng về nguyên trạng.

Ầy!

Tiểu hòa thượng về nhanh quá đó, y còn chưa có nghĩ xong mà.

Văn Xuân Tương gõ gõ đầu mình, thầm hối hận lúc trước phiền não làm gì, đã bao nhiêu năm rồi y chưa nở hoa, sao tự dưng lại nghĩ đến cái chuyện này cơ chứ? Làm hại y rối rắm hồi lâu, lãng phí thời gian ăn đậu hủ của tiểu hòa thượng.

Sau này kiếm đâu ra cơ hội tốt như vậy nữa?

Văn Xuân Tương ngẫm lại, có chút không cam lòng, tức tối chọt chọt cái trán của Tạ Chinh Hồng. Bấy giờ mới tạo pháp quyết, kéo ý thức của Tạ Chinh Hồng ra khỏi người Dư Dược.

“Sao rồi, có tìm được manh mối không?” Văn Xuân Tương cách khỏi Tạ Chinh Hồng khoảng hai bước, nghiêm trang hỏi.

Tạ Chinh Hồng mở to mắt, nhìn tiền bối hiện tại mà vẫn còn có chút chưa kịp thích ứng, dù sao tiền bối vừa nhìn thấy cũng không phải như thế này. Song công phu ngụy trang của Tạ Chinh Hồng tốt cỡ nào chứ, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi đã khiến tâm tình bình tĩnh lại, cười trả lời, “Đã tìm được manh mối, Linh Lung tỏa cởi bỏ Khốn Tiên thằng đang nằm trong tay Mậu Mân chân nhân.”

“Tu vi của Mậu Mân e là……….” Văn Xuân Tương có chút lo lắng.

“Chỉ là trộm một ổ khóa thì vẫn ổn.” Tạ Chinh Hồng khẳng định, “Phải rồi tiền bối, vừa rồi ngài có làm gì bần tăng sao?”

“Đương nhiên là không, bổn tọa vẫn luôn ở đây hộ pháp cho ngươi.” Văn Xuân Tương không chút do dự đáp.

“Ồ, vậy ư?” Tạ Chinh Hồng lẳng lặng nhìn Văn Xuân Tương, vẫn không nói ra sự thật.

Hiện tại hắn toàn thân trên dưới hầu như đều mang theo mùi hoa mẫu đơn thoang thoảng, chính là bằng chứng tốt nhất cho thấy tiền bối đang nói dối.

Nhưng nghĩ đến hậu quả khiến tiền bối thẹn quá hóa giận sau khi bị vạch trần, không nói ra thì hơn.
Bình Luận (0)
Comment