*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Linh Đế để Văn Xuân Tương ở lại không gian này rồi rời đi mất.
Trong mộ địa này chôn cất rất nhiều hảo hữu của y, đứng ở nơi đây chỉ làm tăng thêm bi thương mà thôi. Y không biết sau khi trở ra Văn Xuân Tương sẽ biến thành thế nào, có lấy được thứ gì từ hảo hữu cũ của y hay không, nhưng giờ y ở lại đây cũng chẳng có tác dụng gì.
Đại đạo mịt mờ, dù phi thăng thành tiên thì cũng chưa chắc mãi luôn có người sát cánh kề vai.
Về điểm này, Linh Đế có chút hâm mộ Văn Xuân Tương.
Tuy đạo lữ Tạ Chinh Hồng của y là Phật tu, hơn nữa còn là một Phật tu lai lịch phi phàm, có thể mang đến rắc rối không nhỏ cho Văn Xuân Tương ở trong tương lai, nhưng nhiều rắc rối thì cũng có là gì? So với ngàn năm, vạn năm, thậm chí là thời gian vô hạn sau khi thành tôn vị, dù rắc rối đến đâu cũng khiến người ta vui vẻ chịu đựng.
“Bệ hạ, lát nữa nhờ ngài báo với tiểu hòa thượng một tiếng, kẻo hắn lại lo lắng!” Văn Xuân Tương hô.
“……Yên tâm.”
Linh Đế nhìn Văn Xuân Tương, cảm giác hâm mộ vừa mới dâng lên chút ít lập tức biến thành dở khóc dở cười.
Văn Xuân Tương trông thì mạnh mẽ, thế mà lại bị Tạ Chinh Hồng ăn sạch, đúng là làm mất mặt Linh tu bọn họ mà!
Nhận được lời đáp ứng của Linh Đế, Văn Xuân Tương khẽ thở phào.
Tu vi của y đã lên Đại La Kim Tiê, nhưng đa phần là nhờ song tu với tiểu hoà thượng. Song tu tuy tốt, nhưng hiệu quả chỉ có hạn. Y cũng có thể song tu để lên cấp Đại La Kim Tiên, nhưng tuyệt đối không thể tu hành đến cảnh giới Tiên Quân. Linh Đế chọn thời điểm này để dẫn y đến đây, trong lòng Văn Xuân Tương vẫn có phần cảm kích.
Bình tĩnh lại rồi quan sát mộ địa này, nỗi bi thương trong lòng dần dần vơi đi.
Tuy nói là mộ địa, nhưng nơi này không chỉ là mộ địa của một Linh tu, hẳn bọn họ cũng sẽ không quá cô độc.
Văn Xuân Tương là Linh tu, tất nhiên cũng cảm nhận được phần nào cảm xúc trong đó.
Có hối hận xưa kia không cố gắng tu hành, có hối hận tin tưởng sai người, có cảm thán một đời tầm thường vô vi, cùng với đủ loại cảm xúc khác, dường như bao hàm toàn bộ tiếc nuối trên thế gian.
“Tuy rằng phải tôn trọng người chết, nhưng các vị có lẽ cũng không đến nỗi bao năm trôi qua mà vẫn chất chứa nhiều oán niệm đâu nhỉ.” Văn Xuân Tương lắc đầu nói với phía trước mình, “Các vị nên đi đầu thai thôi, hay để ta niệm một đoạn kinh cho các vị nhé?”
“Tiểu tử xấc láo!”
“To gan lắm!”
Văn Xuân Tương vừa mới dứt lời thì lập tức có vài giọng nói vang lên trong đầu y.
“Cuối cùng cũng chịu đi ra.” Văn Xuân Tương nở nụ cười tươi. Y đã dây dưa với ma khí bao nhiêu năm, thần niệm thực sự chết đến độ chẳng thể chết nữa là thế nào, chẳng lẽ y còn không biết sao?
Nếu Linh Đế nói trong này có đất trồng, còn bảo mình có thể thoát thai hoán cốt, dung hợp cành tàn lá úa ở đây, vậy thì chứng tỏ Linh tu ở nơi này vẫn còn chút thần trí, thậm chí vẫn còn có một ít tàn hồn.
“Đằng nào bây giờ ta cũng không tiện hành động, chơi đùa với mấy người cũng không sao.” Lúc nãy Văn Xuân Tương đã thử di chuyển, phát hiện Linh Đế vừa rời khỏi là ngay cả nửa bước y cũng khó đi, hiển niên những Linh tu trong mộ địa này muốn gây khó dễ cho y. Cũng phải thôi, nếu dễ dàng đưa tinh hoa cho y thì các đệ tử Linh Tu thiên cung có lẽ đã sớm đổi một lượt rồi.
“Ngươi chính Linh tu mà là Linh Thành đưa đến? Ngươi là loài gì, sao ta không nhìn ra?” Một giọng nói nghi hoặc hỏi.
Hả?
Xem ra Linh Đế không kể chuyện của mình cho bọn họ.
Cơ mà ngẫm lại thì cũng đúng thôi.
Vì đất trồng nên có lẽ bọn họ vẫn còn một ít tàn hồn, nhưng thứ tàn hồn này biết được chỉ có hạn, sức mạnh cũng có hạn nốt. Nói chuyện với một Đại La Kim Tiên như Văn Xuân Tương thì còn uy hiếp được, chứ nếu chống lại Linh Đế thì chưa biết chắc có nói được một câu hoàn chỉnh hay không. Dù Linh Đế đã thu khí tức lại nhưng tàn hồn vẫn không thể tiếp xúc nhiều với một Tiên Đế tràn đầy khí vận Thiên Đạo.
Vốn là vật tương phản, sao có thể mặt đối mặt cùng tồn tại?
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Linh Đế không thích lưu lại mộ địa này. Y biết các hảo hữu của mình vẫn còn lưu lại chút tàn hồn, nhưng y lại không thể trò chuyện nhiều với bọn họ, tàn hồn cũng chưa chắc nhớ được những gì đã xảy ra giữa bọn họ.
“Ngươi đoán xem.” Văn Xuân Tương cười xán lạn lộ hàm răng trắng bóc, “Nếu đoán không ra thì đến lượt ta đặt câu hỏi.”
Đối diện lặng thinh.
Văn Xuân Tương thong dong mỉm cười, chẳng có vẻ gì là căng thẳng vì tiến vào mộ địa.
“Là Thất Bảo hồ lô hả?” Lại có một giọng nói vang lên.
Thất Bảo hồ lô giỏi nhất là che giấu bản thân, bọn họ không nhìn ra chân thân của người trước mắt, rất có khả năng là bởi vì thiên phú của chủng loài này.
“Không phải.” Văn Xuân Tương lắc đầu.
Sau khi Văn Xuân Tương phủ định, mấy giọng nói khác nhau lập tức vang lên, thi nhau phỏng đoán vài giống loài, nhưng đáng tiếc đều không trúng.
“Xem ra chư vị tiền bối không đoán trúng được rồi.” Văn Xuân Tương không chút khách khí bày ra vẻ mặt “sung sướng khi người gặp họa”, “Nếu chư vị tiền bối đoán không ra thì tiếp theo sẽ đến phiên tại hạ hỏi.”
“Ngươi muốn hỏi cái gì?” Đối diện đáp.
“Tại hạ bản thể bình thường, mơ hồ tiến vào mộ địa này, Linh Đế chỉ nói ta có thể dung hợp vài thứ ở đây, giúp ta tu hành đột phá bình cảnh, nhưng cụ thể làm thế nào thì lại không nói, xin nhờ chư vị tiền bối giải đáp thắc mắc cho ta.” Văn Xuân Tương nghiêm túc hỏi.
Văn Xuân Tương cũng có suy nghĩ xem rốt cuộc phải làm sao mới có thể dung hợp, thế nhưng nghĩ một hồi lại thấy buồn nôn.
Sau khi dung hợp đống cành lá kia, chẳng phải trong cơ thể của mình sẽ nhiều thêm thứ khác sao?
Khi còn ở nhân gian, Văn Xuân Tương cũng từng thấy vài thợ làm vườn giỏi chăm hoa cỏ chiết cành ghép các loại cây lại cùng nhau, nếu như thuận lợi thì cuối cùng sẽ cho ra một loại hoa mới.
Chẳng lẽ dung hợp mà Linh Đế bảo cũng giống như thế ư?
Nếu đúng thật là vậy thì có lẽ y còn phải suy xét cẩn thận đã.
Tuy Văn Xuân Tương rất ít khi hiện ra bản thể trước mặt người khác, nhưng y vẫn khá thích bộ dáng của mình. Dù sao năm ấy y cũng dựa vào hình hài này mà lừa được lão hòa thượng và Tống Thanh, cuối cùng còn lừa được cả tiểu hòa thượng. Giả như Văn Xuân Tương y thật sự là một cây cỏ đuôi mèo xem, lão hòa thượng nhất định chẳng thèm ngó lấy một cái!
“Muốn biết thì tự đi mà xem đi!”
“Hử, tự mình xem?”
Văn Xuân Tương không hiểu giọng nói kia có ý gì, nhưng vừa thốt được một câu thì liền cảm giác đất trời xoay chuyển, tức thì ngất đi.
“……Thế này không hay lắm đâu, Linh Thành sẽ giận đấy.”
“Đợi khi nào người này hấp thu hết những gì chúng ta lưu lại là chúng ta có thể chính thức chuyển thế rồi, Linh Thành có giận cũng chẳng tìm được chúng ta.”
“Hi vọng là y thừa nhận được, ầyyyy, ta vốn định đưa nội đan của ta cho Linh Thành cơ.”
“Linh Thành mà thèm nội đan của ngươi chắc?”
“Ê ê, ngươi có ý gì đấy?”
————————————————————————————
Khi tỉnh lại, Văn Xuân Tương phát hiện mình đang nằm ngay giữa đường cái.
Người đi đường chung quanh đang hiếu kì nhìn y, vừa như lo lắng vừa như ghét bỏ.
“Chàng trai này khôi ngô quá, sao lại xỉu lăn ra đất thế này, đừng bảo bị cảm nắng nhé? Có cần đi tìm đại phu đến khám không?” Một đại nương tốt bụng ló đầu ra nói.
“Ây da Vương đại nương, bà kiềm chế chút đi. Nghe nói mấy hôm trước có thôn ngoài kia nhiễm bệnh dịch, không chừng cậu trai này cũng là một trong số đó đấy, giờ Lý đại phu đang không ở đây, chúng ta không dám chạm vào cậu ta đâu.”
“Bệnh dịch? Trời đất, đúng là tạo nghiệt!”
Văn Xuân Tương mở to mắt, phát hiện toàn thân mình chẳng có chút sức lực nào, cái bụng thì đúng lúc réo vang.
Y….. Y đang đói bụng hả?
Mặt Văn Xuân Tương tức thì đỏ lên.
Bao nhiêu người đang nhìn kìa!
“Ôi ôi ôi, cậu ta tỉnh rồi.”
“Hình như bị đói, nào nào, vừa khéo chỗ ta còn dư một cái màn thầu, trong nhân còn bỏ một ít mỳ nữa!” Nói rồi, một người cẩn thận đưa màn thầu cho Văn Xuân Tương, “Chàng trai, chắc cậu đói lắm rồi đúng không, mau ăn đi, mau ăn đi.”
Văn Xuân Tương nhận lấy chiếc màn thầu lạnh ngắt, lòng thầm mắng đám tàn hồn kia xỏ lá, vừa nói cảm ơn rồi gặm màn thầu ngấu nghiến.
“Chớ vội chớ vội, nghẹn bây giờ.”
Văn Xuân Tương tọng nửa cái màn thầu vào bụng, khôi phục được chút khí lực, động tác ăn cũng chậm lại, bắt đầu hồi tưởng chuyện xảy ra với mình.
Nơi này có vẻ là một tiểu thế giới đặc biệt.
Tại Tiên giới, tiên nhân có thể dễ dàng truyền tống thần hồn của một người nào đó đến tiểu thế giới. Tự đi trải nghiệm hồng trần đương nhiên tốt hơn so với ảo cảnh ở Tu Chân giới. Chỉ có điều Văn Xuân Tương không rõ, y đến để dung hợp cành lá của các linh thực khác cơ mà, vì sao lại bị đưa đến loại tiểu thế giới này?
Văn Xuân Tương thử vận chuyển linh khí trong cơ thể, quả nhiên chẳng còn tí nào, bây giờ y hoàn toàn là một phàm nhân. Y nhìn tay mình, trên tay có không ít vết chai, e rằng đây cũng không phải cơ thể thật của y.
Chết tiệt, đáng lẽ phải cho chút thông tin gì chứ.
“Đa tạ ân đức của chư vị.” Văn Xuân Tương ăn no rồi cũng có sức lực, “Tại hạ Văn An, thuở thiếu niên từng đọc sách, biết vài chữ mọn. Sau này cha mẹ qua đời nên không tiếp tục học hành được nữa. Mấy hôm trước ta nghe nói mình có người bà con xa sống ở phụ cận nên liền chạy sang đây. Không ngờ giữa đường hết lộ phí, hai ngày chẳng có hột cơm bỏ bụng nên kiệt sức. Xin hỏi chư vị có biết một người tên Vương Hoa, tuổi chừng bốn mươi hay không?”
“Vương Hoa ấy hả, chỗ chúng ta chỉ có một người tên Vương Thiết Căn thôi.”
“Ôi chao, chàng trai à, thôn mà cậu muốn đến tên là gì?”
“Hình như…. Hình như tên là thôn Bát Lý.”
“Chưa nghe bao giờ, chàng trai à, ta nghĩ cậu đi nhầm đường rồi.”
“Hả?”
Văn Xuân Tương giả vờ kinh ngạc, “Sao lại thế được, ta vẫn luôn đi theo hướng Tây mà? Nếu đi nhầm đường thì ta phải quay về kiểu gì đây?”
“Khoan khoan, Lý Chính đến kìa.”
Đám người tách ra một lối đi, một cụ già được người dìu đến, cụ quan sát Văn Xuân Tương hồi lâu, sau đó nghe thôn dân bên cạnh thuật lại sự việc, không ngừng gật đầu.
“Chàng trai, ta nghĩ cậu tạm thời không trở về được đâu. Mấy thôn đằng trước có bệnh dịnh, đường đang bị phong tỏa, chắc một thời gian dài nữa cũng chưa mở lại. May là mấy năm nay mưa thuận gió hòa, thôn chúng ta tự cấp tự túc cũng đủ sống. Cậu vừa bảo cậu biết chữ hả?”
“Đúng ạ.”
“Vừa khéo phu tử dạy học ở chỗ chúng ta mới chuyển nhà đi nửa năm trước, nếu cậu muốn ở lại thì hay là tạm thời trú tại trường học xem sao.” Lý Chính vừa vuốt râu vừa chậm rãi bảo.
“Việc này…. Xin cho tại hạ suy nghĩ đã.”
“Không vội, không vội.”
Cũng vì chằng còn cách nào nên Lý Chính mới cho một người ngoại lai ở lại. Nhưng sức khỏe người này có vẻ không vấn đề gì, người nhiễm bệnh dịch đa phần sắc mặt vàng vọt, đờ đẫn không có sức sống, mà chàng trai trước mắt thì da dẻ mềm mịn, hẳn cũng là người xuất thân trong sạch. Mấy năm không ra ngoài đối với bọn họ cũng chẳng là gì, nhưng đám trẻ trong thôn vẫn cần học chữ, không kẻo lại bị người ta lừa lọc.
Văn Xuân Tương hỏi thêm Lý Chính về đường về nhà, cuối cùng vẫn quyết định ở lại thôn này.
Haiz, xem ra y không ra ngoài được rồi.
Không biết mấy tàn hồn kia rốt cuộc đưa y đến đây làm gì? Không đến mức bảo y tới thôn này trồng rau chăm hoa chứ!
Tạ Chinh Hồng không đợi được Văn Xuân Tương, mà đợi được tin Linh Đế gửi đến.
Tạ Chinh Hồng cân nhắc một chút, cũng cảm thấy mừng cho Văn Xuân Tương.
Tiền bối càng mạnh thì về sau thứ lệ thuộc vào cơ thể sẽ càng ít. Tạ Chinh Hồng từng thử bóng gió hỏi về thứ tồn tại trong người Văn Xuân Tương nhưng đều bị y lảng đi.
Thực ra dù Văn Xuân Tương không nói, Tạ Chinh Hồng cũng có thể đoán được phần nào.
Tiên tu không thể so được với Ma tu.
Ma tu thịnh hành như vậy, nguyên nhân là do nó tu luyện nhanh, hơn nữa gần như không có kiêng kỵ gì. Mà Tiên tu thì phải đi vững từng bước từng bước. Nếu chỉ như thế thì cũng không có gì, hắn và Văn Xuân Tương đều có thể chịu được cô đơn. Chỉ là Văn Xuân Tương làm Ma tu quen rồi, khi đổi sang cách tu hành của Tiên tu thì chưa thích ứng lắm. Mà rắc rối bọn họ gặp phải thì không phải chuyện bây giờ Văn Xuân Tương có thể giải quyết được.
Chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, Văn Xuân Tương đã tập thành thói quen mọi sự đều ưu tiên Tạ Chinh Hồng lên hàng đầu, y luôn xem Tạ Chinh Hồng là trách nhiệm của mình, y cảm giác rằng nếu không có mình thì Tạ Chinh Hồng đã có thể phi thăng thành tiên từ rất lâu trước kia, không cần phải bận tâm vì y. Ở Tà Dương đại thế giới, thói quen ấy khiến tâm ma của Văn Xuân Tương lợi dụng để nhen nhóm thâm nhập, cũng khiến Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng phải chia xa một thời gian dài.
Nhưng sau khi chuyển thế, hết thảy những điều ấy đã hoàn toàn thay đổi.
Văn Xuân Tương biến thành người núp ở phía sau Tạ Chinh Hồng, Tạ Chinh Hồng thì bắt đầu gánh vác trách nhiệm.
Văn Xuân Tương tuy cũng rất hưởng thụ sự bảo vệ và quan tâm của Tạ Chinh Hồng, nhưng nhiều hơn vẫn là thấy phiền muộn vì sự vô năng của mình, Trong khi chiến đấu với Vô Hoang, y còn chẳng phát huy được tác dụng gì.
Y như vậy có còn là Ma Tôn Văn Xuân Tương tiêu dao kiêu ngạo, vạn sự tùy tâm mà Tạ Chinh Hồng thích hay không?
Đừng nói là Tạ Chinh Hồng không quen, ngay cả chính bản thân Văn Xuân Tương cũng khó chịu đựng nổi.
Nhưng nếu như có cơ hội để tiền bối trở nên mạnh hơn, thì cho dù hai người phải phân ly, Tạ Chinh Hồng nhất định cũng sẽ mừng thay cho Văn Xuân Tương.
“Ngươi cũng không thể xao nhãng được.” Giọng nói của Linh Đế truyền đến, “Ngươi có từng nghe về Tứ Phương Thiên Hội chưa?”
“Mấy ngày nay, Hoa Giá hộ pháp có kể một ít cho chúng ta.” Tạ Chinh Hồng gật đầu nói.
“Ý của ta là hi vọng ngươi và Văn Xuân Tương cùng đi.” Linh Đế tiếp tục nói, giọng điệu mang theo sự khích lệ, “Hai ngươi có tiềm lực và bản lĩnh này, đừng khiến ta thất vọng.”
“Bần tăng sẽ cố hết sức.”
“Ừm.” Linh Đế cười, “Có lẽ không lâu nữa sẽ có một người tới đây tìm ngươi, ngươi phải nắm chắc cơ hội đấy.”
“Xin hỏi bệ hạ, đó là người nào?”
“Ha ha, chẳng phải ngươi đã đoán được rồi sao?” Tiếng cười lớn của Linh Đế vang lên, “Nếu như thuận lợi thì sau khi xuất quan, Văn Xuân Tương sẽ đạt trình độ Đại La Kim Tiên tầng sáu hoặc bảy, Phật tu tu hành không dễ, ngươi đừng để y vượt mặt nhé.”
Tạ Chinh Hồng mỉm cười đáp lại.
Linh Đế thu hồi thần thức, một lần nữa đóng kín trận pháp trước mặt, lẩm bẩm nói, “Chắc Kim Bà La Hoa sắp đến rồi, mình không muốn cãi nhau với hắn đâu, nên bế quan trước thì hơn!” Đến ngày diễn ra Tứ Phương Thiên Hội, tiên nhân cấp bậc Đế Tôn không chỉ có một mình y, suy xét cho Linh Tu thiên cung, y cũng phải tiến bộ mới được.
Trò chuyện với Linh Đế nói xong, Tạ Chinh Hồng trầm tư một lát, không khỏi nở nụ cười, “Giờ vẫn còn sớm, không vội phiền não vì chuyện này.”
Tạ Chinh Hồng vừa xoay người thì bỗng phát hiện mình đang đứng trên mặt biển?
Sóng dưới mặt biển dập dềnh lên xuống, vô cùng hùng vĩ.
Với ánh mắt của một tiên nhân, Tạ Chinh Hồng đương nhiên có thể thấy rõ mọi động tĩnh ở sâu dưới mặt biển.
Bỗng nhiên, bầu trời nổi sấm rền.
Hạt mưa dày đặc rơi xuống, linh khí dạt dào, mưa rơi trên mặt biển, khuấy lên những vòng sóng gợn. Mỗi khi sóng gợn sắp giao nhau thì lại đột nhiên tránh đi, vừa độc lập với nhau lại vừa ảnh hưởng lẫn nhau.
Càng khiến người ta ngạc nhiên hơn là, những gợn sóng bập bềnh ấy bắt đầu có hình dạng.
Cái đầu tiên nhìn có vẻ hơi giống hoa sen.
Đương lúc Tạ Chinh Hồng nghĩ như vậy, đóa sen sóng gợn đó chợt bay lên trời, hóa thành một đóa sen vô cùng sống động.
Tạ Chinh Hồng vội nhìn những gợn sóng khác.
Cái này hình như là mẫu đơn.
Tức khắc, gợn sóng kia liền hóa thành một đóa mẫu đơn diễm lệ.
Tạ Chinh Hồng thấy thế, hơi nheo mắt lại, trong lòng có một suy đoán.
Chẳng lẽ……
Tạ Chinh Hồng nhắm mắt lại, khi lần nữa nhìn những gợn sóng kia, chúng dường như cảm ứng được suy nghĩ của hắn, lập tức biến thành đủ loại người. Chỉ riêng “Văn Xuân Tương” cũng đã xuất hiện mấy chục..
Quả nhiên là thế!
Những gợn sóng này biến chuyển theo tâm ý của hắn.
Vậy còn thế giới này thì sao?
Tạ Chinh Hồng vươn tay, những hạt mưa rơi xuống lòng bàn tay hắn, phút chốc hóa thành từng giọt nước, tỏa ra tiên khí óng ánh rồi lại tức khắc chìm vào lòng bàn tay Tạ Chinh Hồng, khiến toàn thân hắn tràn đầy khoan khoái.
“Bần tăng không thích cảnh tượng như vậy lắm, chi bằng thử chùa miếu xem sao?” Tạ Chinh Hồng nói.
Lời vừa dứt, cảnh tượng mặt biển lập tức biến mất, thay vào đó là chùa chiền nguy nga tráng lệ, các hòa thượng sa di tấp nập qua lại trong chùa, khi nhìn thấy Tạ Chinh Hồng thì dừng lại, chắp tay hành lệ Phật, “Bái kiến thiền sư.”
Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi vào chùa.
Thật diệu kỳ.
Nhìn thấy căn phòng bài trí quen thuộc, Tạ Chinh Hồng bỗng bật cười.
Trong gian phòng này rõ ràng bài trí theo nơi hắn và tiền bối chung sống.
Hắn liên tiếp mở cửa mấy căn phòng, phong cách mỗi phòng đều rất giống nhau, nhưng Tạ Chinh Hồng nhận ra được, đây đều là những căn phòng mà hắn và tiền bối từng ở. Có một vài chi tiết thậm chí ngay cả chính hắn cũng sắp quên, vậy mà căn phòng này lại thể hiện rõ từng chút một.
Có thể tạo ra thế giới như vậy, không biết chủ nhân của nó rốt cuộc lợi hại đến mức nào?
“Thiền sư, ngài đang tìm gì thế?” Một tiểu sa di mỉm cười hỏi, “Thiền sư thân thể quý trọng, có chuyện gì thì cứ phân phó chúng ta làm là được rồi.”
Tạ Chinh Hồng quay đầu nhìn về phía tiểu sa di kia, hắn không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn về phía cậu ta.
“Sao vậy thưa thiền sư, trên mặt ta có gì ư?” Tiểu sa di ngạc nhiên hỏi.
Tạ Chinh Hồng vẫn không đáp, chỉ mỉm cười nhìn tiểu sa di.
Sắc mặt tiểu sa di dần chùng xuống, khí thế cũng biến đổi.
“Ta không nên xuất hiện sớm như vậy đúng không?” Tiểu sa di cười hỏi.
“Lúc trước tiểu tăng đang ở trong địa bàn của Linh đế bệ hạ, người có thể lặng lẽ dịch chuyển tiểu tăng đến nơi này, ngoại trừ tôn giả thì ta không nghĩ ra được ai khác.” Tạ Chinh Hồng chắp tay chữ thập.
Tiểu sa di, cũng chính là Kim Bà La Hoa tôn giả, hơi tránh đi lễ của Tạ Chinh Hồng.
“Ta cũng không tính ra được lai lịch ngươi.” Kim Bà La Hoa bình thản nói, như thể đang đàm luận một chuyện chẳng quan trọng, “Rất tốt, điều này chứng tỏ ngươi rất có thể giúp chúng ta đạt thành tâm nguyện.”
“Tiểu tăng sẽ cố gắng.” Tạ Chinh Hồng tiếp lời.
“Thế giới này không tốt sao?” Kim Bà La Hoa biến ra một chiếc ghế dựa ngồi xuống, một tay chống cằm hỏi, “Thế giới này biến đổi theo tâm ý của ngươi, ngươi muốn cái gì thì có cái đó, kể cả đạo lữ của ngươi, nó cũng có thể tạo ra một bản sao giống y như đúc. Trong thế giới này, ngươi chính là kẻ có địa vị tối cao, ngươi vĩnh viễn không cần lo kẻ địch sẽ tìm tới, cũng không cần lo mình sẽ tiêu vong. Ở trong thế giới này, ngươi có thể an ổn sống đến tình cảnh mà ngươi căn bản không muốn sống nữa.”
“Đa tạ ý tốt của tôn giả, nhưng mộng cảnh dù đẹp đến đâu, cuối cùng đều phải tỉnh lại.”
“Ngươi có thể mãi mãi ở lại nơi này.” Kim Bà La Hoa nghiêm túc nói, “Luyện chế thế giới này hết sức khó khăn, nhưng ta tốt xấu gì cũng ở Phật giáo nhiều năm, vẫn có chút tích cóp. Ngươi biết có bao nhiêu tiên nhân cấp bậc Tiên Đế tạo cho mình một thế giới như vậy, trở thành Thiên Đạo, trở thành Đạo Tổ, thu nhận vô số môn đồ ở trong thế giới không? Bọn họ thậm chí còn tiếp tục diễn hóa ra muôn vàn tiểu thế giới nữa, kéo người từ vô số tiểu thế giới đến sống ở thế giới này. Nói không chừng, ngươi và ta chẳng qua cũng chỉ là một hạt cát bé nhỏ trong mộng cảnh của người khác mà thôi.”
Trong ba mươi ba tầng trời, bọn họ tu hành được đến cấp bậc Đế Tôn đã là cao nhất rồi.
Trên danh nghĩa là ba mươi ba tầng, nhưng thực tế nơi bọn họ đạt đến chỉ có tầng ba mươi mà thôi, từ tầng ba mươi mốt đến tầng ba mươi hai từ lâu đã chẳng có ai ở, ở đó tiên khí hỗn loạn, thậm chí còn xen lẫn không ít khí hỗn độn, không thể nào hấp thu được, mà ngược lại còn làm biến đổi tiên khí trong thân thể, ngay cả tiên nhân cấp bậc Tiên Đế cũng không dám liều mạng tiến vào, ở trong đó cũng chỉ sống được chưa đến mười năm.
Tầng ba mươi ba thì đã phong bế nhiều năm, căn bản không tìm được lối vào.
Chẳng qua những người biết nhiều như vậy đều là cấp bậc Đế Tôn, không ai lựa chọn nói ra cả.
Cho dù là Ma Thần cũng thế.
Rất lâu trước đây, bọn họ còn có thể vào tầng ba mươi mốt, ba mươi hai để gặp Chuẩn Thánh, Thánh Nhân, tìm thời cơ đắc đạo.
Nhưng nay, bọn họ chẳng có lấy biện pháp nào.
Nhiều người cấp bậc Đế Tôn khó có thể chấp nhận sự thật ấy, bọn họ thậm chí không biết do đâu lại có tình huống này, bọn họ cũng biết rõ rằng mình đến nước này đã không có khả năng đi tiếp nữa.
Vì thế, liền có những tiểu thế giới như thế này, nơi mà giấc mộng trở thành sự thật.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Nói xong lời này, tầm mắt của các tu sĩ lập tức chuyển về phía Phật Tử.
Bọn họ trải qua ngàn cay vạn đắng mới đến được ải cuối cùng, không thể bị loại vào lúc này được.
Trước con mắt chờ mong của bao nhiêu người, Phật Tử lại thấy trấn định lại.
“Cửa ải của tại hạ rất đơn giản, ta chỉ muốn hỏi chư vị một câu thôi.” Phật Tử nhìn các tu sĩ, ung dung nói, “Chư vị cảm thấy mình là người thế nào?”
Các tu sĩ vốn còn định ra tay tàn nhẫn tức khắc ngẩn cả người.
Mình là người thế nào?
Khoan khoan, đây là cửa ải cuối cùng á?
Đùa hả!
Rất nhiều tu sĩ nhìn Phật Tử với ánh mắt quỷ dị, hạt thông thành tinh này chẳng giống chín mươi tám hạt kia tí nào.
Chín mươi tám huynh đệ khác cũng rất buồn bực, lúc trước bảo là ưng mắt cơ mà?
Câu hỏi vớ vẩn thế này thì chẳng thà xem ưng mắt không đi cho rồi!
“Ta cảm thấy con người mình cũng ổn.” Cuối cùng có một tu sĩ bị đẩy lên, mặt mày khổ sở, mãi mới nặn ra được hai chữ này.
Phật Tử nhìn hắn cười, “Vị đạo hữu này kết luận sâu sắc lắm, ngươi thông qua.”
Hả hả?
Chín mươi tám huynh đệ nhìn về phía tu sĩ nọ, đúng là không xấu nhưng cũng chẳng đẹp, hai chữ “cũng ổn” quả thực vô cùng sâu sắc.
Vậy là qua hả?
Tu sĩ nọ vui sướng, “Thế là kế tiếp ta có thể chọn một hạt thông mang về nhà rồi.”
“Cái này thì phải xem ý của các huynh trưởng ta thế nào.” Phật Tử nói.
Chín mươi tám huynh đệ nhìn nhau, cuối cùng Tứ Thập Tam đứng dậy, “Ngươi thấy ta thế nào?”
“Rất tốt, rất tốt!”
“Ừm, thế thì chọn ngươi.”
Chẳng mấy chốc, tu sĩ nọ liền hớn hở kéo tay Tứ Thập Tam ký khế ước, “Ta…… Ta bây giờ vẫn chưa có đạo lữ, ngươi mỗi ngày kết hạt thông có thể tự ăn luôn.”
Tứ Thập Tam gật gật đầu, “Cho ngươi ăn cũng được.”
Các tu sĩ còn lại: ……
Đám hạt thông lần này sao khác những gì trưởng bối kể với mình vậy!