Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 216

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

707jpg

381jpg

502jpg

Tạ Chinh Hồng vừa thốt ra một chữ, khiến các tu sĩ đều sững sờ.

Khí thế phóng ra lập tức áp chế bọn họ.

Văn Xuân Tương nắm lấy tay Tạ Chinh Hồng, ánh mắt nhìn các tu sĩ này cực kỳ khó chịu.

Đây là lần đầu tiên tiểu hòa thượng tức giận như thế.

Ngay cả đại điển song tu mà bọn chúng cũng đợi không nổi, bọn họ vừa mới lộ diện đã bắt đầu động thủ ngay? Nếu không vì bận tâm đến tiểu hòa thượng, y nhất định sẽ bắt lũ khốn này làm thức ăn cho ma khí của mình.

“Tiểu tử cuồng vọng!’ Mấy tu sĩ thẹn quá hóa giận.

Mấy tán tiên kia thấy một tu sĩ kỳ Hợp Thể nho nhỏ, còn chưa đến kỳ Độ Kiếp như Tạ Chinh Hồng mà cũng dám nói chuyện với bọn họ? Càng khó tin hơn là, vừa rồi khi Tạ Chinh Hồng lạnh lùng hét lên với bọn họ, ấy thế mà bọn họ lại cảm nhận được uy nghiêm và sức ép đến từ Tạ Chinh Hồng?

Với tu vi và địa vị của bọn họ, kẻ có thể khiến họ có loại cảm giác này đếm chưa đủ mười ngón tay!

Bọn họ còn nghĩ không cần ra tay quá nặng, ngộ nhỡ đánh Tạ Chinh Hồng hồn phi phách tán, đến lúc đó chẳng ai được lợi gì. Không ngờ tên Tạ Chinh Hồng này còn không biết điều, dám lên mặt với bọn họ? Không cho biết tay thì e tên Tạ Chinh Hồng này sẽ không ngoan ngoãn nghe lời! Vừa rồi Tạ Chinh Hồng tung khí thế ra, khiến tâm tình các tán tiên này đều không tốt, đã làm đến nước này, dù không thể ăn được Tạ Chinh Hồng thì cũng phải giết chết hắn!

Giữ lại một tu sĩ như vậy thực sự quá nguy hiểm.

Tạ Chinh Hồng cần phải chết!

Nghĩ thông suốt điểm này rồi, lập tức có một tán tiên dựng ngón tay đặt bên miệng, niệm vài câu, vô số tia sáng tỏa ra từ phía sau, hóa thành những con rối hình người rất sống động, gương mặt tinh xảo, ánh mắt linh động, trông như thể một người sống.

Càng khiến người ta sửng sốt hơn là, nhưng con rối này đều có tu vi kỳ Hợp Thể?

Tương tự như những bộ xương tu sĩ kỳ Độ Kiếp năm đó Hình Khai Sướng làm ra.

Văn Xuân Tương thấy thế thì cười gằn, “Không ngờ đường đường là tán tiên của danh môn đại phái mà cũng làm chuyện thương thiên hại lý này? Trong đám rối này hẳn giam giữ không ít tinh hồn, ngươi không qua được Thiên kiếp cũng dễ hiểu thôi.”

Tán tiên nọ không ngờ Văn Xuân Tương lại thẳng thừng vạch trần, gương mặt đỏ trắng luân phiên.

“Chết đến nơi rồi mà còn dám mạnh miệng à? Lên!”

Tán tiên nọ quơ tay áo, quát lớn, “Phá vỡ kết giới trên người Tạ Chinh Hồng!”

Lập tức, những con rối hình người kia bay xuống như lá rơi, người tỏa ánh sáng, như thể muốn thiêu đốt tu vi của chính mình, lao về phía Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương không chút do dự.

“Làm càn!”

Văn Xuân Tương đang định ra tay thì Tạ Chinh Hồng đã nắm lấy tay y.

“Tiểu hòa thượng, ngươi làm gì vậy?” Văn Xuân Tương khó hiểu hỏi.

Tạ Chinh Hồng nở nụ cười với Văn Xuân Tương, chỉ lên không trung, những con rối đó đang cách hắn rất gần, nhưng lại như thể đụng phải một thứ gì đó kỳ quái, cứ lặp đi lặp lại rồi dần dần tiêu tan.

“Ngay từ đầu ta đã thả Pháp ấn ra rồi.” Sắc mặt Tạ Chinh Hồng hơi tái nhợt, bàn tay nắm lấy Văn Xuân Tương lại không hề buông lỏng, “Tiền bối, con đường này vẫn chưa đi xong, chớ nên chậm trễ, chúng ta phải thắp hương trên đại đỉnh kia, hoàn thành đại điển song tu của chúng ta.”

“Tiểu hòa thượng, ngươi…..”

“Tiền bối, nếu chúng ta đi nhanh một chút, ta vẫn có thể gắng gượng được.” Tạ Chinh Hồng cười với Văn Xuân Tương, “Ngày lành tháng tốt khó có được, nếu bỏ lỡ thì giờ thì sẽ không hay.” Nói rồi bèn kéo tay Văn Xuân Tương tiếp tục đi về phía trước, như thể chẳng hề nhìn thấy công kích ở bên ngoài.

Đối với Tạ Chinh Hồng mà nói, chỉ có đại điển song tu hiện tại mới là quan trọng nhất.

Lòng Văn Xuân Tương tràn đầy ngọt ngào, cảm giác dù giờ phút này có chết đi, y cũng sẽ không có nửa câu oán hận.

“Con….. Con rối của ta!” Tán tiên nọ nhìn Tạ Chinh Hồng, mắt như muốn nứt ra, hận không thể lập tức lao lên lột da hắn, uống máu hắn! Những con rối này tốn mất bao nhiêu tâm huyết của hắn, hắn phải trốn tránh tầm mắt của tông môn, tích cóp bao nhiêu năm mới được nhiều như vậy, không ngờ lại toàn bộ hôi phi yên diệt?

Con rối hình người mà tán tiên này chế tạo, trông thì tinh mỹ dị thường, nhưng phương pháp chế tạo lại cực kỳ máu me. Trước tiên phải luyện chế xác chết, sau đó bỏ những đứa trẻ mới sinh vào trong những cái xác đó, mỗi ngày ngoại trừ máu tươi thịt tươi thì không cho ăn gì hết, còn phải dùng đủ kiểu tra tấn, cuối cùng đợi đứa bé và cái xác lớn lên cùng nhau, rồi thi pháp giết đứa bé đi, lấy huyết nhục tế luyện vào con rối này.

Nhờ đó, những con rối này sẽ có thần trí, nhưng lại chỉ nghe lệnh một người. Dù muốn siêu độ cũng rất khó, bởi vì chúng đã không còn là con người. Hơn nữa nhìn bên ngoài cũng khó mà phát hiện chân tướng của những con rối này, nếu làm cẩn thận một chút thì ngay cả oán khí cũng không có.

Nhiều con rối như vậy, không biết phải hủy hoại bao nhiêu người mới có thể tích cóp được?

Song Tạ Chinh Hồng hôm nay đã kết hai tướng Sinh DIệt, Chư Hành Vô Thường ấn chứa đựng sức mạnh sinh tử, vừa khéo là khắc tinh của những con rối chẳng sống chẳng chết này, cho nên những con rối này gặp phải Chư Hành Vô Thường ấn, liền dễ dàng bị phá hủy.

“Đạo hữu hãy bớt giận.” Một vị tán tiên bên cạnh vội vàng can ngăn, “Nếu hoàn toàn giết chết Tạ Chinh Hồng thì chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc.”

“Nhẹ không được, nặng chẳng xong, ngươi muốn thế nào? Hơn nữa bản lĩnh Tạ Chinh Hồng ra sao, đâu phải ngươi không biết? Nếu đợi lát nữa Văn Xuân Tương cùng ra tay thì ngươi và ta còn sống yên ổn được chắc?”

“Mấy hảo hữu của Tạ Chinh Hồng hình như đang ở bên kia.” Ánh mắt tán tiên kia lóe lên vẻ ác độc, “Bắt bằng hữu của hắn, dù hắn không đầu hàng thì cũng rối loạn!”

“Cách này….. Có thể làm được ư?” Tu sĩ nọ hiển nhiên không tin tưởng lắm.

“Thử cũng chẳng mất miếng thịt nào.”

“Được!”

Hai người ăn nhịp với nhau, lập tức lao về phía Thẩm Phá Thiên.

“Chậc chậc, thật không biết xấu hổ.” Thân ảnh Nhan Kiều nhoáng lên, chắn ở trước mặt đám Thẩm Phá Thiên, lúc nãy hắn đã nghe rõ ràng cuộc trò chuyện của hai kẻ này, trong lòng càng ghê tởm bọn chúng, “Danh hào của hai vị nói ra cũng là nhân vật khiến cả thế giới chấn động, cần gì phải chấp nhặt với tiểu bối chứ?”

“Nhật Nguyệt Yêu Hoàng, chẳng lẽ ngươi không muốn đồng thọ cùng thiên địa ư?” Sắc mặt hai tán tiên có phần khó coi, cảnh giác nhìn Nhan Kiều.

“Đồng thọ cùng thiên địa? Ha ha ha ha.” Nhan Kiều phá lên cười, “Năm xưa tộc Long Phượng cường đại cỡ nào, Tiên Thiên Ma Vật còn hoành hành khắp ba ngàn thế giới. Ngay cả bọn chúng cũng không dám nói đồng thọ cùng thiên địa, các ngươi tưởng ăn được Tạ Chinh Hồng là có thể chắc? Theo bổn hoàng thấy, chỉ sợ các ngươi cắn được một miếng thịt của Tạ Chinh Hồng là đã chết không chỗ chôn rồi.”

“Tin hay không là việc của bọn ta.” Một tán tiên nhìn cái điệu giả vờ giả vịt của Nhan Kiều, cố đè nén sự khinh thường trong lòng, “Lũ Ma tu các ngươi giết hại sinh linh, tàn lại chúng sinh, dù giết các ngươi thì cũng chỉ vì trừ hại cho chúng sinh mà thôi. Tạ Chinh Hồng đường đường là một Phật tu mà lại chung giuộc với Ma tu, còn muốn kết làm đạo lữ với Ma tu, đúng là ngu không ai bằng!”

“Vậy thì đó cũng là việc của người ta, các ngươi là cái thá gì?” Nhan Kiều khinh thường liếc mấy kẻ này, “Sao, bị Thiên kiếp dồn vào đường cùng, chỉ dám chơi mấy trò hạ đẳng thế này thôi sao?”

“Ngươi tưởng mình có thể tránh được ư?”

“Bất kể tránh được hay không thì vẫn tốt hơn lưu lạc đến nước này như các ngươi. Các ngươi bây giờ nào có chút tôn nghiêm của tán tiên? Chẳng qua chỉ là mấy con chó điên thôi!” Nhan Kiều mắng không nể nang.

“Ha ha ha, Nhật Nguyệt Yêu Hoàng, chờ đến khi ngươi cũng nếm trải tư vị mấy ngàn năm chờ chết thì ngươi sẽ hiểu vì sao bọn ta lại làm vậy!” Tán tiên nọ sầm mặt, vừa dứt lời liền lấy ra một tấm phù lục, quăng về phía Nhan Kiều.

Nhan Kiều theo bản năng vươn tay định gạt phù lục ra, một tán tiên khác bèn nhân cơ hội vòng ra sau, muốn khống chế đám người Thẩm Phá Thiên, trực giác Thẩm Phá Thiên cảm nhận thấy bất ổn, lập tức tung ra toàn bộ sát khí trên người. Đám Thẩm Phá Thiên nhìn nhau, không hẹn mà cùng bay tản ra, tránh hợp lại một chỗ bị kẻ khác tóm gọn.

“Ngươi là tiên thiên ma thể?” Tán tiên nọ phất tay dụi tắt sát khí trên tay, u ám hỏi Thẩm Phá Thiên.

Mắt Thẩm Phá Thiên lộ lãnh quang, Long Thúy trên tay như cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, sát khí càng trở nên mãnh liệt.

“Ta chưa từng sở hữu con rối bằng tiên thiên ma thể bao giờ!” Tán tiên nọ cười to, lao về phía Thẩm Phá Thiên.

Cơ thể Thẩm Phá Thiên nhanh chóng bị sát khí bao bọc, hòa vào trong kiếm quang, chạy theo hướng ngược lại.

Hắn tuyệt đối không phải đối thủ của tán tiên, nhưng cũng sẽ không dễ dàng bó tay chịu trói!

Bên kia, ngày càng nhiều Phật Đà chú ý tới Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng đang tiến bước.

Bọn họ là nhân vật chính của màn náo động này, ấy thế nhưng mí mắt chẳng buồn nhấc lên, cũng không tăng nhanh tốc độ, mà vẫn đi từng bước theo lộ trình ban đầu.

Bốn người Mai Phi Vũ, Hoa Lý Quần, Thu Văn Cẩn, Diệp Siêu Nhiên lần lượt bảo hộ ở phía trước, cảnh giác nhìn chằm chằm đám tán tiên, Phật Đà, Ma Hoàng muốn động thủ.

Yến Dữ Hành không chịu yếu thế, cũng đứng ở một bên.

“Các ngươi đi đi, mang theo cả bằng hữu của Tạ Chinh Hồng nữa.” Mục Đình không biết đã đứng trước mặt bọn họ từ bao giờ, thở dài nói, “Không ngờ ta cũng có ngày vui vẻ đi giúp người khác? Đợi khi nào Tạ Chinh Hồng độ kiếp phi thăng, ân tình này nhất định phải trả đấy nhé.”

“Vạn…. Vạn Thánh Ma Hoàng?” Mấy người ngạc nhiên nhìn Mục Đình chủ động nhập cuộc.

Y không đến đối đầu với bọn họ đã là may mắn lắm rồi.

“Các ngươi muốn đối phó với mấy đại năng này, vẫn còn non lắm.” Mục Đình mất kiên nhẫn xua tay.

“Nghe y đi, các ngươi mau đưa bằng hữu của tiểu hòa thượng đi đi.” Văn Xuân Tương dùng thần thức truyền âm, “Yên tâm, bổn tọa và tiểu hòa thượng sẽ không có chuyện gì đâu.”

Mấy người khẽ cắn môi, bọn họ quả thực không phát huy được tác dụng gì trong tình cảnh này. Đành phải xoay người cáo biệt Văn Xuân Tương, chạy đi giúp đám người Tam Tư và Kỳ Vĩnh Duyên, mau chóng trốn thoát khỏi Linh Quân đảo này.

Trong thời gian một nén nhang nữa, Linh Quân đảo sẽ hôi phi yên diệt!

“Tiền bối, ngài yên tâm, bọn họ đều không phải người đoản mệnh.” Tạ Chinh Hồng cười nắm lấy tay Văn Xuân Tương, nói, “Tiền bối, ta rất vui.”

Thì ra dù lời đồn về hắn có ghê gớm đến mức nào, vẫn sẽ có người lựa chọn đứng về phía bọn họ.

Càng khiến Tạ Chinh Hồng vui hơn là, người quan trọng nhất của hắn vẫn đứng ở đây bên cạnh hắn, cùng mặc lên bộ pháp y giống nhau.

“Ta cũng vậy.” Văn Xuân Tương cười đáp lại.

Ma khí trên người y tỏa ra, phủ thêm một lớp màn chắn bên ngoài pháp ấn của Tạ Chinh Hồng.

“Dù muốn động thủ thì cũng không thể làm bẩn con đường đến song tu đại điển của chúng ta.” Văn Xuân Tương cúi đầu cười nói.

Hai người nhìn nhau cười, mười ngón đan chặt, tiếp tục rảo bước về phía trước.

Nhìn từ đằng sau, tựa như thể hai áng hồng vân đỏ rực, nóng bỏng như lửa, gắn kết chặt chẽ, lại vừa có hình thái của riêng mình.

Triền miên quấn quít, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm giác bọn họ vốn nên hạnh phúc như thế.

Tịnh Hỏa nhìn theo bóng hai người rời đi, tâm tình vô cùng tốt, sau khi đốt cánh tay của một tán tiên thành tro, tâm tình lại càng tốt hơn.

“Vạn Thánh Ma Hoàng, ngươi cũng muốn nhúng tay vào ư?” Sắc mặt của các tán tiên, Phật Đà đều chẳng mấy tốt đẹp.

Bọn họ đều đã sống lâu, đương nhiên biết cửu đại Ma Hoàng tuy rằng mỗi người mỗi vẻ, nhưng nếu thực sự bàn về độ nguy hiểm, thì chỉ có Vạn Thánh Ma Hoàng Mục Đình và Huyết Sát Ma Hoàng Quý Hiết là nguy hiểm nhất, Văn Xuân Tương mặc dù hành sự cổ quái nhưng kỳ thực cũng không làm ra chuyện gì quá khác người, hơn nữa y toàn tâm toàn ý gây hấn với Phật môn, không để các tu sĩ khác vào trong mắt.

Một khi học quá nhiều thứ thì tất nhiên sẽ không đủ chuyên sâu.

Nhất là Văn Xuân Tương hiện tại lại bỏ qua đám địch nhân bọn họ, lựa chọn đi tiếp con đường đến đại điển song tu cùng với Tạ Chinh Hồng, càng có vẻ yêu đương mù quáng, không biết nặng nhẹ. Những kẻ này làm sao biết, đối với Văn Xuân Tương mà nói, trong gần vạn năm cuộc đời y, chỉ có hôm nay mới là ngày vui vẻ nhất? Trong ngày vui vẻ nhất, đương nhiên phải dứt bỏ hết những việc phiền lòng!

Nói ngắn gọn, trong mắt những tán tiên không biết rõ sự lợi hại của Văn Xuân Tương, Văn Xuân Tương có thể khó giải quyết, nhưng không phải là không thể đối phó.

Mà các tán tiên biết rõ Văn Xuân Tương khó đối phó, cũng không hề hiểu được điều này!

Quý Hiết đương nhiên khỏi cần nói, nhưng Mục Đình cũng rất cổ quái.

Từ khi Mục Đình nổi danh đến nay, không một ai biết được lai lịch của y.

“Phổ Nhân, sao đệ lại cản đường lão nạp?” Một Phật Đà sắc mặt hết sức khó coi, “Chẳng lẽ đệ muốn đổi ý giữa chừng?”

“Không phải đổi ý, bần tăng vốn tới đây để ngăn cản huynh.” Một Phật Đà khác thản nhiên nói, “Nếu Tạ Chinh Hồng quả thực là Phật Tiên chuyển thế, thì Phật môn chúng ta nên giao hảo với hắn chứ không phải giết hắn. Không chừng hắn sẽ người kết thúc cục diện ba ngàn năm không người phi thăng này. Hôm nay hắn mới chỉ hai trăm tuổi mà đã là Hợp Thể đỉnh phong, đợi đại điển song tu này kết thúc, hắn có thể trở thành tu sĩ kỳ Độ Kiếp, chúng ta đã chờ lâu như vậy, chờ thêm một một chút cũng có sao?”

“Ha ha ha ha, hắn có thể phi thăng?” Phật Đà kia cười ha ha, “Nếu không có đại điển song tu này, ta phải thừa nhận hắn rất có khả năng sẽ phi thăng. Nhưng bây giờ thì tuyệt đối không có khả năng! Từ xưa đến nay, chưa từng có Phật tu nào quang minh chính đại kết làm đạo lữ song tu với một Ma tu. Đại đạo vô tình, trừ phi hắn kết làm đạo lữ song tu với Văn Xuân Tương rồi sau đó đoạn tình tuyệt ái, thì mới có thể độ kiếp phi thăng. Nhưng thật đáng tiếc, Tạ Chinh Hồng rõ ràng đã hãm sâu vào lưới tình, kẻ như vậy căn bản không thể phi thăng. Chi bằng thành toàn cho lão nạp, sau này ta chứng được Phật Thân, đương nhiên se có phần cho các ngươi!”

“Phổ Phong sư huynh, huynh có biết huynh đã nhập ma chướng, sinh tâm ma hay không?” Phổ Nhân Phật Đà thở dài nói, “Cũng vì mấy năm nay, chúng ta ít ngó ngàng đến việc trong Phật môn, nên mới dung túng những thứ oai phong tà khí này, chẳng trách Phật môn chúng ta ngày càng ít mầm tốt, còn bị một ngoại nhân đoạt hết tiếng tăm. Là do chúng ta mà ra cả thôi!”

“Đừng có ở đó mà giả mù sa mưa, ngươi ngăn được ta, ngăn được các Phật Đà kia sao?” Phổ Phong cười lạnh.

Bên ngoài Tà Dương đại thế giới, tu sĩ xuất hiện từ truyền tống trận mỗi lúc một nhiều, không ít tông môn phải dùng động thiên để chứa những tu sĩ này.

“Sư phụ, người nghĩ như vậy thật sự được sao?” Như Hối bất đắc dĩ hỏi.

“Có được hay không, đều là ý trời.” Tịch Khổ gõ mõ nói, “Những trưởng lão có thể phái đi ngăn cản các sư huynh sư bá, đều đã ra ngoài hết rồi.”

“Trong Phật môn chúng ta, đâu đâu cũng có tu sĩ Phật tâm chưa chết, kẻ đứng sau màn muốn tính kế Phật môn chúng ta, lão nạp chắc chắn phải đáp lễ lại!”

Rất nhanh, các Ma Hoàng khác ở đây liền phát hiện, cục diện bắt đầu trở nên căng thẳng.

Các Tiên tu và Phật tu Chính đạo vốn đang chiếm thượng phong, thế nhưng lại có một bộ phận bắt đầu phản bội, ngăn cản nhau?

Các tu sĩ ra tay giúp đỡ những kẻ phản bội cũng không ít, nhưng cuối cũng lòng tham vẫn chiếm thượng phong, những người xuất chiêu công kích Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, hòng phá vỡ phòng ngự của bọn họ vẫn càng lúc càng nhiều, hơn nữa ra tay cũng càng lúc càng nặng.

Văn Xuân Tương mơ hồ cảm nhận được tay Tạ Chinh Hồng đã bắt đầu lạnh dần, dù là y thì khống chế Chư Hành Vô Thường ấn phòng thủ ở bên ngoài cũng rất phí tinh lực.

“Tiền bối, chỉ còn vài bước đường nữa thôi.” Tạ Chinh Hồng lau mồ hôi trên trán, khẽ cười bảo.

“Ừm.” Văn Xuân Tương không thể nào khiến Tạ Chinh Hồng dừng lại.

Y cũng không muốn dừng lại.

Lớp màn chắn mà hai người bố trí rốt cuộc xuất hiện một khe hở, một chiêu công kích xuyên qua khe hở vọt thẳng về phía Tạ Chinh Hồng.

Văn Xuân Tương vươn tay, phá vỡ đòn công kích kia.

“Màn chắp này sắp sập rồi!” Mấy tán tiên Phật Đà đại hỉ, nhanh chóng gia tăng pháp thuật công kích, theo bọn họ thấy, chỉ cần phá được lớp màn này, Tạ Chinh Hồng sẽ lọt vào tầm tay!

“Chi bằng để bổn tọa tới giúp các ngươi một tay!”

Bầu trời bỗng vang lên tiếng cười to.

Huyết quang nồng đậm che kín không trung, một luồng sát khí mãnh liệt đập thẳng vào mặt.

“Là Huyết Sát Ma Hoàng?” Đám Hoa Lý Quần tái mặt, đang muốn dừng lại thì lại bị Diệp Siêu Nhiên cảnh tỉnh, “Chúng ta ở lại ngoại trừ cản trở thì còn có tác dụng gì đâu?”

Tức khắc phá vỡ ý đồ muốn lưu lại của bọn họ.

Mấy người bọn họ cũng xưng là thực lực cao cường, nhưng trong tình cảnh này thì lại có vẻ vô cùng nhỏ bé.

Dưới Độ Kiếp đều là con kiến!

Thu Văn Cẩn khẽ cắn môi, bay đến bên cạnh Tam Tư, nắm vai y nói, “Đi theo ta!”

“Ngươi là……”

“Ma Hoàng đại nhân phái ta đến đưa các ngươi rời đi.” Mai Phi Vũ nắm vai Chu Ninh nói, “Tiếp tục ở lại đây chỉ tổ khiến người khác lo lắng thôi.”

“Đợi đã, vẫn còn Thẩm đạo hữu giúp chúng ta dụ một tán tiên rời đi!” Kỳ Vĩnh Duyên hô.

“Không kịp nữa rồi.” Hoa Lý Quần đưa mắt nhìn huyết quang nơi chân trời, lòng càng thêm nôn nóng, nếu đợi huyết quang này triệt để lan tràn, e rằng hiệu quả của trận bàn truyền tống sẽ suy giảm mạnh. Nghĩ đến đây, bốn người vội vàng tung ra trận bàn truyền tống trong tay, ánh sáng lóe lên, bao phủ thân thể bọn họ, tức khắc biến mất ở nơi này.

Thẩm Phá Thiên một đường trốn chạy, đã sắp bị tán tiên kia đuổi kịp. Từ lúc bắt đầu hắn đã thiêu đốt tinh huyết của mình, hi vọng chạy nhanh hơn một chút, kết quả chỉ mấy giây, tán tiên kia đã túm được góc áo hắn.

Ầm.

Lòng Thẩm Phá Thiên dâng lên nỗi tuyệt vọng, bỗng nhiên đụng phải mấy tu sĩ.

“Đồ nhi, chẳng mấy khi thấy con thế này.”

Thẩm Phá Thiên sửng sốt, theo giọng nói kia nhìn lại, những thành chủ có tu vi đứng đầu trong Tiểu Ma Giới hầu như đều tập hợp đông đủ!

“Các ngươi là ai?” Vị tán tiên đuổi theo kia bỗng dưng thấy nhiều tu sĩ kỳ Độ Kiếp như vậy, mặc dù ngạc nhiên song cũng không để ý. Suy cho cùng cũng chỉ có vài ba tu sĩ kỳ Độ Kiếp mới đủ khả năng đấu một trận với bọn họ mà thôi.

Ninh Thụy Hàm không trả lời, kéo Thẩm Phá Thiên ra sau, không quan tâm đến vị tán tiên này, mà cung kính nhìn về phía trước.

Thẩm Phá Thiên nhìn theo tầm mắt của các thành chủ, ở nơi huyết quang sâu đậm nhất, có một nam tử áo trắng chẳng vương một hại bụi đang đứng. Nhìn hắn như thể nhìn thấy núi đao biển lửa, trong lòng bất giác cảm thấy lạnh lẽo.

Tán tiên nọ cũng chú ý tới người này, ánh mắt ngờ vực, hiển nhiên đang cố nhớ xem kẻ này rốt cuộc là ai? Chẳng mấy chốc, tán tiên nọ run rẩy, thần sắc vừa dữ tợn vừa không cam tâm, lui về phía sau.

Hắn tội gì phải tranh đấu với tên điên nổi danh ba ngàn thế giới này.

Đừng nói là hắn, bất cứ một tán tiên nào, trông thấy người này cũng phải lui về phía sau.

Trảm Thương Sinh thật sự đã khắc hai chữ “Bắt chước” vào trong xương. Trừ phi là người cực kỳ quen thuộc với Quý Hiết, bằng không thì không thể nào nhận ra y. Mà thế giới này, làm gì có ai thân quen với Quý Hiết chứ?

Tán tiên kia rõ ràng không muốn đấu với Huyết Sát Ma Hoàng Quý Hiết hư hư thực thực này.

Nhưng khi lui về sau, lòng hắn bỗng sinh ra cảm giác nguy hiểm, mắt ngập tràn lãnh quang, lập tức điều động linh khí trong cơ thể, bảo hộ chung quanh mình.

Nhục thể của tán tiên trải qua thiên lôi gột tẩy, vốn cực kỳ cứng rắn, giờ phút này hắn lại bao bọc toàn thân trong linh khí, không đến mức vạn vô nhất thất nhưng chí ít cũng bảo vệ được tính mạng. Nhưng từ trên đỉnh đầu hắn bỗng bổ xuống một đạo kiếm quang mù mịt, đánh tan linh khí chung quanh hắn, giữa mi tâm hiện ra một vết thương khó nhận thấy.

“Ngươi…..”

Tán tiên kia chỉ kịp thốt ra một chữ, thân thể tức thì chia năm xẻ bảy, bị kiếm khí hấp thu, thoáng chốc đã biến mất không sót lại gì.

Thẩm Phá Thiên tự xưng là Kiếm tu, lòng hướng đạo vô cùng thành kính, song hắn lại cảm nhận được kiếm ý điên cuồng suốt đời cũng không tưởng tượng nổi từ trên người đại ma đầu tội ác tày trời này.

Một kiếm.

Chỉ là một kiếm.

Người nọ thậm chí không hề quay người mà có thể kết liễu một tán tiên, lặng yên không một tiếng động, cũng không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì.

Trong mắt Thẩm Phá Thiên, chỉ có thể dùng bốn chữ “Thần hồ kỳ kỹ” để hình dung! (Thần hồ kỳ kỹ: thủ pháp cao siêu, khả năng phi thường.)

Đây chính là Huyết Sát Ma Hoàng Quý Hiết ư?

Thẩm Phá Thiên không dám tưởng tượng.

Ninh Thụy Hàm nhác thấy bộ dáng Thẩm Phá Thiên, trong ánh mắt lóe lên vẻ thương hại. Song y nhanh chóng cúi đầu, khi lần nữa ngẩng lên, trong ánh mắt đã không nhìn ra được bất cứ cảm xúc gì.

Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng cùng nhìn về phía Trảm Thương Sinh trên không trung, không ngờ nó lại chọn ngay thời điểm này!

“Tại hạ đến muộn, mong hai vị thứ lỗi.” Trảm Thương Sinh chắp tay nói với Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Mấy chương tiếp theo đa phần đều là tranh đấu, mọi người nếu không thích thì có thể lướt qua.

Truyện tu chân mà muốn tránh tranh đấu thì đương nhiên không thể rồi.

2333333

Chắc sẽ đánh nhau khoảng độ ba bốn chương gì đấy.

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Có mấy tiểu yêu tinh này ở đây, đạo quan chẳng bao lâu đã xây xong. Hơn nữa còn tiết kiệm được rất nhiều tiền. Đại hán và thiếu nữ vui mừng ra mặt, nghe lời lão đại cung phụng mấy yêu tinh này như tổ tông.

“Lão đại, ngài nghĩ chúng ta nên đặt tên đạo quan là gì bây giờ? Hay là chúng ta đi mua ít pháo hoa rồi mời đội múa lân đến cho náo nhiệt?”

“Tên ấy hả, đặt là Thanh Dương quan đi. Còn mấy thứ khác thì thôi. Đạo quan nên thanh tịnh một chút, mấy hôm nữa chúng ta đến tiểu quán dưới núi, khám bệnh cho mọi người là sẽ gây dựng được thanh danh thôi. À phải rồi, các ngươi đến hiệu may đặt làm một ít đạo bào, phất trần các thứ cũng cần mua nữa.”

“Vâng thưa lão đại. Ấy không, vâng thưa quan chủ.”

Đại hán và thiếu nữ hớn hở chạy đi mua đồ. Bọn họ bốn biển là nhà, bây giờ cuối cùng cũng có chỗ đặt chân.

“Về sau các ngươi cũng nên gọi ta là quan chủ. Các ngươi đi theo ta, ta thi pháp che giấu yêu khí cho các ngươi, làm đạo bào cho các ngươi, dạy các ngươi sống ở nhân gian như thế nào, được không?” Phật Tử vẫy tay bảo với các tiểu yêu tinh.

“Được được.” Đám yêu tinh vô cùng hào hứng.

Phật Tử đôt nhiên ngừng lại, xoay người nhìn mấy yêu tinh nọ, “Ta rất là nghiêm khắc đấy, đến lúc đó các ngươi không được khóc đâu nhé.”

“Ha ha ha, tiểu đạo sĩ, không, quan chủ, ngài yên tâm đi, bọn ta là yêu tinh cơ mà, yêu tinh sao lại khóc chứ?”

Đám yên tinh vui vẻ cười nói.

Ba ngày sau cả đám đều gào khóc oa oa.

Editor: Team nhà ngoại thật không khiến em thất vọng d(°∀°d) 
Bình Luận (0)
Comment