Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 286

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

896

“Sao ta có cảm giác như Hàng Long La Hán không dùng toàn lực thế nhỉ?” Mấy Phật tu thì thầm bàn tán, “Lúc trước Hàng Long La Hán mà đánh mạnh hơn thì tên ma vật kia đã bại rồi.”

“Chẳng biết nữa, có lẽ là do chúng ta tu vi nông cạn nên mới không hiểu chăng.”

Hàng Long La Hán và Lão Nhị đấu trận này đã suốt bảy ngày, Hàng Long La Hán rõ ràng chiếm thượng phong, Lão Nhị cũng dùng gần hết mọi thủ đoạn có thể rồi. Trận đấu pháp này đáng lẽ có thể phân thắng bại từ sớm, nhưng Hàng Long La Hán lại cứ vô thức thu bớt vài phần lực, thế cho nên Lão Nhị vẫn có thể tiếp tục chống trả.

Thật ra bản thân Hàng Long La Hán cũng rất là bất đắc dĩ, nếu có thể thì ông cũng muốn sớm phân thắng bại chứ. Song cứ mỗi lần ông bắt được điểm yếu của Lão Nhị thì Lão Nhị lại tự hạ thấp phòng thủ của mình. Nếu Hàng Long La Hán mà dùng toàn lực thì e rằng tên ma vật này sẽ bị ông đánh cho hồn phi phách tán! Có thể tu hành tới cảnh giới hiện tại, chẳng có ai sống dễ dàng cả, ma vật này lại không có bao nhiêu nghiệt trái, có thể thấy gã luôn an phận thủ lễ, thế này thì bảo Hàng Long La Hán phải xuống tay kiểu gì đây? Mà Hàng Long La Hán vừa mềm lòng là Lão Nhị liền thừa cơ xông lên, thu nhỏ khoảng cách, khiến người ta khó lòng phòng bị. Đến cả Hàng Long La Hán cũng phải thầm mắng ma vật xảo trá!

Nhưng mà ông lại không hạ thủ được, Lão Nhị cũng không gây thương tổn cho Hàng Long La Hán, cuộc đấu đương nhiên tiếp tục kéo dài.

Dần dà, các tu sĩ cũng phát hiện nguyên nhân, bọn họ không khỏi có chút tức tối.

“Ê tên ma vật kia, ngươi đánh không lại thì mau nhận thua đi, ỷ Hàng Long La Hán không muốn giết ngươi nên được đà lấn tới à?” Có mấy Phật tu nhìn không vừa mắt, bèn đứng bên ngoài la lên.

Lão Nhị vẫn dửng dưng thản nhiên, “Ta đâu có cầu xin ông ta nương tay với ta, ta vốn là ma vật mà, làm như vậy mới là bản tính của ta chứ.” Nói rồi, Lão Nhị lại tung ra một chiêu thần thông, tấn công Hàng Long La Hán mà chẳng chút nao núng.

Mấy câu này khiến sắc mặt các Phật tu càng khó coi hơn, tên này sao lại không biết điều thế chứ?

“Ma Chủ cảm thấy Lão Nhị thế nào?” Nhất Điểm Tú Sinh Đao cười tủm tỉm hỏi.

Lão Tam và Lão Tứ ở bên cạnh nghe thấy Nhất Điểm Tú Sinh Đao hỏi vậy thì cũng dỏng tai lên nghe ngóng. Khụ khụ, lúc trước bọn chúng nhân lúc Ma Chủ chưa xuất quan đã gây khó dễ cho đạo lữ của Ma Chủ, nếu Ma Chủ mà ghim thù thì bọn chúng ăn quả đắng rồi.

“Cũng khá.” Văn Xuân Tương gật gật đầu, Lão Nhị rất biết cách tận dụng ưu thế của mình. Văn Xuân Tương chỉ có hai yêu cầu với ván cược này, một là thắng, hai là nếu không thể thắng thì phải cố gắng kéo dài thời gian. Mà Lão Nhị lựa chọn cái thứ hai, dựa theo biểu hiện trước mắt thì gã đang thực hiện rất tốt.

Lão Tam và Lão Tứ nghe thấy thế thì thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Ma Chủ không chê là tốt rồi. Đợi đạo lữ của Ma Chủ đi ra, bọn chúng nhất định phải kiểm điểm lại bản thân mới được.

“Có điều nơi này là Tiên Giới, Hàng Long La Hán tốn ít sức hơn Lão Nhị, cứ tiếp tục như vậy thì e rằng Lão Nhị sẽ không gắng gượng qua được bảy ngày kế tiếp.” Ánh mắt của Văn Xuân Tương cực kỳ sắc bén, y chỉ nhìn thoáng một cái là biết ngay lượng sức mạnh mà cơ thể hai người kia tiêu hao.

Lão Tam và Lão Tứ cùng nở nụ cười, “Ma Chủ chớ lo ạ, dù cho nơi này là Tiên giới thì Lão Nhị cũng chưa chắc sẽ thua đâu, ngài cứ chờ mà xem.”

Văn Xuân Tương nhẹ nhàng gật đầu, “Nếu các ngươi nói như thế thì bổn tọa rửa mắt mong chờ.”

Ba ngày sau.

Lão Tam và Lão Tứ hơi dời bước, trốn ở phía sau Nhất Điểm Tú Sinh Đao, đưa mắt nhìn nhau rồi sau đó bắt đầu sử dụng huyền công.

Mấy ma vật bên cạnh trông thấy động tác của Lão Tam và Lão Tứ thì cũng hiểu liền. Xét về tu vi và tuổi tác, Lão Nhị Lão Tam Lão Tứ được xem là trẻ nhất ở rừng Thiên Phạt, thế nhưng các ma vật khác không dám tùy tiện xuống tay với ba huynh đệ này. Từ khi mở linh trí thì ba huynh đệ bọn chúng đã ở cùng nhau, hoặc phải nói là, bọn chúng vốn là ba ma vật phân hóa ra từ cùng một đám ma khí. Công pháp mà ba huynh đệ này luyện cũng là cùng một loại, đó là loại bí pháp ba người hợp lực, có thể tức khắc chuyển dời tu vi của hai người còn lại cho người kia, uy lực có thể nói là mạnh vô cùng.

Tuy nhiên làm vậy thì người nhận sức mạn từ hai huynh đệ sẽ suy yếu đi trong một thời gian, nếu như chỉ truyền một nửa sức mạnh thì sẽ đỡ hơn nhiều. Đợi đến khi sức lực của Hàng Long La Hán tiêu hao gần hết thì bọn chúng mới bắt đầu chuyển sức mạnh sang.

Lão Tam và Lão Tứ âm thầm sử dụng huyền thông, chỉ mấy giây sau, trên người Lão Nhị bắt đầu tỏa ra linh cơ, ánh mắt gã cũng lấp lánh tinh quang, trông giống như chuẩn bị tung ra tuyệt chiêu gì đó.

Hàng Long La Hán nắm chặt thiền trượng, cảnh giác nhìn Lão Nhị.

Cơ thể Lão Nhị bỗng nhiên cao lên, khuôn mặt cũng có những biến đổi rõ rệt. Bộ dáng Lão Nhị vốn chỉ là một đứa trẻ bảy tám tuổi, ấy thế mà giờ vóc dáng trổ mã, gương mặt mất đi nét trẻ thơ, biến thành một mỹ nam tử tuấn tú. Ma vật vốn là sinh vật quyến rũ mê hoặc, một khi trưởng thành thì đương nhiên càng là tuyệt sắc vạn dặm mới có một.

Lão Nhị thì thầm niệm pháp quyết, tiên khí nhanh chóng hội tụ thành một bộ vuốt khổng lồ, chậm rãi hiện ra phía trên gã. Hàng Long La Hán muốn tiến lên ngăn chặn nhưng chung quanh lại xuất hiện vô số lưỡi dao bén nhọn, tuân theo ý nghĩ của Lão Nhị, ồ ạt lao về phía Hàng Long La Hán.

Bộ vuốt sắc càng lúc càng hiện rõ hình dạng, chẳng mấy chốc sau, ngay cả hoa văn trên vuốt cũng thấy được, đợi đến khi Lão Nhị dừng đọc khẩu quyết, bộ vuốt đã nắm thành quyền, tràn đầy sức mạnh và uy lực, ánh mắt Lão Nhị lóe lên, nắm đấm đồng thời cũng lao táp vào Hàng Long La Hán.

Hàng Long La Hán ngạc nhiên, biết đối phương đến bây giờ mới dùng đến chiêu này thì ắt hẳn là không sợ hãi. Ông lập tức ném thiền trượng trong tay lên trên, thiền trượng bay trong không trung một chốc lát rồi biến lớn, đánh về phía bộ vuốt sắc kia!

Ầm!

Hai thứ va chạm, mặt đất xung quanh nứt ra, các Tiên Phật vây xem cũng phải tạo pháp quyết để phòng vệ. Hai đòn tấn công chạm nhau, thậm chí khiến cho Sùng Dương cung điện ở đằng xa chấn động dữ dội.

Đăng Thiên tháp phải dựng lớp phòng ngự mới có thể giữ yên ổn như lúc ban đầu.

Khói bụi bay tứ tung khắp nơi.

“Là ai thắng vậy?”

Ai đó lên tiếng hỏi, mọi người cũng đổ dồn ánh mắt về phía Hàng Long La Hán và Lão Nhị. Đợt công kích vừa rồi phỏng chừng đã rút cạn sức lực của hai người, nếu chiêu này mà còn không phân thắng bại được thì e lại phải đấu qua đấu lại suốt một thời gian dài nữa.

Một tiếng “Rắc” vang lên, chiếc thiền trượng trên không trung nát vụn, hóa thành những mảnh vỡ rơi lả tả xuống dưới. Sau đó, bộ vuốt kia lại hóa thành tiên khí tán loạn. Ngay vào lúc mọi người tưởng rằng cả hai hòa nhau thì bộ vuốt kia lại lần nữa hội tụ!

Tên ma vật này vẫn còn sức lực ư?

Nếu tấn công tiếp lần nữa, Hàng Long La Hán đã mất thiền trượng có còn ngăn cản được hay không đây?

Người quan sát chung quanh đều đổ mồ hôi thay cho Hàng Long la Hán, đòn này mà đánh thật thì cho dù có là Hàng Long La Hán cũng phải thụ thương.

Hàng Long La Hán đã bao lâu rồi không bị thương?

Văn Xuân Tương đứng ở đối diện, tay áo bay phất phơ, lạnh lùng nhìn phía trước. Y thấy rõ, nhìn từ ngoài thì đúng là Lão Nhị chiếm ưu thế, nhưng thực tế thì gã chỉ đang làm màu mà thôi. Lão Tam và Lão Tứ phải tăng cường vận chuyển pháp lực mới có thể khiến Lão Nhị nhìn như không có việc gì. Nếu mà động thủ thật thì thắng bại vẫn chẳng thể đoán trước được.

“Hàng Long La Hán, lúc trước ông nương tay với ta, không biết bây giờ có hối hận không?” Lão Nhị khẽ cười, “Trận đấu pháp này, có vẻ ta thắng rồi.”

Hàng Long La Hán lẳng lặng nhìn lão Nhị, đợi cho gã nói xong, ông mới lắc đầu bảo, “Tuy thí chủ ngụy trang giỏi đấy, nhưng có lẽ cũng chẳng khác gì bần tăng đâu.” Dứt lời, Hàng Long La Hán lại nhìn về phía Nhất Điểm Tú Sinh Đao, “Hai vị thí chủ núp ở đằng sau kia, hai ngươi cũng nên dừng tay rồi đấy. Trận đấu pháp này, phải là bần tăng thắng mới đúng.”

Lão Tam và Lão Tứ sửng sốt nhìn Hàng Long La Hán.

Chẳng lẽ trong lúc đấu pháp bận rộn như vậy mà ông ta còn có thể chú ý tới hành động của bọn chúng sao?

“Cấu Ma Do Tâm đại pháp, cũng lâu lắm rồi bần tăng chưa thấy.” Hàng Long La Hán khẽ cười nói, “Xưa kia kẻ sáng lập công pháp này cũng là một cặp ma vật song sinh, bần tăng từng giao thủ với bọn chúng, cứ tưởng sau khi bọn chúng thân tử đạo tiêu thì đạo pháp này đã thất truyền rồi chứ, không ngờ hôm nay lại lần nữa nhìn thấy, đúng là duyên phận.”

Nụ cười của Lão Nhị cứng đờ, đến gốc gác còn bị người ta vạch hết lên rồi, còn cần tiếp tục nữa sao?

“Trận này bổn tọa nhận thua, Lão Nhị, ngươi trở về đi.” Văn Xuân Tương mỉm cười nhìn Hàng Long La Hán, “Chỉ là La Hán còn cần tĩnh dưỡng, nơi này hơi ồn ào, ngài nên về nghỉ ngơi sớm. Bằng không lại thành ngáng chân, vậy đừng trách bổn tọa không nể tình.”

Văn Thù Bồ Tát nghe Văn Xuân Tương nói thế thì cũng gật đầu bảo với Hàng Long La Hán, “Đa tạ Hàng Long La Hán ra tay.”

Hàng Long La Hán lấy làm bất đắc dĩ, đành chắp tay nói với Văn Thù Bồ Tát, “Bần tăng đến Sùng Dương cung điện nghỉ ngơi, kế tiếp e rằng không thể giúp Bồ Tát được rồi.”

“La Hán khách khí quá.” Văn Thù Bồ Tát đáp lễ.

“Xì” một tiếng, cơ thể Lão Nhị nhanh chóng thu nhỏ lại, bộ dáng chỉ còn chừng bốn năm tuổi, trắng trắng mập mập, trông rất chi là “ngon miệng”.

Lão Nhị nhìn bộ dáng của mình mà khóc không ra nước mắt, hy sinh lớn như vậy mà kết quả vẫn thua.

“Ta không có bại bởi ông, ta chỉ bại bởi thời gian thôi!” Lão Nhị giơ cái tay ngắn cũn lên, vung vẩy nói với Hàng Long La Hán, “Ta mà sinh ra trước mười mấy vạn năm như ông thì ta nhất định sẽ mạnh hơn ông!”

Hàng Long La Hán cười bảo, “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thí chủ vốn có thiên tư như thế mà.”

Lão Nhị chẳng biết nên nói tiếp thế nào, lẽ nào lại có cái lý ấy!

Lão Tam và Lão Tứ thấy Lão Nhị lúng túng thì cũng không dám nói gì. Nếu hai bọn chúng cẩn thận một chút thì có khi còn không bị phát hiện. Ba đánh một mà còn thua, đúng thật là vứt hết thể diện sang nhà bà nội rồi, chẳng biết Ma Chủ sẽ đánh giá bọn chúng như thế nào nữa?

Nhất Điểm Tú Sinh Đao vẫn tươi cười như trước, chẳng hề có vẻ gì là lo lắng.

Tại Phật giáo, sức chiến đấu của Hàng Long La Hán xếp vào năm hạng cao nhất, một kẻ địch như vậy mà giờ chỉ có thể nghỉ ngơi xem chiến, có thể nói là giải quyết được một mối họa lớn, chẳng phải quá tuyệt hay sao?!

“Trận tiếp theo, bần tăng xin được lên đấu.” Văn Thanh Đắc Quả tôn giả tiến lên một bước, lẳng lặng nhìn về phía Văn Xuân Tương.

Editor: Lão Nhị tuy chơi bẩn nhưng cute thế:)))
Bình Luận (0)
Comment