Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 137

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 136





“Khởi bẩm chưởng môn, Tạ Chinh Hồng thiền sư mang theo Dư Dược trưởng lão trở lại, nhưng…… Dư trưởng lão có vẻ không được ổn.”

Mậu Mân nghe đệ tử báo cáo, sắc mặt không khỏi trầm xuống, “Bọn họ giờ đang ở đâu?”

“Trong động phủ của Tạ thiền sư ạ.”

“Việc này có ai khác biết không?” Mậu Mân trầm ngâm một lát rồi hỏi.

“Chưởng môn yên tâm, đệ tử biết đây là chuyện quan trọng, vậy nên đã phong tỏa tin tức trước rồi ạ. Hiện tại người biết tin Dư Dược trưởng lão trở về, chỉ có đệ tử và chưởng môn thôi. Nếu chưởng môn không yên lòng, đệ tử có thể…….”

“Không cần.” Mậu Mân cắt lời đệ tử nọ, “Ta tin tưởng nhân phẩm của ngươi. Chỉ là tạm thời vẫn chưa thể ban thưởng được gì cho ngươi, tránh để gây hiềm nghi.”

“Chưởng môn yên tâm, đệ tử biết.”

Mậu Mân bấy giờ mới vừa lòng gật gật.

Sự tình sao lại dừng ở bước này?

Tuệ Tịnh của Vạn Ma cốc bị những tu sĩ từ Thượng Giới giết chết, động phủ bị san thành bình địa. Cùng thời gian đó, Dư Dược cũng mất bóng dáng. Trong nháy mắt, toàn bộ những người ở Đạo Xuân trung thế giới biết tin tức về Văn Xuân Tương đều mất tích. Những tu sĩ kia cùng nhau gia tăng áp lực với Quy Nguyên tông, muốn bọn họ giao ra tin tức về Dư Dược và Tạ Chinh Hồng.

Trong mắt những người đó, có thể tránh tai mắt của Thiên Cơ các giấu hai người này đi, Quy Nguyên tông hoàn toàn làm được. Chỉ sợ là vị tán tiên sau lưng Quy Nguyên tông muốn độc chiếm bí mật của Văn Xuân Tương nên mới làm vậy, trong tức khắc, Mậu Mân quanh năm bế quan thanh tu cũng không thể không xuất quan xử lý những sự vụ này. Song việc của Quy Nguyên tông hắn rất rõ ràng, bọn họ căn bản không có tin tức của Dư Dược và Tạ Chinh Hồng.

Do đó, trong Quy Nguyên tông cũng có hai phe bất đồng.

Một phe do Mậu Mân dẫn đầu, không muốn nhúng tay vào chuyện của Văn Xuân Tương. Phải biết rằng tu sĩ tu hành vốn là tranh mệnh với trời, dù vị tán tiên kia không thể phù hộ Quy Nguyên tông bọn họ nữa, mấy thế hệ của bọn họ cũng có không ít đệ tử ưu tú, khó khăn cuối cùng rồi cũng sẽ qua đi thôi. Nếu Văn Xuân Tương ngóc đầu trở lại, một Ma Hoàng muốn đối phó với một môn phái ở trung thế giới là chuyện quá dễ dàng. Hơn nữa, lúc trước vì đối phó với Văn Xuân Tương, Quy Nguyên tông bọn họ đã mất đi mấy vị trưởng lão, chẳng lý nào bây giờ lại muốn tiếp tục đào sâu thêm vào lỗ thủng này.

Một phe khác là của mấy Thái Thượng trưởng lão. Bọn họ cũng cần vượt qua Lôi Kiếp để tiến thêm một bước, đương nhiên vô cùng thèm muốn bí pháp trong tay Văn Xuân Tương. Hơn nữa Quy Nguyên tông bọn họ mặc kệ có nguyện ý hay không thì cũng đã nhúng tay vào chuyện này, bây giờ muốn thoát ra thì đã muộn. Đã vậy, chẳng thằng dứt khoát một chút, không chừng có thể có tiền đồ xán lạn. Tuy rằng cuộc tranh đấu này chỉ phát sinh trong tầng cao của Quy Nguyên tông, nhưng vẫn không thể tránh khỏi ảnh hưởng đến những đệ tử bình thường bên dưới.

Hiện tại, người thuộc một phe của Quy Nguyên tông tìm được Dư Dược và Tạ Chinh Hồng, mà Tạ Chinh Hồng lại trở về cùng Dư Dược?

Mậu Mân thở dài, ngay sau đó liền biến mất trong động phủ của mình.

Tạ Chinh Hồng chọn mang theo Dư Dược trở về đương nhiên là muốn tiếp cận Mậu Mân. Vì thế, hắn còn cố ý nhờ tiền bối thi pháp khiến Dư Dược tạm thời không tỉnh lại được. Mậu Mân đạo nhân và Dư Dược chính là đệ tử đồng kỳ, tình cảm sâu đậm, hơn nữa Dư Dược là người duy nhất sống sót trong trận chiến với Văn Xuân Tương năm đó, chỉ riêng điểm này cũng đủ khiến Mậu Mân coi trọng.

Chỉ cần có thể trộm được Linh Lung tỏa là có thể giải thoát cho tiền bối.

Tạ Chinh Hồng thầm mặc niệm tâm kinh trong lòng, khiến cảm xúc của mình bình ổn một chút.

“Tiểu hòa thượng, thả lỏng đi nào.” Từ khi bắt đầu quen biết Tạ Chinh Hồng, Văn Xuân Tương hầu như không cảm nhận được cảm xúc căng thẳng như vậy trên người Tạ Chinh Hồng. Mậu Mân mặc dù tu vi không kém, nhưng cũng chưa tới trình độ khiến tiểu hòa thượng kinh hoảng khẩn trương.

“Tiền bối, ngài cứ nghỉ ngơi một lát trước đi, phỏng chừng một chốc nữa Mậu Mân chưởng môn sẽ đến đây.”

“Được.” Văn Xuân Tương đáp, lại không yên lòng nói thêm, “Nếu thực sự không được, trực tiếp cướp luôn cũng không thành vấn đề. Chẳng qua chỉ là một tu sĩ kỳ Hóa Thần mà thôi.”

Tạ Chinh Hồng gật đầu.

Tiền bối lúc này là trạng thái Phân Thần, đối với một vài chuyện cũng không mấy chú ý, nhưng đặt ở trong mắt Tạ Chinh Hồng, nhất cử nhất động của Văn Xuân Tương đều có vẻ vô cùng rõ ràng.

Giống như chuyện vừa rồi vậy, trước đây Tạ Chinh Hồng cũng không phải chưa từng có tiếp xúc tương đối thân mật với Văn Xuân Tương, nhưng chưa từng có lần nào lưu lại hương hoa mẫu đơn trên người. Khốn Tiên thằng là bán tiên khí, sau khi trói buộc tu sĩ, nó cũng sẽ theo bản năng hấp thu linh khí của tu sĩ bị trói, mãi đến khi linh khí của tu sĩ bị trói cạn hết, bán tiên khí mới tự động tách ra.

Tiền bối nguyên bản chính là hoa yêu thành ma, hiện giờ hoa kỳ sắp đến, lại bị Khốn Tiên thằng trói chặt, Phân Thần còn bị thương nặng vài lần. Nếu lần này trộm Linh Lung tỏa thất bại, sau này muốn thực hiện lại lần nữa sợ rằng phải chờ không ít thời gian. Đến lúc đó tiền bối sẽ biến thành bộ dáng gì?

Tạ Chinh Hồng biết ở cửa ải quan trọng như vậy mình không nên nghĩ đến những chuyện này, song tâm trạng khó mà bình tĩnh nổi.

Khi Mậu Mân đến, liền thấy Tạ Chinh Hồng đặt Dư Dược trên giường, còn hắn thì ngồi một bên niệm kinh đả tọa.

“Kính chào chưởng môn.” Tạ Chinh Hồng mở mắt ra, chắp tay chữ thập nói.

Mậu Mân sửng sốt nhìn thoáng qua tu vi của Tạ Chinh Hồng, “Tạ thiền sư không cần như thế, ta thấy ngươi cơ sở vững chắc, vậy hẳn chỉ cách Hóa Thần một bước nữa, ngươi cũng không phải đệ tử Quy Nguyên Tông ta, cứ xưng hô đạo hữu là đủ rồi.”

“Chưởng môn khách khí quá.” Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng lắc đầu,”Bần tăng tuy rằng không phải đệ tử của Quy Nguyên tông, nhưng ơn giúp đỡ của Quy Nguyên tông đối với bần tăng, bần tăng khắc trong tâm khảm.”

“Chẳng qua chỉ là cử thủ chi lao (việc nhỏ như nhấc tay, không đáng nhắc tới), sao xưng là ân huệ được?” Mậu Mân liên tục lắc đầu, năm đó hắn gọi Tạ Chinh Hồng đến chỉ là vì muốn trông thấy vị tu sĩ có dính dáng sâu xa đến Nhân Chân tự này có liên quan gì với Văn Xuân Tương hay không thôi, không thể mấy chục năm trôi qua, hắn đã là Xuất Khiếu đỉnh phong, xem ra, việc tiến giai Hóa Thần cũng là chỉ là vấn đề thời gian. Nếu nói năm đó Lịch Hòa Quang và Cảnh Dĩ Phong còn có thể cùng Tạ Chinh Hồng phân cao thấp thì nay chỉ sợ là thúc ngựa cũng không kịp.

Mậu Mân trong lòng cảm thán rất nhiều, cũng không khỏi có chút hâm mộ Tạ Chinh Hồng.

Người có thể tự do ra ngoài du lịch nâng cao tu vi như hắn, thực sự khiến người ta động tâm. Mậu Mân đã quên mất lần cuối mình rời Quy Nguyên tông là chuyện bao nhiêu năm trước rồi. Hắn có thể ở Quy Nguyên tông thanh tu, lại không thể rời khỏi Quy Nguyên tông.

“Xin hỏi Tạ thiền sư làm sao phát hiện được Dư sư đệ?” Khi đến Mậu Mân đã dùng thần thức xem xét thân thể Dư Dược một lần, ngoại trừ ly kỳ rơi vào giấc ngủ sâu thì thân thể dường như hoàn hảo vô khuyết, cũng có thể nhận thấy sự tồn tại của Nguyên Anh. Thoạt nhìn chỉ như đang ngủ thôi vậy.

“Bần tăng nghe nói trong Vạn Ma cốc có một nhân vật chính là sư huynh của Tuệ Chính trụ trì năm xưa, vậy nên mới lén đến Vạn Ma cốc. Song còn chưa đi được nửa đường thì nghe tin Tuệ Tịnh của Vạn Ma cốc đã chết. Nhưng tính tình bần tăng cố chấp, vẫn phải đến nhìn một chút mới được, không ngờ trên đường bỗng nhiên nhận ra một khí tức quen thuộc, bấy giờ mới phát hiện Dư trưởng lão trong một sơn động sinh tử chẳng rõ. Bần tăng kiểm tra nhưng không phát hiện được gì, cho nên mới mang ông ấy về. Trong Quy Nguyên tông có vô số người tài ba, ắt hẳn có thể chữa khỏi cho Dư Dược trưởng lão.” Tạ Chinh Hồng trả lời đâu vào đấy.

“Việc của Tuệ Tịnh, chúng ta cũng không ngờ đến.” Mậu Mân cười khổ, “Hiện tại người trong Đạo Xuân trung thế giới đều đang tìm hai người các ngươi, động phủ của ngươi hai ngày trước mới bị bọn họ kiểm tra, e rằng nơi này cũng không an toàn.”

Tạ Chinh Hồng chần chờ một lát, nói với Mậu Mân, “Bần tăng có một yêu cầu quá đáng, mong chưởng môn tương trợ.”

“Tạ thiền sư cứ nói.”

“Ít ngày nữa bần tăng sắp tiến giai Hóa Thần, cần gấp một nơi để đả tọa. Nhưng bên ngoài thực sự có quá nhiều tu sĩ đang truy tìm bần tăng, dù bần tăng ăn ngay nói thật, bọn họ cũng không chịu tin tưởng.” Nói đoạn, sắc mặt Tạ Chinh Hồng có chút bất đắc dĩ, “Bần tăng nghĩ tới nghĩ lui, e rằng chỉ có Quy Nguyên tông mới tính là an toàn. Nếu chưởng môn không ghét bỏ, có thể cho phép bần tăng ở trong động phủ của chưởng môn một thời gian được không? Dù những tu sĩ kia có lớn gan đến đâu, cũng không dám đến lục tìm trong động phủ của chưởng môn.”

“Tốc độ của thiền sư thật khiến ta hổ thẹn.” Mậu Mân chăm chú nhìn Tạ Chinh Hồng, phát hiện lời hắn nói không giả, bèn không khỏi cảm thán, “Đây chỉ là việc nhỏ, mong thiền sư đừng ghét bỏ động phủ của tại hạ đơn sơ. Thiền sư nói rất đúng, tình trạng hiện tại của sư đệ, chỉ sợ là trúng phải bí pháp từ đại năng Thượng Giới, chỉ bằng đặt ở trước mắt bần đạo mới đủ an toàn.”

“Nếu đã vậy, mời thiền sư đi theo bần đạo.” Mậu Mân đương nhiên không từ chối đề nghị tốt này, kỳ thực, dù Tạ Chinh Hồng không nói, hắn chắc chắn cũng mang hai người đi. Tạ Chinh Hồng chủ động đưa ra yêu cầu, quả thực không thể tốt hơn.

“Đa tạ chưởng môn.”

“Mậu Mân là chưởng môn của Quy Nguyên tông, đương nhiên có thể độc chiếm một ngọn núi, ngọn núi này dưới đáy cũng chôn một linh mạch nhị phẩm, đủ cho một mình Mậu Mân sử dụng. Biết Tạ Chinh Hồng sắp tiến lên kỳ Hóa Thần, Mậu Mân càng khẳng khái tạo một động phủ ở nơi linh khí sung túc nhất cho hắn sử dụng.

Tạ Chinh Hồng cũng làm ra bộ dáng chuyên tâm bế quan, nhiều lần nói lời cảm tạ Mậu Mân đạo nhân, sau đó tuyên bố bế quan trùng kích kỳ Hóa Thần.

“Tiểu hòa thượng, ngươi đang có chủ ý gì vậy?” Sau khi tiến vào động phủ, Văn Xuân Tương nhịn không được hỏi.

“Tiền bối, tu vi của Mậu Mân đạo nhân hẳn đã là Hóa Thần hậu kỳ nhỉ.” Tạ Chinh Hồng nói.

“Đúng vậy.” Văn Xuân Tương gật đầu, hơn nữa hắn củng cố tu vi, cũng không chỉ vì việc trước mắt, e còn là vì muốn cố gắng mài dũa bản thân tốt hơn trước khi tiến đến kỳ Hợp Thể. Song loại chí khí hơn người này không thể nói cho tiểu hòa thượng được.

Mậu Mân đạo nhân là chưởng môn của Quy Nguyên tông, trên người nhất định có không ít pháp bảo. Theo ta thấy, e rằng ông ta còn mạnh hơn Yển Hành lão tổ không ít. Nói cách khác, tuy bần tăng có thể cường đoạt, nhưng ông ta cũng có thể hủy đi Linh Lung tỏa trước khi ta kịp động thủ.” Trong mắt Tạ Chinh Hồng lóe lên sự kiên định, “Tiền bối, nếu ta cứng rắn động thủ, rất có khả năng Linh Lung tỏa cũng không thể xuất thế, bần tăng không thể mạo hiểm như vậy được.”

Văn Xuân Tương hồi lâu không nói gì, y không biết nên trả lời Tạ Chinh Hồng như thế nào mới phải.

Tiền bối, chuyện kế tiếp có lẽ còn phải làm phiền ngài rồi.” Tạ Chinh Hồng nói.

“Chuyện gì?”

“Tiền bối hiểu biết cực sâu về Phật pháp, lại từng làm Bàn Nhược thiền sư, nếu tiền bối muốn ngụy trang thành một Phật tu thì không có bất cứ kẻ nào hoài nghi. Bản lĩnh như vậy, thực sự khiến người ta cực kỳ bội phục.” Tạ Chinh Hồng khóe mắt cong cong, tươi cười tán dương.

“Miệng lưỡi trơn tru.” Văn Xuân Tương cười mắng một câu, “Sao tự dưng lại nhắc đến Bàn Nhược thiền sư?”

“Bởi vì bần tăng cần một cái cớ hoàn mỹ.” Tạ Chinh Hồng chậm rãi nói, “Xin tiền bối hãy ngụy trang thành ta, ở trong này bế quan, tốt nhất là làm ra một ít dị tượng như thể sắp trùng kích Hóa Thần.” Tạ Chinh Hồng hít sâu một ơi, “Bần tăng có thể làm một người khác, đi trộm lấy Linh Lung tỏa, giải phóng tiền bối khỏi Nhân Chân tự!”
Bình Luận (0)
Comment