*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ý định ban đầu của Kim Bà La Hoa là muốn thử Tạ Chinh Hồng.
Đúng như lời Linh Đế nói, cả hai bọn họ đều không tính ra được lai lịch của Tạ Chinh Hồng. Ở điểm nào đó, điều này chứng minh Tạ Chinh Hồng có thể giúp bọn họ đi đến tầng thứ ba mươi ba, nơi Tây Thiên Cực Lạc. Nhưng đó cũng chỉ là có thể mà thôi, cụ thể Tạ Chinh Hồng đi được đến bước nào thì vẫn là phải xem bản thân hắn.
Trước khi đến, Kim Bà La Hoa không biết là Tạ Chinh Hồng có đạo lữ.
Mà khi hắn biết thì Tạ Chinh Hồng đã thông qua khảo nghiệm của hắn rồi.
Một thế giới có thể tùy tâm sở dục như vậy, gần như chẳng có tiên nhân nào kháng cự lại được.
Tu sĩ muốn cầu đại đạo, chẳng phải là cầu tùy tâm sở dục, cầu trường sinh tiêu dao hay sao? Nếu thế giới có thể thỏa mãn bất cứ mong muốn nào của ngươi, vậy ngươi còn cần phải vất vả đuổi theo hi vọng hư vô mờ mịt hay không?
Ngay cả bản thân Kim Bà La Hoa năm xưa cũng không chịu được dụ hoặc mà luyện chế nên thế giới như vậy, ở trong đó suốt mấy năm. Nếu không phải sau này Kim Bà La Hoa bất chợt tỉnh ngộ thì có lẽ cũng sẽ đắm chìm trong thế giới ấy.
Lấy thế giới như vậy ra để đối phó Tạ Chinh Hồng, thực ra là hơi quá mức.
Nhưng Tạ Chinh Hồng lại thông qua thử thách một cách hoàn mỹ.
“Ở nơi này, nhất niệm của ngươi khiến người ta sinh, nhất niệm của ngươi khiến người ta tử, dù ngươi muốn đưa đạo lữ và bằng hữu vào đây cùng ngươi cũng được.” Kim Bà La Hoa nói tiếp, “Chuyện tốt như vậy mà ngươi lại cự tuyệt không chút do dự sao? Ngươi thực sự không suy nghĩ thêm một chút ư?”
Tạ Chinh Hồng vẫn kiên định lắc đầu.
“Chính như lời tôn giả nói, thế giới này đã vượt qua giới hạn thật giả, đối với tiên nhân mà nói, nó thật sự là lựa chọn rất tốt.” Tạ Chinh Hồng chậm rãi nói, “Nhưng đại đạo mà tiểu tăng kiếm tìm không phải là muốn phổ độ chúng sinh giống như Phật Tổ, cũng không phải muốn bất tử bất diệt. Thật sự mà nói thì, có lẽ thứ tiểu tăng theo đuổi chính là quá trình không ngừng tiếp cận đại đạo.”
“Vậy là sao?” Kim Bà La Hoa nổi hứng thú, “Ngươi là Phật tu mà lại không muốn phổ độ chúng sinh, là vì cớ gì?”
“Phàm nhân nhiều khốn khổ, bọn họ có phiền não thì thường sẽ nói lên ước muốn cho thần phật nghe, bọn họ sở dĩ tin Phật, không phải là tin Phật lý, không phải là tin đại đạo, mà bọn họ tin rằng Phật đạo có thể khiến kiếp sau bọn họ sống tốt hơn, bọn họ chờ mong thiện báo. Bọn họ nói những khát vọng mình không làm nổi, không thể làm cho thần phật nghe, hi vọng thần phật giúp bọn họ hoàn thành. Làm việc tốt thì hi vọng thần phật biết, làm việc xấu thì hi vọng thần phật không biết.” Nói đoạn, Tạ Chinh Hồng chợt cười, “Tu sĩ chúng ta đều từ phàm nhân tu hành mà ra, chính bản thân phàm nhân đã có năng lực tự cứu lấy mình. Nếu chúng ta muốn siêu nhiên vật ngoại thì không nên nhúng tay vào tiến trình của bọn họ.”
“Chẳng lẽ cứ mặc kệ không để ý sao?” Kim Bà La Hoa nhíu mày nói, “Thế đâu phải là bản ý của Phật Tổ khi truyền đạo.”
“Đương nhiên không phải.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ, “Chỉ là tiểu tăng hi vọng không cần mượn danh nghĩa truyền đạo để can thiệp vào cuộc sống thế tục của bọn họ mà thôi. Chúng ta khai đàn truyền đạo của mình, nếu bọn họ rảnh rỗi thì có thể ghé lại nghe một chút. Nếu công việc bận rộn thì cũng có thể không tới nghe. Bọn họ có thể ăn chay, cũng có thể không ăn. Trên đường gặp nhau, tăng nhân hành lễ Phật, người thế tục đáp lễ, lặng yên cười không nói, vậy rồi thôi.”
“Lời ngươi nói dường như cũng không sai.” Kim Bà La Hoa nghĩ đến cảnh tượng mà Tạ Chinh Hồng nói, mặt cũng nở nụ cười, “Có vẻ cũng không quá khó để làm được. Chỉ là…… Chỉ là các đạo thống hiện nay, ngoại trừ những đại năng đạo tổ thật sự, thì ngay cả một ít ma vật tà thần cũng bắt đầu tranh đoạt tín ngưỡng, không ngừng truyền đạo tại các thế giới, Phật môn ta nếu cứ lánh đời không lộ diện thì chỉ e sẽ bị kẻ khác hợp sức tấn công, há có thể dễ dàng nhượng bộ được?”
Tạ Chinh Hồng lẳng lặng nghe, không lên tiếng trả lời, giờ phút này Kim Bà La Hoa cũng không có ý muốn Tạ Chinh Hồng trả lời.
“Ngươi có biết chuyện tiên nhân trong mười một tầng giữa kết làm đạo lữ, sau đó mang thai sinh con không?”
“Có nghe nói ạ.” Tạ Chinh Hồng không biết vì sao lại chuyển tới đề tài này, rồi nghĩ tới lời Linh Đế năm xưa hóa thành Linh Thành từng bói, bèn gật đầu.
“Những đứa con do tiên nhân sinh ra có thiên tư xuất chúng, lại được cha mẹ dốc lòng chỉ bảo, chỉ cần giáo dưỡng cẩn thận là ắt có thành tựu. Hơn nữa bọn họ từ nhỏ sinh sống ở Tiên giới, hiểu cách sinh tồn ở Tiên giới hơn những tiên nhân phi thăng, cho nên tỷ lệ dây vào phiền toái cũng không cao như tiên nhân phi thăng. Nhưng tu luyện rồi phi thăng, ở Tu Chân giới ai mà chẳng phải nhân vật trong truyền thuyết chứ? Và ai cũng là thiên chi kiêu tử, đâu thể chịu khuất phục kẻ khác? Mọi người đều nói đi tiếp mới tốt, nhưng kỳ thực nếu so sánh thì Tu Chân giới có lẽ tốt hơn. Mà những tiên nhân sinh ra ở Tiên giới, tất nhiên cũng trở thành đối tượng mà các thế lực lớn, các đạo thống muốn tranh đoạt.” Kim Bà La Hoa thấy Tạ Chinh Hồng đang nghiêm túc suy nghĩ, biết hắn đã lắng nghe hết toàn bộ, “Lời ta nói chẳng hề thổi phồng, chỉ là ngươi bây giờ vẫn hết kỳ bảo hộ tân nhân, cho nên những chuyện đó không xuất hiện trước mắt ngươi mà thôi.”
“Xin tôn giả chỉ dạy.” Tạ Chinh Hồng chắp tay nói với Kim Bà La Hoa.
“Chẳng có gì để dạy cả, sống ở Tiên giới lâu rồi thì ngươi đương nhiên sẽ biết.” Kim Bà La Hoa cười bảo, “Hôm nay ta đến đây chỉ vì muốn thử xem ngươi sâu cạn thế nào, tiện thể trao đổi Phật đạo với ngươi mà thôi.”
“Việc này…. Tiểu tăng tu vi thấp, sao dám càn rỡ trước mặt tôn giả?
“Đại đạo không có trước sau, đạt được thì làm trước.” Kim Bà La Hoa nói, “Đạo lữ Văn Xuân Tương của ngươi chắc phải một thời gian nữa mới ra được, ngươi ở đây lo lắng cũng vô dụng, chi bằng chúng ta trao đổi luận đạo vài năm, lát nữa ta sẽ mang ngươi ra ngoài đi đàm đạo với những hảo hữu khác. Đến trình độ Đại La Kim Tiên, ngươi muốn chuyên tâm tu luyện để đạt cấp Tiên Quân cũng được, nhưng chờ ngươi tiến thêm một tầng nữa thì phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức. Chi bằng dày công tôi rèn nền tảng vững chắc trước, thường xuyên đàm đạo với các Bồ Tát La Hán Đạo Tiên, khiến đạo của ngươi trở nên hoàn chỉnh hơn.”
Không chừng Phật tu trước mắt còn có thể tạo ra một Phật đạo khác ấy chứ!
“Việc này….. Xin đa tạ tôn giả.” Tạ Chinh Hồng không ngờ lại có việc tốt ngoài mong đợi như vậy, liền lập tức cảm tạ rối rít.
“Không cần khách khí.” Giúp ngươi cũng chính là giúp bản thân ta, Kim Bà La Hoa cười tủm tỉm nhìn Tạ Chinh Hồng, “Đợi sau khi đạo lữ của ngươi đi ra, ngươi cũng có thể cho y một niềm vui bất ngờ.”
Nụ cười trên gương mặt Tạ Chinh Hồng ẩn chứa ngọt ngào, “Với bản lĩnh của y thì chẳng vấn đề gì làm khó y được.”
Kim Bà La Hoa thấy Tạ Chinh Hồng bỗng tràn đầy khí khói lửa, bất chợt chẳng thốt được lời nào
Quả nhiên chẳng ai hiểu thấu được chữ tình.
Nói đến Văn Xuân Tương, cuộc sống của y hiện tại cũng không dễ chịu lắm.
Y đã được lưu lại thôn này, dạy học cho trẻ con cũng không có gì khó khăn. Tuy giờ y không có tu vi nhưng khí thế thì vẫn còn. Chỉ cần Văn Xuân Tương trừng mắt là đám trẻ con lập tức không dám nghịch ngợm nữa mà ngoan ngoãn đọc sách nhận chữ.
Chính Văn Xuân Tương cũng rất mệt tâm.
A a a a a a a, trước đây y tốt xấu gì cũng là nhân vật mà chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ dọa chết bao nhiêu tu sĩ, giờ lại lưu lạc đến tình cảnh phải đi dọa mấy đứa con nít, khí thế của y, uy nghiêm của y mất hết sạch sành sanh trước mắt lũ nhóc này rồi.
“Vương Nhị Cẩu, quay lại đây cho ta, con lại định trốn học hả? Ruộng nhà con hôm qua thu hoạch xong rồi mà nhỉ.” Văn Xuân Tương tức giận nhìn chằm chằm đứa nhóc định trốn học nọ.
Vương Nhị Cẩu xoa ót, “Trí nhớ của phu tử tốt ghê.”
“Ta còn nhớ cha mẹ con lúc trước nói gì với ta đây, còn không mau ngồi lại đọc sách?” Văn Xuân Tương mắng.
Vương Nhị Cẩu ỉu xìu lè lưỡi, “Người mà cứ thế này thì con không gả tỷ tỷ con cho người đâu.”
“Ồ, đúng là cám ơn con nhiều.” Tai Văn Xuân Tương rất thính, “Về chép lại mười lần bài hôm nay cho ta.”
Vương Nhị Cẩu nước mắt lưng tròng, nhưng Văn Xuân Tương chẳng thèm đoái hoài gì.
Y ngồi ở trên bục giảng, nhìn lũ nhóc con bướng bỉnh, càng hoài niệm Tạ Chinh Hồng mới ngày nào trước đây.
Dù là dáng vẻ kích động đáng yêu vì lạc đường hồi y mới gặp tiểu hòa thượng, hay là Thần Tú tiểu đồng sau này chuyển thế đầu thai, tất cả đều ngoan ngoãn vô cùng, mình nói cái gì thì chính là cái đó, chẳng hề cáu kỉnh tức giận với mình.
Đương nhiên, những ký ức khi mà giận dỗi với Thần Tú đều được Văn Xuân Tương xem như chút tình thú nho nhỏ.
Dù sao trong trí nhớ của y, Tạ Chinh Hồng ngay cả đầu ngón chân cũng tốt cũng đẹp.
Văn Xuân Tương đã ở thôn này hai năm, cũng dần có tiếng tăm, các thôn dân đều từ từ thật lòng đón nhận y.
Y gầy gầy nhỏ nhỏ, hơn nữa giờ bên ngoài đang cấm đường không ra được, chẳng ai muốn bán đất tốt trong thôn, muốn có thì phải tự đi khai hoang. Nhưng Văn Xuân Tương nhỏ con như vậy nên không ai trông mong y khai phát được đất đai gì. Dù sao trong thôn cũng nhiều con nít, tiền học phí vẫn đủ nuôi sống y.
Văn Xuân Tương nhàn hạ rảnh rỗi, bèn bắt đầu trồng chút hoa cỏ.
Trong mắt các cô nương thích Văn Xuân Tương, ngoại hình y là dạng thư sinh văn nhã, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp. Nhưng trong mắt cha mẹ của các cô nương đó thì chính là yếu ớt không đáng tin, đẹp cũng đâu làm cơm ăn được, gả con gái sang thì chỉ có chịu khổ, có khi còn phải lấy tiền nhà mẹ đẻ để trợ cấp cho y ấy chứ. Bởi vậy, dù Văn Xuân Tương là nam nhân đẹp nhất thôn nhưng chẳng một ai tới cửa đề nghị cưới xin với y cả.
Thế này đối với Văn Xuân Tương đương nhiên là tốt nhất.
Dù ở trong loại tiểu thế giới này, thân thể không phải của chính y, nhưng y cũng không thể phản bội tiểu hòa thượng được.
Xì!
Nếu không phải đám linh thực kia tự dưng ném mình đến thế giới này thì sao mình phải phiền lòng vì mấy chuyện này chứ?
Văn Xuân Tương cũng từng sống ở thế gian, nhưng chân thực gần gũi thế này thì chưa thử bao giờ.
Văn Xuân Tương chăm hoa rất đẹp, thi thoảng lại có phú hộ trong thôn đến mua mấy đóa hoa về tặng phu nhân nhà mình. Mỗi lần Văn Xuân Tương nhìn người ta ngắt hoa đi là lại bỗng dưng thấy hạ thân tê rần.
Y cũng cần ăn cơm nữa.
Vì bị mấy linh thực kia đưa đến cái chốn này mà oán niệm của y chưa tiêu, cho nên y chỉ quay đầu làm như không thấy hành vi ngắt hoa của bọn họ.
Ôi ôi ôi, tiểu hòa thượng, ngươi có biết tiền bối của ngươi bây giờ đang khổ sở lắm không?
“Phu tử, phu tử.”
Văn Xuân Tương thấy một thiếu niên nhơ nhỡ chạy từ ngoài cửa vào, “Nhị Cẩu, Nhị Cẩu, đệ mau về đi, bà đệ bị ngã, sắp không qua khỏi rồi!”
Vương Nhị Cẩu sửng sốt, vội vàng đứng lên, hoang mang nhìn Văn Xuân Tương, “Phu…… Phu tử……”
“Mau đi đi.” Văn Xuân Tương vội nói, “Thôi, hôm nay kết thúc ở đây, ta và con cùng đi xem xem. Năm xưa Vương đại nương từng giúp đỡ ta rất nhiều.”
Vương đại nương chính người tốt bụng năm ấy cho Văn Xuân Tương một cái bánh màn thầu, hôm nay bà đang nguy kịch, Văn Xuân Tương cũng phải tới xem.
Văn Xuân Tương và Vương Nhị Cẩu cùng chạy về, trước nhà Vương đại nương đã chật ních người. Vị đại phu duy nhất biết chút y thuật trong thôn đang lắc đầu thở dài, “Các vị hãy chuẩn bị hậu sự đi, mấy ngày này Vương đại nương muốn ăn gì thì hãy cố chiều theo bà ấy.”
“Không, không thể nào, đại phu, ông nhất định có cách mà đúng không?” Con cái nhà họ Vương gia cảm giác như cả bầu trời sụp đổ. Vương đại nương tháo vát quán xuyến mọi việc trong nhà, Vương đại gia mất sớm, nếu bà chết thì gia đình có lẽ phải chia tách, hơn nữa về sau có chuyện gì thì bọn họ chỉ có thể tự gánh vác.
“Sống chết có số, các vị hãy nén bi thương.” Đại phu cũng chẳng lấy làm dễ chịu gì, tình cảm xóm giềng mấy chục năm, có thể cứu thì sao ông lại không cứu chứ? Khổ nỗi Vương đại nương đã lớn tuổi, cú ngã này kích phát căn bệnh trước đây, dù có dùng nhân sâm cũng chẳng kéo dài tính mạng được bao lâu.
“Không…… Không sao mà…… Các còn đừng khóc.” Vương đại nương lại rất bình tĩnh, hiển nhiên đã sớm biết tình trạng của mình, “Mấy năm trước bệnh nặng, cứ tưởng ta chẳng qua khỏi được, nhưng thấy các con còn trẻ dại, không nỡ đi nên mới tiếp tục gắng gượng. Haiz, Nhị Cẩu Tử, con phải cố gắng theo học tiên sinh nhé.”
Vương Nhị Cẩu không nhịn nổi nữa, sụt sùi khóc òa lên.
Vương đại nương nhìn về phía Văn Xuân Tương đứng ở sau cùng, “Tiên sinh, sau này nhờ cậu quan tâm Nhị Cẩu Tử nhiều hơn, nó không ngốc, chỉ hơi cứng đầu thôi.”
Văn Xuân Tương cũng bùi ngùi, “Đại nương yên tâm, ta sẽ cố gắng dạy dỗ thằng bé. Ân tình năm xưa, ta nào dám quên.”
“Chỉ là một cái màn thầu thôi mà.” Vương đại nương cười, “Cứu được một người đọc sách như cậu về thôn, ta rất vui ấy chứ. Sau này đi gặp Diêm Vương, ta cũng có thể thẳng lưng mà nói chuyện rồi!”
Văn Xuân Tương miễn cưỡng cười.
Y chẳng phải nhân loại.
Trái tim y rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ chứa được vài người. Trước đây lão hòa thượng sinh bệnh sắp chết, y không ngần ngại dùng tu vi của mình để cứu lão hòa thượng về. Sau này biết đồng quy vu tận với Quý Hiết có thể cứu tiểu hòa thượng, y cũng sẵn sàng làm. Y chẳng quan tâm sinh tử của người khác, thậm chí trước khi gặp Tạ Chinh Hồng, y cũng chẳng quan tâm sinh tử của chính mình.
Nhưng, nhưng nhìn phàm nhân bình thường chẳng có bao nhiêu thân thiết này, lòng Văn Xuân Tương lại dâng lên một chút sầu muộn.
Đây rõ ràng chỉ là một nhân loại bình thường.
Chẳng những không có bao nhiêu quan hệ với y, mà thậm chí đôi khi còn có vẻ rất đáng ghét. Vương đại nương tuy tính cách hào sảng nhưng đồng thời cũng có không ít tật xấu. Nhưng hôm nay nhìn thấy bà nằm trên giường, nhẹ nhàng an ủi con cháu mình, Văn Xuân Tương lại thấy không nỡ.
Đây không phải là cảm xúc mà Văn Xuân Tương nên có.
Văn Xuân Tương mím chặt môi, rời khỏi căn phòng, nhường lại không gian cho các thân nhân của Vương đại nương.
Văn Xuân Tương đi ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn thiên không, sắc mặt hơi trầm xuống.
Vì cớ gì y lại thấy bi thương vì một phàm nhân chẳng liên quan chứ? Hay là, y sống ở đây vài năm nên cũng có tình lục dục của phàm nhân rồi?
“Dường như y cũng có chút tình cảm, chân tâm chẳng dễ dàng.” Một thanh âm chậm rãi vang lên trong mộ địa, “Không uổng công chúng ta đưa y đến đó.”
“Thực ra y không có nhiều tình cảm cũng tốt, y dành hết thảy tình cảm cho đạo lữ mình thì lại có thể chuyên tâm tu hành.”
“……Sao mà thế được?” Một giọng nói không tán đồng cất lên, “Chúng ta đưa đồ vật cho y thì sau này chúng ta không thủ hộ Linh Tu thiên cung được nữa. Y muốn thoát thai hoán cốt thì nhất định phải phân ra một chút tình cảm để che chở Linh Tu thiên cung. Linh Thành đã dùng sức mình để bảo vệ các Linh tu nhiều năm rồi, sẽ có lúc Linh Thành phải ra đi. Đến lúc đó, Văn Xuân Tương không hỗ trợ thì còn ai gánh vác được trách nhiệm này? Để đền đáp, chúng ta dùng sức mạnh của mình rèn luyện cơ thể cho y, tạo dựng căn cơ vững chắc, công bằng quá còn gì?”
“Ngươi nói có lý.”
Những thanh âm phản đối cuối cùng cũng lặng xuống.
Ở một mức độ nào đó, Văn Xuân Tương có thể nói là một người rất lạnh bạc.
Y dành hết toàn bộ tình cảm cho đạo lữ, vì Tạ Chinh Hồng, y có thể từ bỏ sinh mạng của mình không chút do dự. Đây là một căn bệnh chung của Linh tu.
Bởi vì khi chưa hóa thân thành người, mỗi năm Linh tu đều phải trải qua một lần hoa nở hoa tàn, đối với các Linh tu mà nói, sinh tử là bình thường. Nhưng khi Linh tu biến hóa thành công, quan niệm ấy sẽ thay đổi. Bởi vì một khi tu thành nhân thân thì ngươi sẽ không thể tiếp tục hưởng thụ cơ hội sinh tử luân phiên này nữa. Mà chẳng biết vì sao, quan niệm của Văn Xuân Tương lại không thay đổi.
Chẳng qua y luôn dùng lớp vỏ bọc ngông nghênh tùy tiện để che giấu kín kẽ, chưa từng bị người khác phát hiện mà thôi.
Nhưng có Linh tu nào trong mộ địa này mà không phải kẻ sành sõi? Bọn họ vốn cũng đã chết rồi, càng dễ phát hiện điểm bất thường ở Văn Xuân Tương.
Xét về tư chất, Văn Xuân Tương đương nhiên rất tốt.
Là một phàm hoa mà có thể tu hành đến tình cảnh này, quả thực là chưa nghe đến bao giờ, ấy thế nhưng Văn Xuân Tương lại làm được, thậm chí còn tìm cho mình một đạo lữ. Linh Đế đem Văn Xuân Tương đến đây, chính là vì coi trọng tiềm lực của y.
Nhưng những Linh tu đã chết này cũng nhìn ra được, lỡ như một ngày nào Linh Tu thiên cung bọn họ đối đầu với Tạ Chinh Hồng thì Văn Xuân Tương chắc chắn sẽ chẳng ngó ngàng đến bọn họ, mà trực tiếp trực tiếp đứng về phe đạo lữ của y. Hoặc giả như, có một ngày Văn Xuân Tương rời khỏi Linh Tu thiên cung, tuy vì nhân quả mà sẽ đối xử đặc biệt với Linh Tu thiên cung, nhưng trông chờ y trân trọng Linh Tu thiên cung như chính bản thân mình thì không thể nào!
Các Linh tu phong ấn tu vi của Văn Xuân Tương rồi đổi thân thể đưa y đến thế gian để thể nghiệm thất tình lục dục, chính là để kích phát một chút tình cảm của Văn Xuân Tương ngoài đạo lữ.
“Cơ mà xét đến hoa mẫu đơn thế gian thì y thật quá là đẹp.”
Chỗ lúc trước Văn Xuân Tương đứng đâu còn nhân hình nữa? Thay vào đó là một đóa hắc mẫu đơn duyên dáng yêu kiều, di thế độc lập.
“Đúng vậy, đẹp hơn mẫu đơn bình thường không biết bao nhiêu lần.” Một thanh âm chua lè khác cất lên, “Hâm mộ chết đi được, cánh hoa đẹp như vầy, màu sắc thuần như vầy, còn cả tư thái tuyệt vời này……”
“Đừng hâm mộ nữa, chúng ta đã chết rồi.”
“Đáng ghét, đừng có vạch trần chứ!”
Các Phật Tiên trong Phật giới bắt đầu truyền tai nhau một tin tức.
“Ngươi nghe nói chưa? Kim Bà La Hoa tôn giả lại mang theo Phật tu bên cạnh mình đến chỗ Đa Văn Thiên Vương đấy.”
“Có nghe có nghe. Kim Bà La Hoa tôn giả suốt ngày thích đi đập bảng hiệu nhỉ. Lần này vốn là Đa Văn Thiên Vương đặc biệt mở pháp hội vì đệ tử của mình, kết quả lại bị Thần Tú kia giành hết nổi bật.”
“Đúng thế, giống như lúc bọn họ trao đổi Phật lý, đệ tử của Đa Văn Thiên Vương bị nói đến tâm phục khẩu phục, thiếu chút nữa đòi theo Thần Tú luôn, sắc mặt Đa Văn Thiên Vương quả thực không thể nhìn nổi, tức sắp điên luôn rồi.”
“Ha ha ha, ngài ấy cũng có ngày này nhỉ!”
Đa Văn Thiên Vương sức chiến đấu cao cường, ở Phật giới các đệ tử của ông cũng chẳng thể chọc vào.
Mọi người vừa tôn kính vừa hận đệ tử của Đa Văn Thiên Vương đến nghiến răng nghiến lợi. Bọn họ đức độ nghiêm cẩn, hơn nữa chẳng làm gì phi pháp, ngay cả những đội nhóm tuần tra tự cho rằng mình siêu phàm kia cũng chẳng soi mói được sai sót gì. Ấy thế nhưng sức chiến đấu của bọn họ lại mạnh một cách đáng sợ, bao giờ đấu pháp cũng là đối thủ chịu thua, dần dà, mọi người đều chờ mong bọn họ thua.
Hôm nay xuất hiện Thần Tú khuấy động toàn bộ Phật giới.
Cụ thể phải kể từ một trăm năm trước.
Kim Bà La Hoa là Phật Tôn, lại nổi tiếng ở Phật giới, ngài vừa xuất quan là các Phật Tiên lập tức nhìn chằm chằm. Ai cũng bảo Kim Bà La Hoa tôn giả thanh cao lạnh lùng, xem thường kẻ yếu, chẳng nể mặt ai, thế mà giờ lại dẫn theo một cái đuôi nhỏ.
Không thể nhìn ra tu vi của cái đuôi nhỏ này, rõ ràng là đã được bị Kim Bà La Hoa Phật Tôn thi pháp che giấu.
Bọn họ tưởng cái đuôi nhỏ này là đệ tử của Kim Bà La Hoa tôn giả nên chẳng để tâm lắm. Nhưng ai ngờ, cái đuôi nhỏ đó lại liên tiếp làm náo động các Phật hội!
Vì muốn tuyên truyền Phật đạo nên đại đệ tử của Phổ Hiền Bồ Tát đặc biệt mở Phật hội, mời tiên nhân khắp nơi đến nghe pháp, để bày tỏ thành ý, còn cho phép đệ tử có vấn đề không hiểu thì có thể hỏi mình.
Quan hệ của Kim Bà La Hoa tôn giả và Phổ Hiền Bồ Tát cũng khá tốt, đệ tử của Phổ Hiền Bồ Tát thấy hắn thì cung kính hành lễ. Kim Bà La Hoa xua tay bảo y không cần câu nệ, hắn chỉ đi cùng một tiểu bối đến nghe pháp thôi.
Đệ tử này cũng là người thật thà, nghe Kim Bà La Hoa tôn giả nói vậy thì liền sảng khoái đáp ứng, sau khi giảng xong còn khách khí hỏi Thần Tú có chỗ nào không hiểu không?
Thần Tú thoáng suy nghĩ rồi đưa ra mấy vấn đề.
Ban đầu đệ tử này chẳng quan tâm lắm, chỉ trả lời đơn giản, bảo là huyền diệu khó giải thích, dù sao các đệ tử khác nghe cũng chẳng hiểu. Y chẳng qua chỉ muốn tiểu quốc này thôi, nếu mọi người đều hiểu thì đã không cần mở Phật hội này rồi.
Nhưng Thần Tú lại thật sự hiểu.
Chẳng những hiểu mà hắn còn đào sâu câu trả lời của đệ tử này, tiếp tục đề ra vài điểm thắc mắc nữa.
Đệ tử nọ bấy giờ mới biết Thần Tú trông bình thường nhưng không dễ chọc, lại không dám đắc tội Kim Bà La Hoa nên đành phải kiên nhẫn trả lời. Trả lời miễn cưỡng là lại lập tức bị Thần Tú bắt lấy cơ hội, tiếp tục đặt câu hỏi.
Cuối cùng bị hỏi đến túa mồ hôi, chẳng đáp nổi nữa.
Mà Thần Tú thì cung kính chắp tay với y, nói một tiếng thất lễ, thiếu chút nữa khiến đệ tử nọ tức chết!
Tuy nhiên mọi người không ngờ được rằng, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Kim Bà La Hoa liền yêu thích hoạt động này, chỗ nào có Phật hội là chỗ đó có hắn, làm khơi dậy tiếng oán than khắp mọi nơi. Không ít người vì tránh hai kẻ này mà sửa cả thời gian Phật hội, ai nấy đều thấp thỏm bất an.
Quả thực là thanh danh vang dội.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Tuy đám hạt thông này chọn người theo cách chẳng giống ai, nhưng thí sinh dự thi vẫn không dám cười nhạo, chỉ đành chửi thề trong bụng.
Hơn nữa người đầu tiên thông qua thuận lợi, bọn họ cũng an tâm phần nào.
Hẳn chỉ cần đánh giá bản thân một cách chính xác là đủ rồi.
Mọi người nhanh chóng nghĩ thông suốt, lập tức đưa ra đánh giá khách quan về mình, mà Phật Tử cũng lần lượt báo rằng bọn họ thông qua. Ngay khi mọi người cảm thán cửa ải cuối cùng thật dễ dàng thì lại bỗng nghe thấy ba chữ “Không thông qua”.
Các tu sĩ lập tức nhìn về phía Phật Tử và thí sinh đứng trước mặt hắn.
Có vài tu sĩ lộ vẻ khinh thường.
“Ngươi có ý gì hả?” Thí sinh nọ tức tối nhìn Phật Tử.
“Bởi vì các hạ đánh giá bản thân mình không chính xác.” Phật Tử nghiêm túc trả lời.
“Sao lại không chính xác?” Thí sinh nọ cười lạnh, “Ngươi và ta vốn không quen biết, ta không hiểu bản thân mình thì chẳng lẽ ngươi hiểu ta lắm sao?”
“Các hạ nói mình là thiên tài.” Phật Tử ung dung nói, “Còn nói mình đạo tâm kiên định, đại đạo khả kỳ.”
“Đúng thế thì sao?”
“Nhưng theo ta thấy, mặt mũi các hạ hung ác, hơn nữa còn có huyết khí quấn thân, đừng nói là đại đạo khả kỳ, có sống qua được trăm năm kế tiếp hay không còn chưa chắc.”
“Ngươi!”
“Sao hả, ngươi nói không lại đệ đệ ta, còn muốn động thủ à?” Các hạt thông thấy kẻ nọ định gây bất lợi cho Cửu Thập Cửu đệ của mình thì lập tức đứng lên. Các tu sĩ đã thông qua cũng trừng mắt với thí sinh nọ.
“Thế nào, ngươi còn muốn đối đầu với bọn ta sao?”
Thí sinh nọ nhìn hạt thông và mấy tu sĩ, oán hận nghiến răng, “Được, thù này ta nhớ kỹ!”
Nói rồi, gã liền chủ động rời đi.
“Cửu Thập Cửu đệ, gã này có vẻ không dễ chọc.” Các hạt thông lo lắng.
“Gã có thể sống đến lúc trả thù chúng ta hay không vẫn chẳng biết được, các huynh trưởng không cần lo lắng.” Phật Tử cười nói.
Chẳng biết vì sao, nhìn nụ cười của hắn, các tu sĩ đều bất giác rùng mình.
…..Các tu sĩ thông qua tiếp đó đều tránh chọn Phật Tử, mà chọn những hạt thông khác.
Thoáng chốc, chỉ còn dư lại mấy người cuối cùng.