Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 217

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

413jpg

810jpg

854jpg

Sắc mặt của Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng tất nhiên rất khó coi.

Đại đỉnh gần ngay trước mắt, nhưng Trảm Thương Sinh lại cố tình đứng trước đại đỉnh, chặn đường đi của bọn họ.

Văn Xuân Tương hơi nheo mắt, tràn đầy địch ý, “Các hạ thật đúng là khéo chọn thời gian địa điểm.”

“Đâu có, đâu có.” Trảm Thương Sinh cười nói, “Nếu không nhờ có Ma Hoàng ưu ái, tại hạ cũng chẳng tới được đây.”

Trảm Thương Sinh đương nhiên đang nói đến chuyện ngọc giản thiếp mời.

Nhưng đi vào tai Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng thì không chỉ là một chuyện như vậy nữa.

Đống sắt vụn này đối đầu với bọn họ không phải chỉ mới ngày một ngày hai, suốt ngày ngụy trang thành Quý Hiết đi giả danh lừa bịp, song cũng có chút bản lĩnh thật. Suy cho cùng, nó chỉ là kiếm linh, chỉ có thể phát huy toàn phần sức mạnh của thanh kiếm Trảm Thương Sinh này, cho dù có huyết quang và huyết khí tương trợ, thì cũng chẳng đặc biệt lợi hại gì. Vả lại, bên phía Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng còn có Ngọc Tuyền động thiên mang lực phòng ngự mạnh nhất, đương nhiên cũng không sợ nó.

Nhưng Trảm Thương Sinh không ngốc.

Nó biết nó có thể lừa được Văn Xuân Tương lần đầu tiên, chẳng qua là ỷ vào Văn Xuân Tương không dám tùy tiện động thủ, càng không thể phân biệt giữa nó và Quý Hiết. Lần thứ hai gặp mặt, Văn Xuân Tương xuống tay không chút du dự. Đây cũng là nguyên nhân nó giăng bẫy đưa những tán tiên phi thăng vô vọng này đến đây.

Có bọn chúng mở đường, tiêu hao sức mạnh của Văn Xuân Tương, khả năng nó đánh thắng Văn Xuân Tương sẽ cao hơn.

Song khi nhìn thấy Trảm Thương Sinh, Ngọc Tuyền khí linh cảm giác có gì đó bất thường.

Cùng là khí linh, y đương nhiên có thể nhận ra đồng loại.

Nhưng Ngọc Tuyền khí linh hoàn toàn không ngờ được rằng, lại có kiếm linh tạm thời thoát khỏi chủ nhân mình, hơn nữa còn giả trang thành chủ nhân đi khiêu khích một địch nhân cường đại khác?

Trảm Thương Sinh chẳng để ý đến ánh mắt của Ngọc Tuyền khí linh.

Trong mắt nó, đám khí linh vô dụng thần phục tu sĩ này, dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một con rối gỗ mà thôi.

Văn Xuân Tương nghe thấy câu trả lời chẳng biết xấu hổ của Trảm Thương Sinh, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Xem ra các hạ không dự định rời đi?”

“Ồ, thì ra tại hạ đang cản đường hai vị sao?” Trảm Thương Sinh vờ như sực tỉnh. “Có điều, giờ lành cũng sắp qua rồi, chi bằng hai vị tạm thời dừng lại, ứng phó với sự tình trước mắt đã rồi hẵng tính. Có nhiều ruồi bọ đáng ghét như vậy bu lại đây, chắc hẳn hai vị cũng không mấy thoải mái đâu nhỉ!” Trảm Thương Sinh nửa cười nửa đắc ý nói.

“Đây cũng đều là nhờ công của các hạ!” Văn Xuân Tương cười gằn, “Tiểu hòa thượng, chúng ta cứ mãi nhẫn nhịn thì người ta lại xem chúng ta là quả hồng mềm. Bổn tọa hứa với ngươi, nhất định sẽ cùng ngươi hoàn thành đại điển song tu!”

“Tiền bối đã nói vậy thì ta cũng chẳng có gì phải lo.” Tạ Chinh Hồng cười, nắm tay Văn Xuân Tương đáp, “Bất cứ lúc nào, cũng đều có thể là ngày lành của chúng ta.”

Nói rồi, Tạ Chinh Hồng một lần nữa thu hồi Chư Hành Vô Thường ấn vào trong cơ thể mình, sắc mặt vốn tái nhợt lập tức đỡ hơn rất nhiều.

“Đón này.” Tịnh Hỏa đúng lúc ném qua một bình đan dược, chắp tay nói với hai người, “Đây chính là lễ vật mà ta chuẩn bị cho hai người, vừa khéo có chỗ dùng.”

Nhan Kiều ai oán nhìn Tịnh Hỏa, không phải chứ, bình đan dược này được Tịnh Hỏa dùng chân hỏa bản mạng để luyện chế, trong ba ngàn thế giới cũng chẳng có mấy ai làm được. Vì bình đan dược này mà một ngày nổ phòng luyện đan tận mấy lần! Đáng tiếc hắn còn chưa biết đan dược này có tác dụng gì thì đã bị Tịnh Hỏa thẳng tay ném cho Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương.

Nhan Kiều ghen tị chết mất.

Tạ Chinh Hồng mở nắp ra, không ngửi được bất cứ mùi thuốc nào.

Như vậy càng thể hiện trình độ hiện tại của Tịnh Hỏa. Khóa chặt hết thảy tinh hoa của đan dược, không lộ ra chút dấu vết nào, bản lĩnh cỡ này, có lẽ đã sớm vượt qua những trưởng lão ở Viêm Hỏa đại thế giới.

Tiên thiên linh hỏa vốn phải mất ngàn vạn năm mới sinh ra linh trí, rồi lại phải trải qua bao nhiêu năm tháng, trốn tránh bao nhiêu tai họa mới có thể hóa hình thành công, đạt được tự do? Năm đó Nhan Kiều vừa gặp Tịnh Hỏa đã cảm thấy người trước mắt không đơn giản, nửa dụ nửa lừa về làm đạo lữ của mình. Nếu Văn Xuân Tương không có Tạ Chinh Hồng thì chắc cũng sẽ ghen tị với vận may của Nhan Kiều.

“Tiểu hòa thượng, ngươi mau thử xem.” Văn Xuân Tương hơi nghiêng người, che chắn bên cạnh Tạ Chinh Hồng. Các tán tiên và Phật Đà chung quanh dù biết Tạ Chinh Hồng ăn đan dược này rất có thể sẽ khôi phục, nhưng cũng không dám ra tay với Tạ Chinh Hồng ngay dưới mắt “Quý Hiết” và Cửu Châu Ma Hoàng!

Tạ Chinh Hồng đổ một viên vào lòng bàn tay, nhanh chóng nuốt xuống.

Linh khí tiêu hao vì sử dụng Chư Hành Vô Thường ấn tức khắc khôi phục, cả người thoạt nhìn có sức sống hơn rất nhiều.

“Đan dược này đúng là hữu hiệu.” Văn Xuân Tương khen ngợi.

Trảm Thương Sinh vẫn tươi cười, nhưng sắc mặt các tán tiên Phật Đà chung quanh thì đều không quá tốt.

Tạ Chinh Hồng vốn đã khó đối phó, giờ lại hoàn toàn khôi phục, chẳng phải là càng khó đối phó hơn sao?

“A Di Đà Phật.” Một Phật Đà tươi cười, giờ ông mới biết vì sao chưởng môn sư điệt lại cố ý thỉnh mình ra mặt, đối phó với các sư huynh đệ khác? Rất nhiều người đều nghĩ Tạ Chinh Hồng kết ấn chỉ có Diệt tướng, vậy nên hắn mới có được lực công kích cao cường như vậy. Nhưng theo ông thấy, Tạ Chinh Hồng rõ ràng đã kết được cả hai tướng Sinh Diệt. Sinh tướng và Diệt tướng giao hòa, ngụ ý thiên đạo âm dương song sinh, chỉ điểm này thôi cũng đủ khiến toàn bộ đệ tử Phật môn phải ngỡ ngàng!

Mà có lẽ cũng chính vì thế, cho nên các Phật Đà này mới tin vào lời đồn rằng ăn thịt Tạ Chinh Hồng là có thể phi thăng.

Sinh tướng có thể mang tới vô số sinh cơ, Diệt tướng thì lại đoạn tuyệt tội nghiệt, hai thứ hỗ trợ lẫn nhau, không khác gì “Tìm đường sống trong chỗ chết”. Bất kể xét từ lý luận hay biểu hiện thực tế, Tạ Chinh Hồng đều rất có khả năng vượt qua được Thiên kiếp.

Dù Tạ Chinh Hồng rốt cuộc có phải Phật Tiên chuyển thế hay không, chỉ bằng tiềm lực và thực lực và Tạ Chinh Hồng biểu hiện ra lúc này, đã không thể mặc kệ hắn bị kẻ khác xem như “hi vọng” vô căn cứ mà ăn thịt, càng không muốn các tán tiên Phật Đà có địa vị cao siêu trong Phật môn cũng dính vào chuyện này! Bằng không trên làm dưới theo, Phật môn bọn họ làm gì còn tương lai nữa? Không chịu tiến thủ mà cứ chú trọng vào mấy thứ đường ngang ngõ tắt này, ném thanh quy giới luật lên chín tầng mây, nhất quyết không thể mặc kệ được!

Văn Xuân Tương vừa dứt lời, Tạ Chinh Hồng lại đổ thêm một viên đan dược vào lòng bàn tay.

Tịnh Hỏa đang định lên tiếng bảo thực ra một viên là đủ rồi, liền thấy Tạ Chinh Hồng giữ đầu Văn Xuân Tương, môi kề môi, trực tiếp truyền đan dược sang.

Các tán tiên và Phật Đà: ………

Trảm Thương Sinh: ………

Nhan Kiều và Mục Đình dùng ánh mắt phức tạp nhìn hai kẻ đang hôn nhau, bỗng dưng cảm thấy có chút không đáng.

Bọn họ chủ động ngăn cản bao nhiêu là địch nhân cho hai kẻ này, rốt cuộc là vì cái gì?

“Tiểu…… Tiểu hòa thượng, ngươi……” Khi được Tạ Chinh Hồng buông ra, mặt Văn Xuân Tương đã đỏ lựng.

Mặc dù chuyện không nên làm y và tiểu hòa thượng đều đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng trước mặt nhiều người làm ra chuyện thân mật thế này, vẫn là lần đầu tiên.

Cơ mà y và Tạ Chinh Hồng chuẩn bị kết làm đạo lữ song tu, dù có chút hành vi thân mật cũng là nhân chi thường tình thôi.

“Đan dược này rất hữu hiệu.” Tạ Chinh Hồng mỉm cười, lưu luyến kề sát gương mặt Văn Xuân Tương trong chốc lát, “Tịnh Hỏa đã nói đây là quà tặng cho chúng ta, có lẽ hai người cùng nhau thử thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.”

Văn Xuân Tương cũng chẳng biết mình nên vui vì “Chúng ta” hay vui vì “Cùng nhau” nữa.

Tịnh Hỏa yên lặng không nói gì.

Y tạm thời vẫn chưa luyện chế được loại đan dược mà hai người cùng dùng có thể gia tặng dược hiệu.

Nhan Kiều và Mục Đình thần sắc hờ hững, song tâm tình cũng không tệ lắm.

Văn Xuân Tương thua bởi một Phật tu như vậy, quả thực không phải không có nguyên do.

“Hừ, không biết xấu hổ!” Một tán tiên không nhịn nổi bèn mắng.

Tai Tạ Chinh Hồng rất thính, hắn quay sang vị tán tiên vừa lên tiếng, thần sắc bình thản điềm nhiên, dường như chẳng hề giận dữ vì câu vừa rồi, “Ta nói chuyện riêng tư với đạo lữ, vị tiền bối đây chẳng những không hiểu đạo lý ‘Phi lễ chớ nghe’ mà ngược lại còn buông lời châm chọc, bần tăng quả thực không hiểu lắm hàm nghĩa của hai chữ “Xấu hổ”, hẳn tiền bối có thể giải đáp cho bần tăng.”

Tạ Chinh Hồng không nói thì thôi. Vừa nói ra, thần sắc khinh thường như vậy, giọng điệu không mặn không nhạt thế kia, thêm nữa lời hắn nói ra còn có thể chặn họng người khác, lực sát thương quả thực vô cùng lớn.

Vài tu sĩ nghe vậy thì không nhịn cười nổi.

Tu sĩ bị Tạ Chinh Hồng nhìn đương nhiên cũng chú ý tới thần sắc của người đứng xem, vẻ mặt không hề tốt đẹp gì.

Đến đại điển song tu này gây chuyện, đã chẳng có bao nhiêu lý trí rồi. Không thì cũng chẳng đến mức bị một lời đồn vớ vẩn mê hoặc, càng không dễ tin vào chuyện ăn thịt người là có thể độ kiếp phi thăng?

Bởi vậy, Tạ Chinh Hồng vừa dứt lời, vị tán tiên này rốt cuộc không chịu nổi nữa, vươn tay lấy ra một dải lụa đỏ tỏa hào quang rực lửa. Dải lụa kia rung lên, tựa như kim xà cuồng vũ, sinh ra hồng quang vạn trượng, song lại khác hẳn với huyết quang của Trảm Thương Sinh. Lụa đỏ uốn lượn, hiện ra nguyên hình là một con hỏa phượng, tiếng hót trong veo, song lại tỏa ánh sáng chói lọi và nhiệt độ nóng bức, dù tu sĩ ở đây đều sở hữu tu vi bất phàm mà cũng cảm nhận được sức nóng.

“Ồ?” Trong mắt Trảm Thương Sinh chợt lóe tinh quang, lộ vẻ hứng thú.

Với sự kiêu ngạo của nó, đương nhiên là không thèm cùng những tán tiên này đi vây công Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, làm vậy là sỉ nhục thân phận của nó. Nhưng nếu Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng tốn nhiều tinh lực vì đối phó với mấy tu sĩ này, nó lại chẳng có gì cố kỵ mà ra tay.

Bắt đầu từ khoảnh khắc đến nơi này, những tu sĩ ở đây, nó đã không có ý định để cho kẻ nào sống sót trở về.

“Nóng quá.” Người Thẩm Phá Thiên đã đẫm mồ hôi, càng quỷ dị hơn là hắn còn cảm nhận thấy linh khí trong cơ thể đang nhanh chóng bốc hơi, hắn dùng pháp bảo để ngăn chặn cũng không có hiệu quả.

Lại nhìn sang Ninh Thụy Hàm và các thành chủ khác, hoặc nhiều hoặc ít đều đổ mồ hôi, chỉ là biểu hiện không rõ ràng như hắn, có vẻ cũng không ổn lắm.

Mắt Tịnh Hỏa sáng lên, “Là chân linh của hỏa phượng, không ngờ lại hoàn chỉnh như vậy, hỏa diễm của nó có công lực xấp xỉ tám thành trong thời kỳ toàn thịnh!”

Năm đó long phượng hoành hành thiên hạ, hỏa phượng hoàng là chi có địa vị cao nhất trong Phượng tộc, cũng là ác mộng của rất nhiều người.

Dù là tiên nhân cũng khó ngăn được chân hỏa mà hỏa phượng hoàng phun ra, chỉ có thể tránh đi. Thông thường cái gọi là “Phượng hoàng chân hỏa” bán ở ngoài chợ đều không phải lửa của hỏa phượng hoàng. Trong số hậu duệ của phượng hoàng, nếu có thể luyện hóa được chút ít chân hỏa phượng hoàng thì sẽ đạt được địa vị cực cao trong Yêu thú. Không biết tán tiên này tốt số cỡ nào mới có được chân linh của hỏa phượng có tới tám thành uy lực của kỳ toàn thịnh?

Ánh mắt Văn Xuân Tương biến đổi, dùng thần thức truyền âm, “Tiểu hòa thượng, tộc Long Phượng đều cực kỳ cao ngạo, dù có chết, chúng cũng sẽ không ngoan ngoãn mặc cho một tu sĩ loài người thao túng. E rằng vấn đề là ở dải lụa đỏ kia!”

“Tiền bối có vẻ rất hiểu về tộc Long Phượng?” Tạ Chinh Hồng thuận miệng hỏi.

“Chẳng phải vì bên cạnh người nào đó từng xuất hiện một hậu duệ phượng hoàng hay sao?” Văn Xuân Tương mỉm cười nhìn Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng ngạc nhiên, “Bần tăng không nhớ rõ lắm.”

“Ồ, vậy ngươi có thể xem như ta chưa từng nói.” Văn Xuân Tương đáp.

Chẳng biết vì sao, Tạ Chinh Hồng cảm thấy không nên tiếp tục nhắc đến đề tài này nữa.

Có lẽ vì biểu hiện của Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng thật chẳng để ai vào mắt, tán tiên nọ lập tức tung chưởng, thúc giục chân linh hỏa phượng tấn công Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng. Thân thể phượng hoàng bao quanh bởi lửa, khiến nhiệt độ chung quang tăng lên gấp trăm ngàn lần, cây cối đất đai đều khô cằn héo rũ.

Đối với Yêu tu, nhất là Yêu tu thực vật, loại sinh vật như hỏa phượng tuyệt đối là Yêu thú mà bọn họ ghét hơn hết thảy.

Tạ Chinh Hồng tiến lên một bước, hít sâu một hơi, tay nắm thành quyền, bất ngờ đánh xuống mặt đất của Linh Quân đảo.

Ầm ầm ầm!

Mặt đất ầm ầm sụp đổ, vỡ vụn rơi xuống không trung, chẳng mấy chốc từ trong đất lại trào ra nước biển mênh mang, hóa thành cột nước bắn lên, chặn ở trước mặt hỏa phượng.

“Thứ nước này mà cũng đòi chống lại hỏa phượng của ta ư?” Tán tiên nọ cười to, nơi hỏa phượng đi qua, nước biển lập tức tiêu tan, không lưu lại chút dấu vết nào. Nhưng chỉ chớp mắt sau, một luồng ma khí khổng lồ vọt lên từ phía sau Văn Xuân Tương, hóa thành một hình dáng một con cự long, móng ưng thân rắn, đuôi rồng vung lên, bầu trời bỗng chốc âm u, con rồng lao thẳng về phía hỏa phượng.

“Cẩn thận!” Các tán tiên khác phát hiện chỉ có mỗi mình Văn Xuân Tương xuất hiện, trực giác cảm thấy bất ổn, lập tức tiến lên thủ hộ bên cạnh vị tán tiên kia, muốn cùng nhau giải quyết Văn Xuân Tương. Tạ Chinh Hồng nhìn những kẻ này, không hề có ý vòng vo, mây khói dưới chân ngưng tụ, ngàn vạn Phật quang lấp lóe dâng lên từ đằng sau, quanh người xuất hiện từng đợt sóng gợn hư ảo, ập về phía các tán tiên kia.

Ngọc Tuyền khí linh bỗng máy mắt, không khỏi quay sang đây.

Lại nữa rồi!

Trước đây Tạ Chinh Hồng giống như chạm phải công tắc nào đó, khí tức trên người bỗng chốc trở nên nồng đậm, dùng nhục thể và tu vi như vậy đánh với y ba ngày ba đêm mà vẫn chưa phân thắng bại, bấy giờ y mới thấy rõ tiềm lực của Tạ Chinh Hồng, quyết tâm nhận hắn làm chủ nhân.

Lần này, cảm giác đó lại xuất hiện.

……..Thật, thật giống như Tạ Chinh Hồng đang thủ hộ một ngọn bảo sơn, chỉ ở thời khắc mấu chốt mới có thể mở cửa bảo sơn kia, thả thứ bên trong ra ngoài.

Công đức trăm kiếp, Phật Tiên chuyển thế.

Chỉ xét riêng về điểm này thì đúng là sự thật!

Các tán tiên tiến lên hỗ trợ hiển nhiên cũng cảm nhận được sức ép thình lình ập đến này, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.

Đáng tiếc giờ phút này bọn họ không kịp lui về sau nữa, chỉ có thể kiên trì đối mặt.

Ầm!

Tạ Chinh Hồng tung toàn lực, khí thế trên người liên tiếp dâng lên, không khác nào một tu sĩ kỳ Độ Kiếp.

Không, vẫn có điểm khác biệt.

Dù là tu sĩ kỳ Độ Kiếp, cũng không có tu vi đáng sợ như Tạ Chinh Hồng.

Các tán tiên bị đòn công kích này đánh đến suýt hộc máu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Chinh Hồng tiến đến trước mặt tu sĩ nọ, túm lấy dải lụa kia bằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.

“AAAA ——” Tán tiên thao túng hỏa phượng thấy lụa đỏ bị đoạt mất, hai mắt như muốn nứt ra, giơ tay tung một chưởng vào Tạ Chinh Hồng, nhưng ma long của Văn Xuân Tương đã đến trước mắt, không có hỏa phượng che chắn, cộng thêm phản phệ vừa rồi của hỏa phượng, chính là lúc tán tiên này suy yếu.

Ma long đâm xuyên qua ngực tán tiên nọ, nhanh chóng nuốt sống cơ thể tán tiên nọ rồi vùn vụt lao đi, không còn trông thấy bóng dáng tán tiên đâu nữa.

…….Thực sự là nuốt chửng cả người lẫn thân!

Các tán tiên và Phật Đà chung quanh đều hít sâu một hơi.

Bọn họ ở đây đấu pháp đã lâu, song nhờ có sức mạnh của tán tiên nên dù bị thương không ít, nhưng chưa có ai thực sự bỏ mạng.

Người thao túng hỏa phượng này, vốn là tu sĩ tam kiếp có tu vi hàng đầu trong số bọn họ, thế mà lại chết dưới tay Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng nhanh như vậy, sao có thể không khiến người ta khiếp sợ?

“Ha ha ha, tuyệt tuyệt tuyệt.” Trảm Thương Sinh bỗng vỗ tay cười to, “Năm xưa Cửu Châu Ma Hoàng dùng chiêu này đánh bại bốn vị tán tiên, hôm nay xem ra lại thêm lần nữa. Hẳn là vị tán tiên này, còn chưa đủ cho ma long của ngài nhét kẽ răng nhỉ!”

Trảm Thương Sinh vừa dứt lời, ánh mắt của các tán tiên nhìn Văn Xuân Tương tức khắc trở nên bất đồng.

“Chẳng lẽ….. mấy người Phi Dực tán tiên, là do Văn Xuân Tương động thủ?”

Văn Xuân Tương thu hồi ma long, chắp tay sau lưng mà đứng, lẳng lẳng nhìn các tán tiên, “Là bổn tọa thì sao? Năm đó bọn chúng mưu hại bổn tọa, chẳng lẽ không nên trả lại hay sao?”

Ân oán xưa kia giữa Văn Xuân Tương và mấy tán tiên đều bị tông môn của các tán tiên đó ép xuống.

Lúc trước hại người sau đó bị giết, vốn chẳng thể bào chữa được gì, đương nhiên sẽ không để lộ những tin tức này ra, chứ nói chi đến các tán tiên trưởng lão suốt ngày tu hành trong tông môn. Nếu bọn họ mà biết được thì có lẽ đã không tùy tiện tìm tới gây sự với Văn Xuân Tương như vậy.

“Nếu các ngươi không muốn trở thành đồ ăn cho ma long của bổn tọa thì lập tức cút ngay!” Văn Xuân Tương cười lạnh, “Vốn đã là khách không mời mà đến, dù bổn tạo giết hết các ngươi thì có làm sao?”

“Văn Xuân Tương, ngươi thật quá cuồng vọng!”

“Vậy thì cũng là bổn tọa có bản lĩnh để mà cuồng vọng.” Văn Xuân Tương cười khẩy, “Chứ chẳng lẽ lại như lũ tham sống sợ chết các ngươi, vì một lý do vô căn cứ mà đến đây náo loạn đại điển song tu của người khác?”

“Việc của Tạ Chinh Hồng sao có thể nói là vô căn cứ?” Một tán tiên quát lên.

“Ha ha, từ xưa đến nay cũng chẳng ít người chứng được Phật Thân, có ai ăn thịt bọn họ mà phi thăng thành công chưa?” Văn Xuân Tương cười to, “Trong ba ngàn thế giới này cũng có nhiều tán tiên như thế, sao người khác không đến mà các ngươi lại đến? Các ngươi có thể trở thành tán tiên, không phải dựa vào thực lực, mà chẳng qua là nhờ tông môn thôi.”

“Cửu Châu Ma Hoàng, ngươi quả thực lợi hại.” Hồ Kiều Kiều thu đuôi lại, cùng Đông Môn Nhã Sướng và Tuân Nguyên Thanh bay đến trước mặt Văn Xuân Tương, “Một khi đã vậy, ta cũng chẳng ngại ăn ngay nói thật. Chắc hẳn các Tiên tu Chính đạo cũng giống như thiếp thân. Hồ tộc ta có một pháp bảo truyền đời, tên là gương Chiếu Thế, bao năm qua chưa từng xảy ra sơ sót gì. Nhưng vừa mới tra xét kiếp trước của Tạ Chinh Hồng thì nó đã không chịu nổi mà vỡ nát ra! Chuyện như vậy, ngươi cho rằng Phật Tiên bình thường có thể làm được sao?” Mười ngón của Hồ Kiều Kiều đều sơn đỏ, trông cực kỳ quyến rũ, “Nếu thật sự muốn chứng minh Tạ Chinh Hồng trong sạch, chi bằng ngươi cắt một miếng thịt của Tạ Chinh Hồng cho bọn ta ăn thử xem, nếu không có hiệu quả, bọn ta tất nhiên sẽ tặng lễ bồi tội rồi rời đi!”

“Lời Hồ vương nói tuy không thoả đáng lắm, nhưng đạo lý quả thực là thế.” Đông Môn Nhã Sướng nhẹ nhàng ôm quyền nói với Văn Xuân Tương, “Lang tộc ta hiện tại chỉ có mình ta có tu vi kỳ Độ Kiếp, nhưng Cửu Châu Ma Hoàng cũng biết đấy, tu vi của ta sắp áp chế không nổi nữa rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ phải độ kiếp. Nếu ta thân tử đạo tiêu, mấy trăm vạn tộc nhân của Lang tộc ta phải làm sao đây? Tạ pháp sư là người trong Phật môn, Phật Tổ xưa kia cắt thịt cho chim ưng ăn, sao Tạ đạo hữu không noi theo?”

Mọi người đều nhao nhao bảo đúng.

Sắc mặt Văn Xuân Tương càng trở nên lạnh lùng.

“Vậy theo cách nói của ngươi, ta nghe nói ăn một cái đuôi của cửu vĩ hồ là có thể phi thăng, có phải Hồ vương cũng muốn cắt sạch đuôi để chứng minh trong sạch không?” Văn Xuân Tương khinh bỉ nói, “Mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác, đạo lý đơn giản này mà cũng không hiểu, bổn tọa cùng xếp vào cửu đại Ma Hoàng với các ngươi, thật đúng là xấu hổ chết mất!”

“Ngươi!” Biểu cảm ôn hòa của Đông Môn Nhã Sướng hiếm khi xao động, “Dù chúng ta có lỗi với Tạ đạo hữu, nhưng vì tương lai của tộc ta, ta vẫn phải liều một phen.”

“Đạo huynh chớ nghe Văn Xuân Tương nói bậy bạ.” Hồ Kiều Kiều khuyên nhủ, “Việc đã đến nước này, dù chúng ta rời đi thì chẳng lẽ Văn Xuân Tương sẽ dễ dàng bỏ qua hay sao?” Nếu đổi lại là mình, ở đại điển của mình và đạo lữ song tu mà lại có kẻ đến gây sự như vậy, đừng nói là thả cho rời đi, Hồ Kiều Kiều ít nhất cũng phải tra tấn bọn chúng một vạn lần mới có thể bỏ qua!

“Xem ra chư vị muốn ăn thua đủ với tại hạ.” Văn Xuân Tương khẽ thở dài, lại quay đầu nhìn về phía Văn Xuân Tương, “Ngươi cũng không chịu dời bước sao?”

Trảm Thương Sinh cười lắc đầu, “Cửu Châu Ma Hoàng hạ hết tất cả bọn họ đi đã rồi hẵng nói chuyện với ta. Tại hạ tuy bất tài, nhưng chỉ có trực giác là tương đối đáng tin. Nếu hai vị trở thành đạo lữ song tu, thì nhất định sẽ nhận được ban tặng của Thiên Đạo, đến lúc đó hai vị sẽ càng khó đối phó hơn. Ta đâu có ngốc, sao có thể trơ mắt nhìn việc này hoàn thành được?”

“Không sai, bọn chúng đã lợi lại như thế, nếu còn được Thiên Đạo ban tặng, bọn chúng mà song tu thì chúng ta nào có đường sống yên ổn?” Lời Trảm Thương Sinh nói nhanh chóng nhắc nhở mấy tán tiên này. Ma khí của Văn Xuân Tương dù lợi hại nhưng cũng không thể chống lại nhân số của bọn họ, chỉ cần cẩn thận một chút, chẳng lẽ Văn Xuân Tương còn muốn nuốt hết toàn bộ tán tiên chắc?

Nghĩ đến đây, những tán tiên vốn còn yên lặng lập tức lên tinh thần. Liều mạng thì có lẽ còn có một tương lai tốt đẹp, nhưng nếu bỏ đi thì sau này cứ chờ Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng tìm tới tính sổ đi!

“Nếu chư vị đã chấp mê bất ngộ, vậy thì chỉ có thể so tài xem hư thực.” Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương đứng sóng vai nhau, hờ hững nhìn mọi người.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Tranh đấu còn kéo dài mấy chương nữa, không thích có thể bỏ qua.

Đánh xong quyển này là kết thúc phó bản Tu Chân giới.

Trước đó tôi có nói sẽ viết năm quyển, quyển thứ năm chính là phần phiên ngoại a ha ha ha.

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Người ở xung quanh chẳng mấy chốc đã biết, trên núi bỗng nhiên có một tòa Thanh Dương quan, quan chủ trông còn rất trẻ, nhưng kỳ thực ngài đã tám mươi tuổi rồi, chỉ là đạo pháp cao thâm nên mới giữ được bộ dáng thiếu niên thôi.

Vị quan chủ này chẳng những pháp lực cao cường mà còn rất nhân ái, từ lúc tới đây liền bắt đầu xem bệnh bốc thuốc, còn tặng kèm miễn phí mấy tấm phù lục.

“Quan chủ thật sự là pháp lực cao cường đấy, con trai ta mấy hôm trước trằn trọc khó ngủ, sau khi mang bùa bên người, nó liền ngủ rất an ổn.”

“Đúng thế. Ta vốn còn định đốt bùa cho mẹ chồng ta chữa bệnh, nhưng lại không đốt được. Sau đó quan chủ phái người đến, bảo là phù của ngài chỉ có thể trừ tà chứ không chữa bệnh được, còn cho mẹ chồng ta một ít thuốc, mẹ chồng ta quyết định mang toàn bộ trứng gà đem biếu!”

“Còn nữa nha, đệ tử của quan chủ ai cũng đẹp hết, tươi cười rạng rỡ, đẹp hết sẩy luôn.”

Trong đám người, một tiểu yêu tinh nghe được cuộc trò chuyện của các thôn dân, nhanh chóng lên núi báo cáo.

“Lão Lão, Lão Lão, nghe nói ngọn núi bên cạnh mới có một nhóm đạo sĩ, đã xây đạo quan rồi!” Tiểu yêu quái vội vàng về chùa bẩm báo.

“Đúng là khéo thật.” Lão Lão cười lạnh, “Ta vừa mới chuyển Lan Nhược tự đến chỗ này, bên cạnh liền xây một đạo quan? Việc sai ngươi tập hợp nữ quỷ xinh đẹp đã làm xong chưa?”

“Xong rồi thưa Lão Lão, tro cốt của bọn họ đều đã thu thập được.”

“Tốt lắm.” Lão Lão cười, “Đám đạo sĩ kia tạm thời cứ kệ đi, chờ ta đến thăm hỏi Hắc Sơn lão yêu ở nơi này rồi tính sau!”

“Vâng thưa Lão Lão.”

Phật Tử ở trong Thanh Dương quan, cố gắng nghiên cứu bản kinh thư kia.

Trên kinh thư có rất nhiều tiểu pháp thuật vừa thực dụng vừa cao thâm, cũng nhờ cuốn kinh thư này mà đám tiểu yêu quái mới không bị phát hiện, có thể sống tự do tự tại. Đương nhiên, pháp thuật có duy trì liên tục cũng là do mấy tiểu yêu tinh này chưa từng hại người bao giờ.

Phật Tử cũng dần cảm thấy có điểm khác lạ.

Tốc độ học đạo thuật của hắn đã khiến sư phụ khen ngợi hết lời rồi, thế nhưng tốc độ hắn học Phật pháp trên kinh thư còn nhanh hơn học đạo thuật gấp bội.

Chẳng lẽ, mình có duyên với cửa Phật ư?

Phật Tử cười cười, đè nén ý nghĩ này xuống. Hắn học Phật pháp thôi thì không sao, chứ nếu xuất gia thật, chắc sư phụ sẽ bổ cho hắn một kiếm mất.
Bình Luận (0)
Comment