Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 287

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

899

Văn Thanh Đắc Quả tôn giả vừa bước ra là lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.

Giờ mới là trận thứ hai mà Văn Thanh Đắc Quả tôn giả đã xuất trận rồi sao?

Mọi người liền đổ dồn ánh mắt về phía Văn Xuân Tương. Phe Phật giáo phái ra Văn Thanh Đắc Quả tôn giả, phe Văn Xuân Tương sẽ phái ai ra chiến đây? Văn Thanh Đắc Quả tôn giả nổi tiếng chủ yếu về những phép thần thông đặc biệt của mình, còn trình độ đấu pháp của ông ra sao thì rất ít người từng được chiêm ngưỡng. Tuy nhiên Văn Thanh Đắc Quả tôn giả đứng hàng đầu trong số năm trăm La Hán, còn được Phật Tổ nhiều lần khen ngợi, người như thế chắc sẽ không kém cạnh Hàng Long La Hán đâu nhỉ?

Nghĩ vậy, các Phật tu đều âm thầm chờ mong được chiêm ngưỡng diệu pháp cao thâm của Văn Thanh Đắc Quả tôn giả.

Văn Xuân Tương muốn tiến lên nhưng lại bị Nhất Điểm Tú Sinh Đao ngăn lại, “Đợi trận sau rồi Ma Chủ hẵng lên cũng không muộn.” Tiếp đó, Nhất Điểm Tú Sinh Đao lại nhìn sang một ma vật lớn tuổi, “Phi Trần, trận này ngươi lên đi.”

Thanh niên ma vật cười khổ, chắp tay nói với Nhất Điểm Tú Sinh Đao và Văn Xuân Tương, “Thuộc hạ sẽ cố hết sức.”

Tại rừng Thiên Phạt, nếu hỏi tu vi ai cao nhất thì chắc sẽ cãi nhau ỏm tỏi, nhưng nếu hỏi tuổi ai cao nhất thì sẽ không ai thắc mắc cả.

Phi Trần, người cũng như tên, hắn vốn là một hạt cát nhỏ trong rừng Thiên Phạt, không biết trôi qua bao nhiêu năm rồi liền mở linh trí, sau đó lại hấp thu không biết bao nhiêu ma khí mới hóa thân thành ma vật. Lai lịch bình thường đến không thể bình thường hơn, ăn vào có khi còn ngại sứt răng, bởi vậy cho nên ở trong rừng Thiên Phạt, hắn được xem là loại ma vật không có sức uy hiếp nhất.

Chỉ xét đến sức chiến đấu thì Phi Trần có lẽ còn thua cả Lão Tam lão Tứ. Nhưng cho dù toàn bộ ma vật dưới trướng Văn Xuân Tương đồng thời xông lên thì cũng chưa chắc có thể làm đối thủ của Văn Thanh Đắc Quả tôn giả, vậy thì chẳng bằng chọn quả một hồng mềm lên đánh.

Văn Thanh Đắc Quả tôn giả nhìn Phi Trần, chắp tay chữ thập nói, “Bần tăng có lễ.”

Phi Trần cũng hành lễ đáp lại.

Trận đấu pháp này không hề có kịch tính hồi hộp, cho dù Phi Trần cố gắng đến mấy thì cũng chẳng thể khiến Văn Thanh Đắc Quả tôn giả hề hấn gì.

“Ma Chủ có thấy rõ cách tấn công của Văn Thanh Đắc Quả tôn giả không?” Nhất Điểm Tú Sinh Đao cười tủm tỉm hỏi.

Những người quan sát trận đấu pháp này đều cảm thấy khó hiểu và thắc mắc, không nhiều thì ít. Lý do là vì Văn Thanh Đắc Quả tôn giả gần như không hề di chuyển, thế nhưng lần nào cũng thành công tránh được đòn tấn công của Phi Trần. Thật giống như thể ông biết đối phương sẽ tấn công như thế nào để chuẩn bị phòng ngự trước vậy. Cho dù Văn Thanh Đắc Quả tôn giả có thần thức mạnh mẽ thì cũng đâu thể chặn được những biến chiêu bất ngờ chứ? Ấy thế nhưng Văn Thanh Đắc Quả tôn giả chẳng những chặn được, mà còn chặn một cách vô cùng hoàn mỹ.

Hoàn toàn không thấy được ông ta ra tay như thế nào, mà Phi Trần thì vì tiêu hao quá nhiều sức mạnh nên hiện tại đã không chống đỡ nổi nữa.

Sự lợi hại của Hàng Long La Hán có thể nhìn ra được, còn sự lợi hại của Văn Thanh Đắc Quả tôn giả thì lại chẳng thể nhìn ra. Sự uy hiếp vô hình như vậy hiển nhiên còn đáng sợ hơn cả sự nguy hiểm có thể thấy được.

“Phật giáo có căn cơ thâm sâu thật.” Thẩm Phá Thiên thì nhìn ra được một ít mánh khoé, cầm lòng không đặng mà cất lời cảm thán.

Nếu Văn Xuân Tương hôm nay đã thống nhất Ma giới, có đông đảo thủ hạ tài ba thì chưa hẳn sẽ bị Văn Thanh Đắc Quả tôn giả dồn đến nước này. Nhưng Văn Xuân Tương ngay từ đầu là đơn độc đơn đi đến đây, dù sau đó có thêm vài người nữa, song đối đầu với nhiều người của Phật giáo như thế này thì cũng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi. Tuy nhiên nếu như Nhất Điểm Tú Sinh Đao chịu ra tay thì tình thế bất lợi của Văn Xuân Tương sẽ thay đổi.

“Phi Trần, nhận thua đi.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao thấy Văn Xuân Tương dường như có điều đăm chiêu thì thầm lấy làm hài lòng.

“Vâng.” Phi Trần thấy Văn Xuân Tương không phản đối, bèn vội vàng nhận thua rời đi.

Mặc dù hắn không giỏi đấu pháp, nhưng ở trong rừng Thiên Phạt thì không thể có chuyện cứ sống không tranh với đời được, ma vật từng chết dưới tay hắn cũng chẳng ít. Song đấu với Văn Thanh Đắc Quả tôn giả thì thật giống như sức lực đều nện vào tấm bông vậy, đối phương dễ dàng phá giải mọi đòn tấn công của hắn, khiến hắn thật bó tay chẳng biết làm gì. Giờ nghe lệnh được dừng tay nhận thua thì hắn lập tức nhận thua rời đi, chẳng hề rề rà chậm trễ.

Khí thế của Văn Xuân Tương đã biến đổi, ánh mắt nhìn mấy người Văn Thù Bồ Tát cũng rực lên một chút chiến ý. Phe bọn họ đã thua liên tiếp hai trận, trận thứ ba Văn Xuân Tương tất nhiên phải đích thân xuất chiến. Y đã phỏng đoán được đại khái bí pháp của Văn Thanh Đắc Quả tôn giả, nó dùng để đối phó với Phi Trần thì hiệu quả, nhưng đối phó với y thì chưa chắc.

“Trận thứ ba, bổn tọa sẽ lên.” Văn Xuân Tương cất bước tiến lên, từ tốn nói.

Văn Thanh Đắc Quả tôn giả nhìn về phía Văn Xuân Tương, nhẹ nhàng nói một câu: “Thiện tai, trận này bần tăng không tham gia.”

Câu nói này khiến bầu không khí trên sân đấu lập tức thay đổi.

Tôn giả cớ sao lại làm thế, chẳng lẽ lại đi sợ tên ma đầu kia ư? Nhưng tôn giả có pháp lực cao cường, dù không địch lại ma đầu kia thì vẫn có thể làm tiêu hao hơn phân nửa sức lực của đối phương. Thắng ba trên năm trận, chỉ thiếu một bước cuối cùng thôi, sao tôn giả lại rút lui ngay lúc này?

Các Phật tử chung quanh đều lấy làm khó hiểu, nhưng bọn họ mạnh hơn những Phật tử đã rơi vào tâm ma nhiều, có nghĩ thì họ chỉ suy nghĩ trong đầu chứ không thể hiện ra ngoài mặt.

“Vậy các người muốn ai lên?” Văn Thanh Đắc Quả tôn giả rời trận không hề khiến Văn Xuân Tương bất ngờ, việc này cũng nằm trong dự đoán cả thôi.

Theo kiểu tư duy của những Phật tu này thì hẳn sẽ chẳng làm ra cái chuyện kéo dài thời gian đáng ghét. Có lẽ Văn Thanh Đắc Quả tôn giả biết mình đã nhìn thấu phép thần thông của ông ta, tiếp tục đánh sẽ không có kết quả gì, cho nên mới dứt khoát thay đổi người.

Hàng Long La Hán trọng thương, Văn Thanh Đắc Quả tôn giả lại chủ động rút lui, như vậy bên phía Phật giáo cũng chỉ còn lại vài người mạnh mà thôi.

Là Phục Hổ La Hán hay là Hưu Tức tôn giả đây?

Văn Xuân Tương nhìn lướt qua gương mặt các Phật tu phía sau, những Phật tu bị ánh mắt y nhìn đến đều sinh ra cảm giác ớn lạnh.

Tuy rằng vị Ma Chủ này trông không u ám đáng ghét như các Ma tu khác, nhưng bị y nhìn như thế vẫn khiến người ta liên tưởng đến đủ các thứ kinh khủng đáng sợ. Đây có lẽ chính là khí thế mà Ma Chủ nên có!

“Trận thứ ba, chi bằng để bần tăng lên thay đi.” Văn Thù Bồ Tát đứng dậy trước ánh nhìn sửng sốt của Văn Xuân Tương, khẽ cười bảo.

Lời này nói ra, không chỉ Văn Xuân Tương mà ngay cả Nhất Điểm Tú Sinh Đao cũng tỏ vẻ khó coi.

Đừng thấy Văn Thù Bồ Tát trông có vẻ xinh đẹp dễ ức hiếp mà lầm tưởng, ông là Bồ Tát đứng đầu, há có thể dễ đối phó? Nghe nói nhiều năm về trước ông vốn có cơ hội trở thành Chuẩn Thánh, chẳng qua vì muốn rèn giũa thêm một thời gian nên mới bỏ lỡ cơ hội kia. Cứ ngỡ rằng cơ hội như vậy tuy có rất ít nhưng với địa vị của Văn Thù Bồ Tát ở Phật giáo thì vẫn có thể nhận được. Ai ngờ chỉ trong một đêm, Chuẩn Thánh Thánh Nhân Đạo Tổ đồng loạt rời đi, Văn Thù Bồ Tát cũng rơi vào tình cảnh dở dang khó xử. Song điều này cũng góp phần chứng minh thực lực của ông. Nếu hỏi hiện tại trong số các Phật tu, ai là người có tu vi cao nhất, vậy thì câu trả lời chắc chắn là Văn Thù Bồ Tát.

Ban đầu trong suy nghĩ của Nhất Điểm Tú Sinh Đao và Văn Xuân Tương, người như Văn Thù Bồ Tát sẽ lưu lại đến cuối cùng. Hoặc phải nói là, Văn Thù Bồ Tát sở hữu địa vị như vậy, hoàn toàn chẳng cần phải đích thân ra tay! Ấy thế mà giờ Văn Thù Bồ Tát lại xuất trận, hiển nhiên là muốn đánh bại Văn Xuân Tương một cách nhanh gọn.

Tuy nhiên nếu Văn Thù Bồ Tát cho rằng mình tuyệt đối thắng được Văn Xuân Tương, vậy thì ông ta sai hoàn toàn rồi.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Nhất Điểm Tú Sinh Đao hơi nhếch lên.

Thẩm Phá Thiên nhìn về phía Văn Xuân Tương và Văn Thù Bồ Tát, cảm thấy đầu đau vô cùng. Lúc đến Tứ Phương Thiên Hội sao hắn không kêu ba người kia cơ chứ, không thì đã chẳng xảy ra cảnh tượng này rồi. Thẩm Phá Thiên suy nghĩ, cảm giác sự tình kế tiếp có lẽ sẽ vượt khỏi tầm khống chế, bèn vội vàng phát lệnh triệu tập khẩn cấp gọi ba vị Thiên Đế khác nhanh chóng tới đây cùng nhau xử lý cục diện rối rắm này.

Trời ạ, Văn Thù Bồ Tát đã đích thân ra tay rồi, Thẩm Phá Thiên cũng chẳng biết mọi chuyện rốt cuộc sẽ thành ra thế nào nữa.

“Văn Thù Bồ Tát, làm như vậy….. không hay lắm đâu ạ.” Thẩm Phá Thiên kiên trì tiến lên, chắp tay nói với Văn Thù Bồ Tát, “Việc này đâu cần phiền ngài ra tay.” Văn Thù Bồ Tát và sư phụ hắn là người cùng trang lứa, nếu không phải năm xưa xảy ra sự cố thì có lẽ giờ ông đã chẳng xuất hiện ở đây. Nếu như ông và Văn Xuân Tương đấu với nhau, Tạ Chinh Hồng xuất quan đi ra mà hay tin thì sắc mặt chắc chắn sẽ cực kỳ khó coi cho xem!

“Việc này vốn là chúng ta không đúng trước, bây giờ làm thêm vài việc không đúng cũng chẳng sao.” Văn Thù Bồ Tát dửng dưng lắc đầu, “Hơn nữa, bần tăng có thể cảm giác được, Phật Tử sắp xuất quan rồi. Cần phải kết thúc chuyện này trước khi Phật Tử xuất quan.”

“Nhưng cho dù Phật Tử xuất quan thì cũng không cần phải làm theo cách ngài nói……”

“Sau khi tầng luyện ngục thứ mười sáu mở ra, bần tăng nguyện chịu  khổ do miệng lưỡi.” Văn Thù Bồ Tát đáp.

Hả? Ý của Văn Thù Bồ Tát là, ông muốn lừa dối Tạ Chinh Hồng?

Thẩm Phá Thiên kinh ngạc nhìn Văn Thù Bồ Tát, việc này không thể đánh đồng với người chưa quy y xuất gia hoàn toàn như Tạ đạo hữu nói dối. Văn Thù Bồ Tát tu hành nhiều năm, nếu như vì việc của Văn Xuân Tương mà lừa gạt Tạ Chinh Hồng thì e rằng sau này tu vi tiến cảnh sẽ……

Nhưng việc mà mình biết, Tạ Chinh Hồng nhất định cũng biết. Nếu Văn Thù Bồ Tát thắng trận này rồi lại nói dối Tạ Chinh Hồng, khả năng Tạ Chinh Hồng tin tưởng ông ấy là vô cùng lớn! Suy cho dùng Văn Thù Bồ Tát là người đức cao vọng trọng, chẳng ai tin là ông sẽ nói dối cả.

“Việc này đừng nói cho người khác nhé.” Văn Thù Bồ Tát cười bảo.

Thẩm Phá Thiên sực tỉnh, bấy giờ mới phát hiện mình không hề tiến lên mà vẫn đang đứng nguyên tại chỗ. Nói cách khác, vừa rồi cuộc đối thoại giữa hắn và Văn Thù Bồ Tát chỉ là một ảo cảnh nhỏ, chẳng qua là Văn Thù Bồ Tát lén nói cho hắn biết mà thôi.

Thế mà hắn lại hoàn toàn không có phát hiện ra?

Đây chính là sức mạnh vô song gần tới mức Chuẩn Thánh ư?

Quả thật khiến người ta khát khao ngưỡng mộ!

Nhưng Văn Thù Bồ Tát tu vi lợi hại đến thế thì chẳng phải Văn Xuân Tương thua chắc rồi sao? Thẩm Phá Thiên che dấu sự lo lắng, trong lòng dâng lên nỗi bất an. Mặc dù Văn Xuân Tương đã dung hợp sức mạnh của Khí Vận Xích Châu nhưng giờ y cũng mới chỉ có tu vi Ma Đế mà thôi, làm sao so bì được với Văn Thù Bồ Tát?

Đang lúc Thẩm Phá Thiên do dự không biết có nên lên tiếng khuyên can Văn Xuân Tương hay không thì y đã chủ động đáp ứng tỷ thí với Văn Thù Bồ Tát ở trận kế tiếp.

“Văn Thù Bồ Tát đích thân lên chiến ư?” Văn Xuân Tương nở nụ cười trầm thấp, “Bổn tọa thật sự rất lấy làm vinh hạnh.”

Văn Thù Bồ Tát dường như chẳng hiểu lời lẽ châm chọc của Văn Xuân Tương, “Ma Chủ đã tự mình ra trận, bần tăng đương nhiên cũng không tiện trốn tránh ở sau lưng mọi người.”

“Văn thí chủ, xin mời ra tay.” Văn Thù Bồ Tát nhìn về phía Văn Xuân Tương, cất tiếng nói.

Editor: Hồng à where are you???
Bình Luận (0)
Comment