Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 290

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

898

Những lời chất vấn liên tiếp của Tạ Chinh Hồng khiến các Bồ Tát La Hán đều không biết trả lời thế nào. Vẻ mặt hắn không hề gay gắt, thậm chí còn rất bình tĩnh, nhưng chính dáng điệu bình tĩnh như thế lại làm người ta càng sợ hơn.

Tam phương Thiên Đế vốn dĩ còn định đi lên hòa giải, nhưng nghe Tạ Chinh Hồng nói vậy thì hết muốn đi nữa. Thẩm Phá Thiên thì càng rụt đầu chẳng dám tiến lên. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Tạ đạo hữu giận dữ đến thế, tuyệt đối không thể chọc vào được. Quả nhiên, Văn Xuân Tương chính là vảy ngược của Tạ đạo hữu sao?

“Phật Tử, việc này là có nguyên nhân.” Văn Thanh Đắc Quả tôn giả muốn giải thích, lời nói đã chực bật ra khỏi miệng nhưng khi đối diện với ánh mắt của Tạ Chinh Hồng, lời vốn định nói lại không thốt ra được nữa.

“Tôn giả cảm thấy các vị có lý ư?” Tạ Chinh Hồng mỉm cười hỏi.

Văn Thanh Đắc Quả tôn giả im lặng, việc này đúng thật là bọn họ vô lý. Nhưng bọn họ cũng chẳng có cách nào khác, Tạ Chinh Hồng có vẻ còn để tâm đến Văn Xuân Tương nhiều hơn cả họ tưởng tượng, nếu không khiến Văn Xuân Tương rời đi thì có lẽ cho đến cuối đời, Tạ Chinh Hồng vẫn chẳng thể vượt qua tình kiếp để trở về vị trí Phật Tử. Bọn họ chỉ có thể chọn cách bất đắc dĩ nhất mà lại hiệu quả nhất thôi.

“Vậy ra tôn giả cũng biết mình vô lý sao?” Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng nói, “Đây vốn là việc giữa đệ tử Phật tu chúng ta, không hề liên quan gì đến đạo lữ của ta cả. Nếu tôn giả làm gì tiểu tăng, tiểu tăng sẽ chẳng nói nửa câu oán giận. Các Bồ Tát có thể trách móc tiểu tăng không tuân thủ giới luật, có thể trừng phạt tiểu tăng làm nhục uy danh Phật Tử. Nhưng quãng đường này đạo lữ của tiểu tăng đã cứu ta vô số lần, giúp đỡ ta, bầu bạn bên ta, tiểu tăng chẳng nỡ để y chịu uất ức dù cho chỉ một chút ít.” Tạ Chinh Hồng ngừng lại, hít sâu một hơi, khép hờ đôi mắt, dường như muốn khiến tâm trạng bình tĩnh lại, “Hiện tại tâm trạng của tiểu tăng không được an yên, xin thứ lỗi.”

“A Di Đà Phật, Phật Tử tức giận cũng là bình thường.” Văn Thù Bồ Tát im lặng một thoáng rồi nói.

Tạ Chinh Hồng không nói gì, cũng chẳng phản ứng gì với lời giải thích của Văn Thù Bồ Tát.

“Phật Tử không muốn chấp nhận lời giải thích của Bồ Tát ư?” Phục Hổ La Hán thấy Tạ Chinh Hồng dửng dưng chẳng phản ứng gì thì bèn hỏi, “Phật Tử, Phật Tử?”

“Phải.” Tạ Chinh Hồng gật đầu nói, “Tiểu tăng không muốn chấp nhận.”

Ba vị Thiên Đế Tây Nam Bắc khẽ nhíu mày, hiển nhiên không quá hài lòng với câu trả lời của Tạ Chinh Hồng. Ở trong lòng bọn họ, Phật tu thì nên khoan dung độ lượng vị tha, không so đo hơn thiệt được mất. Văn Thù Bồ Tát đã giải thích rồi mà Tạ Chinh Hồng còn không chịu thông cảm, thật sự là hơi quá đáng.

“Từ đầu đến cuối, người các vị có lỗi với là đạo lữ của tiểu tăng, cớ sao lại giải thích với ta làm gì?” Tạ Chinh Hồng cất giọng lạnh lùng, “Hơn nữa thiên hạ này cũng không có đạo lý rằng ngài giải thích thì ta nhất định phải chấp nhận. Nếu như tiểu tăng đi ra chậm vài bước, hoặc giả như tu vi của đạo lữ tiểu tăng thấp hơn một chút, ta nghĩ cảnh tượng hiện tại sẽ hoàn toàn khác hẳn đấy.”

“Vậy Phật Tử muốn thế nào?”

“Thứ nhất, giải thích với đạo lữ của tiểu tăng; thứ hai, tiểu tăng bất tài, muốn thỉnh giáo Phật pháp của chư vị Bồ Tát.” Tạ Chinh Hồng bình tĩnh đáp, chẳng hề có vẻ gì là nao núng.

“Ngài muốn đấu pháp với chúng ta?” Hàng Long La Hán kinh ngạc nhìn Tạ Chinh Hồng, không dám tin vào tai mình.

“Tất nhiên.” Tạ Chinh Hồng nghiêm mặt nói, “Tất cả người song tu trong tam giới này đều không thể bình tĩnh đứng nhìn đạo lữ của mình bị bắt nạt mà không hoàn thủ.” Về phần hắn thì càng như thế.

Nếu Tạ Chinh Hồng biết trước tiền bối ở bên ngoài Đăng Tiên tháp bị những Bồ Tát La Hán này liên thủ ức hiếp vì chuyện của hắn, hắn nhất định sẽ không nán lại trong Đăng Thiên tháp thêm một giây nào! Nhưng hắn đã bỏ lỡ thời gian, khiến tiền bối phải ra sức chiến đấu một mình.

Tạ Chinh Hồng lấy làm hối hận, song lại thấy Văn Xuân Tương quay sang phía hắn nhẹ nhàng lắc đầu, bảo hắn đừng để ý. Giữa đạo lữ với nhau cần gì tính toán nhiều như thế? Nếu vậy thì chẳng phải tiểu hòa thượng sẽ càng mệt mỏi hơn hay sao?

Văn Xuân Tương quay đầu nhìn sườn mặt nghiêm túc của Tạ Chinh Hồng, cảm giác tiểu hòa thượng dường như càng đẹp hơn.

Nhất Điểm Tú Sinh Đao và mấy ma vật ở bên cạnh nhìn, khóe miệng không khỏi cong lên.

Ối chà chà, xem ra Phật Tử của Phật giới mê Ma Chủ của bọn chúng như điếu đổ rồi, chuyện này mà truyền ra thì sẽ khiến biết bao nhiêu người choáng váng đây? Nên nói rằng Phật Tử quả nhiên không giống người thường sao?

Nhất Điểm Tú Sinh Đao vuốt cằm, nghiêm túc suy nghĩ, nếu hòa thượng Phật giới nào cũng giống Phật Tử thì dường như Phật tu cũng không đáng ghét lắm.

“Không, chúng ta sẽ không cùng đấu pháp với ngài.” Hàng Long La Hán xua tay nói.

“Hàng Long La Hán đừng từ chối vội vàng như vậy.” Tạ Chinh Hồng cười xòa, “Sau khi đấu pháp, chuyện của chư vị Bồ Tát và đạo lữ của tiểu tăng sẽ xem như xí xóa, tiểu tăng tuyệt đối sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.”

“Việc này……”

Hàng Long Phục Hổ La Hán đều có phần xao động.

Nếu đấu pháp một trận là có thể giải quyết xong xuôi thì đương nhiên là tốt nhất. Thêm nữa, bọn họ cũng muốn chiêm ngưỡng xem tu vi của Phật Tử rốt cuộc đã khôi phục đến mức nào rồi, có thể mở được phong ấn tầng ba mươi hay không.

“Được.” Phục Hổ và Hàng Long La Hán có quan hệ thân thiết, không cần làm gì vẫn hiểu được ý của đối phương, Phục Hổ La Hán lập tức đáp ứng ngay.

“Hàng Long Phục Hổ không phân chia, trận đấu pháp này, mong hai vị La Hán chỉ giáo.” Tạ Chinh Hồng cười với Văn Xuân Tương, sau đó buông tay y ra, dịu dàng nói, “Tiền bối, ngươi hãy chờ ta một lát nhé, chỉ việc quan sát kỹ là được.”

Lòng Văn Xuân Tương đong đầy cảm xúc ngọt ngào, y mỉm cười buông tay Tạ Chinh Hồng ra. Tạ Chinh Hồng tiến lên trước vài bước, đi tới trước mặt Hàng Long Phục Hổ La Hán.

Xét về tu vi, Tạ Chinh Hồng đương nhiên không so được với Hàng Long Phục Hổ La Hán. Nhưng chuyện này sao có thể chỉ lấy tu vi ra để xem xét được? Danh tiếng của Phật Tử vẫn còn văng vẳng bên tai, Hàng Long Phục Hổ hai đánh một mà vẫn có chút lo lắng, song đồng thời cũng xen lẫn cả sự chờ mong.

Rất nhanh, Tạ Chinh Hồng và Hàng Long Phục Hổ La Hán liền lao vào vòng chiến, ngươi tới ta lui, uy phong lẫm liệt, cho dù lấy một địch hai cũng không hề rơi xuống thế hạ phong, mà ngược lại còn có vẻ ung dung thong thả.

Tạ Chinh Hồng từ đầu chí cuối không hề sử dụng pháp khí, mà chỉ dùng tay trần ra trận, những chiêu Kim Cang Quyền rồi Thiên Diệp Thủ bình thường ấy do hắn tung ra thật giống như biến thành công pháp tuyệt thế nào đó, nhất cử nhất động đều tràn ngập vết tích gần như “đạo”.

Xưa kia trước khi chuyển thế Phật Tử đã có tu vi bậc Chuẩn Thánh, đã nắm giữ đạo của riêng mình. Cho dù Phật Tử luân hồi chưa trở về thì sự lý giải của hắn về “đạo” cũng vượt xa bình thường.

Trận đấu pháp này, ngay từ đầu, Tạ Chinh Hồng đã không có khả năng thua.

Tiên nhân bọn họ tu chân cầu đạo, nếu đã có “đạo ý” của mình, hơn nữa còn thông hiểu đạo lý, dung hợp chúng vào trong từng động tác cử chỉ, đây đã hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau rồi.

Đương nhiên, thế này thì cũng hơi bắt nạt người ta!

Tây Phương Thiên Đế rốt cuộc không nhìn nổi nữa, bèn đi tới hỏi Văn Xuân Tương, “Đạo hữu à, chẳng lẽ ngươi không định ngăn cản Phật Tử sao?”

Văn Xuân Tương khinh bỉ liếc Tây Phương Thiên Đế một cái, nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, “Đạo lữ của ta ra mặt vì ta, ta đương nhiên chỉ thấy vui vẻ. Bây giờ ta hưởng thụ cảm giác ấy còn chẳng kịp, cớ sao lại đi ngăn cản hắn?”

Tây Phương Thiên Đế im lặng không nói gì, hình như lời Văn Xuân Tương nói cũng có lý đấy chứ.

Chỉ là Văn Xuân Tương lại nói tiếp một câu, “Người như các hạ đây, chắc là không hiểu được loại cảm giác ấy đâu.”

Tây Phương Thiên Đế: ……

Người như hắn thì làm sao cơ?

Người như hắn thì không hiểu được tình cảm giữa đạo lữ song tu chắc? Đúng, hắn đúng là không có đạo lữ đấy, thế nhưng như vậy không có nghĩa là hắn chưa từng gặp đạo lữ bao giờ!

Mặt Tây phương Thiên Đế hơi vặn vẹo, hắn không ngờ mình lại tức tối vì một câu nói như thế. Có lẽ là vì biểu cảm của Văn Xuân Tương khiến hắn quá đau mắt, hoặc cũng có lẽ hành động khoe ân ái của bọn họ đến cả thiên lý cũng khó dung tha, cho nên mới khiến hắn cảm thấy mỏi mệt trước con đường cô đơn đằng đẵng.

Tuy nhiên nếu mà tìm đạo lữ như Văn Xuân Tương thì đi xử lý rắc rối còn chẳng kịp, còn chẳng bằng độc thân một mình còn hơn, hừ!

Tây Phương Thiên Đế thở phì phì quay về, Thẩm Phá Thiên nhìn hắn bằng ánh mắt sâu xa xen lẫn thương hại. Haiz, không sao, năm đó hồi còn ở Tu Chân giới, Tạ đạo hữu cũng thường có những phát ngôn chấn động thế này, Văn Xuân Tương là đạo lữ của Tạ Chinh Hồng nhiều năm như vậy, công lực chọc tức người ta đương nhiên càng sâu hơn một bậc.

Thôi, hắn cứ lo việc chiến đấu là được.

Cuộc đấu pháp giữa các Phật tu so ra thì ôn hòa hơn tu sĩ đạo thống khác nhiều, cùng là một đạo pháp nhưng Phật tu có tu vi cao thâm và Phật tu có tâm cảnh cao thâm sẽ tung ra uy lực hoàn toàn khác nhau. Mà trận đấu giữa Tạ Chinh Hồng và Hàng Long Phục Hổ La Hán cũng chứng minh điều này một cách rõ ràng.

Cùng là một công pháp, nhưng do Hàng Long Phục Hổ La Hán sử dụng thì uy phong cao cường, chính khí lẫm liệt, mà do Tạ Chinh Hồng tung ra thì lại hư vô mịt mờ, như có như không. Chỉ riêng ở điểm này, Hàng Long Phục Hổ La Hán đã thua rồi.

Trận đấu pháp này từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc chỉ kéo dài trong một canh giờ, với kết quả Hàng Long Phục Hổ La Hán nhận thua.

Đánh tiếp thì cũng chẳng đi đến đâu, Phật Tử dù sao vẫn là Phật Tử, không hề giả dối.

Song không biết có phải Tạ Chinh Hồng cố ý hay không, trên mặt Hàng Long Phục Hổ La Hán, hai bên mắt trái phải đều có một dấu tay to đùng, chính là lúc trước Tạ Chinh Hồng dùng Kim Cang Phục Hổ quyền bất cẩn “in” lên. Thân thể Hàng Long Phục Hổ La Hán không bị thương, thế nhưng cũng khó lòng ngăn cản, lưu lại trên mặt dấu vết khó phai thế này, thật sự khiến người ta không tưởng tượng nổi.

“Phụt.” Văn Xuân Tương nhìn vết thâm trên mắt Hàng Long Phục Hổ La Hán, không nhịn được cười rộ lên, “Ha ha, tiểu hòa thượng làm tốt lắm.”

Thấy Văn Xuân Tương cười, khí thế nghiêm túc của Tạ Chinh Hồng liền dịu đi nhiều, hắn cũng chỉ có thể làm đến vậy để xả giận mà thôi, hắn sẽ không làm gì quá quắt hơn với Hàng Long Phục Hổ La Hán.

Hàng Long Phục Hổ La Hán buồn bực nhìn nhau, bấy giờ mới hiểu vì sao lúc nãy đấu pháp Phật tử cứ tiến sát gần bọn họ, ra là muốn khiến đạo lữ cười? Sau khi nghĩ thông suốt, hai người cũng chỉ vào nhau phá lên cười.

“Ôi chao, Hàng Long à Hàng Long, ai bảo bình thường ông không chịu tu hành nghiêm chỉnh, tu vi chẳng tiến chẳng lùi, xem cái mắt của ông kìa!”

“Ông tưởng ông khá hơn ta sao, ha ha.”

Hàng Long Phục Hổ La Hán cười nhạo đối phương đủ rồi thì mới cùng tiến lên, chắp tay chữ thập hành lễ với Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, “Văn thí chủ, lúc trước có nhiều chỗ đắc tội, xin hãy thứ lỗi cho.”

Văn Xuân Tương đưa tay lên miệng đằng hắng hai tiếng, “Không sao, bổn tọa cũng chẳng chịu thiệt thòi gì lắm. Hai vị La Hán đừng quá áy náy.” Tiểu hòa thượng ra mặt vì y, y đương nhiên cũng phải nể mặt tiểu hòa thượng chứ. Với cả, hai con mắt thâm đen này rất có tính giải trí, khiến Văn Xuân Tương còn hả giận hơn là đánh một họ một trận bầm dập nhiều.

Hê, sao tiểu hòa thượng có thể đoán chuẩn xác bất cứ tâm tư nào của y như thế nhỉ? Văn Xuân Tương vui sướng nghĩ.

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Lúc Phật Tử đi kiểm tra linh căn, chẳng thiếu người đồng trang lứa cười nhạo hắn.

Theo bọn họ thấy, tu sĩ mang linh căn trời sinh là hoàn hoàn khác với đám phàm nhân chẳng có linh căn, sống được mấy chục năm là sinh lão bệnh tử này. Bọn họ cao cao tại thượng, hơn nữa còn xem việc Phật Tử đối xử bình đẳng với phàm nhân là biểu hiện của “đồng bệnh tương liên.”

Ban đầu đáng lẽ con trai độc đinh của gia chủ chết thì phải để con cháu khác lên kế vị. Ấy thế mà con trai gia chủ lại lưu lại một đứa con yếu ớt bệnh tật, khiến người ta không thể không để ý cho được. Toàn bộ Văn gia, ngoại trừ Phật Tử ra, những người còn lại đều đã kiếm tra linh căn, tuy vẫn chưa chính thức tu hành nhưng cũng đã học được kha khá công phu quyền cước, ngay cả đồ ăn bình thường cũng phải cố tránh kẻo sản sinh quá nhiều ô uế.

Không ít người của Văn gia đều cho rằng gia chủ vì muốn bảo đảm địa vị của cháu mình nên mới không tuyên bố thuộc tính linh căn của nó. Có lẽ gia chủ đã lén kiểm tra rồi, sau đó lại dùng nhiều tiền tìm kiếm linh vật tẩy linh căn để che giấu. Linh căn đó tuy không bằng linh căn trời sinh, nhưng tốc độ tu hành cũng rất nhanh.

“Ồ, chẳng phải là tiểu thiếu gia của chúng ta đây sao?” Một đứa nhóc béo mập vênh váo đi tới, “Sao thế, tiểu thiếu gia cuối cùng cũng ra khỏi khuê phòng của mình rồi à?”

“Ha ha ha.”

“Ha ha ha.” Mấy thiếu niên bên cạnh nghe thằng nhóc mập nói vậy thì đều cười nhạo ầm ĩ.

Đứa nhóc mập này xét theo vai vế thì là biểu đệ của Phật Tử, mặt mũi xinh xắn mà tính nết thì khó ưa, tuy nhiên nó lại là tiên thiên song linh căn, hơn nữa một trong số đó còn rất nhỏ, mạnh hơn linh căn bình thường nhiều, ở trong phạm vi phụ cận nơi dây, tư chất như vậy được xem là xuất sắc hàng đầu. Ở trong tiểu thế giới này, tu sĩ đơn linh căn cực kỳ ít ỏi.

Phật Tử cười nhìn nhóc mập, “Biểu đệ, dạo này hình như đệ lại ăn khỏe hơn nhỉ.”

Nhóc mập béo hơn lần trước gặp ít nhất mười cân. Tuy tu sĩ sau khi trúc cơ đều có thể tẩy cân phạt tủy, nhưng đã ăn béo quá thì không thể gầy sụt trong một đêm được.

“Ai…… Ai cần ngươi lo, đồ ẻo lả!” Nhóc mập nghe Phật Tử nói vậy thì giở giọng mắng.

“Giống như biểu đệ đây thì muốn ẻo lả cũng khó.” Phật Tử gật đầu như thật.

Editor: Hum nay vào thấy tích phân bộ này hơn 1 tỷ rồi mọi người ơi, mừng gớt nước mắt ^3^
Bình Luận (0)
Comment