Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 291

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

904

“Các hạ muốn nói gì?” Tạ Chinh Hồng hỏi tăng nhân áo trắng trước mặt mình.

“Ngươi và ta vốn là một thể, không cần phải khách sáo như thế.” Tăng nhân áo trắng cười bảo, “Nếu ngươi chính là ta, vậy thì lời bần tăng muốn nói, ngươi cũng có thể đoán được.”

Tạ Chinh Hồng trầm tư một lát, “Ngươi muốn ta giúp những Phật tu kia mở ra tầng trời thứ ba mươi?”

“Đúng thế.” Tăng nhân áo trắng gật đầu nói, “Bọn họ chờ đợi mười vạn năm, tâm trạng đã có chút bất ổn. Cứ hi vọng rồi lại thất vọng, hết lần này tới lần khác, chẳng biết đến ngày nào Phật Tổ và các Thánh Nhân mới trở về, bọn họ vừa phải đợi, vừa phải quản lý các hậu bối ở Tiên giới.” Bạch y Thần Tú khe khẽ thở dài, hắn vung tay lên, trong không gian hiện ra cảnh tượng ở bên ngoài.

Trong khung cảnh đó, Văn Xuân Tương đang giằng co với các Phật tu.

“Tiền bối!”

Tạ Chinh Hồng kêu lên, trong thủy kính, Văn Xuân Tương đang cố nén giận để đàm phán cùng các Phật tu, nhưng rất tiếc, y không nhận được kết quả như mong muốn.

“Văn Thù Bồ Tát, Văn Thanh Đắc Quả tôn giả, Hàng Long Phục Hổ La Hán, năm xưa ở Phật giáo bọn họ đều chưa từng quản lý nhiều sự vụ như vậy, ấy thế mà chỉ trong một đêm, bọn họ phải từ bỏ cuộc sống tu hành thanh tĩnh, chủ động tiếp quản sự vụ bộn bề của Phật giới, tuy có sai lầm, nhưng phương hướng thì không hề sai.” Thần Tú áo trắng phóng to gương mặt của mấy người Văn Thù Bồ Tát lên, “Văn Thù Bồ Tát hiện là Phật tu có tu vi và tư lịch cao nhất từ tầng ba mươi trở xuống, mười vạn năm qua vẫn luôn bảo hộ Phật giới. Nhưng mà, đây vốn dĩ là chức trách của chúng ta.”

Thần Tú áo trắng thu hồi thủy kính, bình tĩnh nhìn Tạ Chinh Hồng, “Ngươi có thể không thích bọn họ, nhưng không thể bất kính với bọn họ.”

Tạ Chinh Hồng nhìn Thần Tú áo trắng, ánh mắt có vẻ khó chịu, hiển nhiên là cảm thấy bất mãn vì Văn Xuân Tương bị ức hiếp.

Thấy Tạ Chinh Hồng như vậy, Thần Tú áo trắng nở nụ cười, “Giữa chúng ta đúng là có chút khác biệt.”

“Ta sẽ không bất kính với bọn họ, nhưng đạo lữ chịu uất ức, tiểu tăng sẽ đòi lại.” Tạ Chinh Hồng nói.

Thần Tú áo trắng lẳng lặng nhìn Tạ Chinh Hồng, mỉm cười gật đầu.

Hắn còn có rất nhiều điều muốn nói cho Tạ Chinh Hồng, chẳng hạn như việc nhóm người Phật Tổ rời đi đã được định trước là một hồi kiếp nạn, tiên phật lưu lại trong ba mươi tầng trời này cũng nhất định phải chờ đợi nhiều năm, tôi luyện đạo tâm, sơ tâm không đổi thì mới có thể đạt thành đại đạo. Hắn còn muốn nói cho Tạ Chinh Hồng rằng, trong bao nhiêu năm ấy, hắn đã hiểu ra rất nhiều. Chẳng hạn như mối nhân quả với Văn Xuân Tương, chẳng hạn như vấn đề mà sau này Tạ Chinh Hồng sẽ gặp phải, hay thậm chí những lựa chọn mà sau này Tạ Chinh Hồng sẽ làm ra, hắn đều biết.

Nhưng biết không có nghĩa là phải nói, cuộc đời của Tạ Chinh Hồng không phải cuộc đời của Thần Tú áo trắng. Việc Tạ Chinh Hồng muốn làm, việc Tạ Chinh Hồng muốn quyết định, không ai có thể ngăn cản được.

Lúc này, có lẽ giữ nụ cười mỉm mới là tốt nhất.

Thật lâu sau.

“Ngươi đi đi. Ta sẽ từ từ chuyển toàn bộ ký ức và tu vi sang cho ngươi, có điều muốn trở về cấp bậc Chuẩn Thánh thì còn cần một chút thời cơ, một chút thời gian. Từ nay về sau, nơi này sẽ không xuất hiện nữa.” Thần Tú áo trắng ở lại trong không gian, vẫy tay tiễn Tạ Chinh Hồng ra ngoài.

Không gian dần dần vỡ vụn, Tạ Chinh Hồng cũng dần dần thoát ra khỏi nơi ấy.

Thần Tú áo trắng dõi theo bóng Tạ Chinh Hồng rời đi, thân ảnh cũng bắt đầu tan biến từng chút từng chút một. Hắn vốn là chỉ là một thần niệm, hôm nay Tạ Chinh Hồng đã có tu vi Phật Tôn, đương nhiên không cần hắn chỉ dẫn nữa.

Nhớ khi xưa Phật Tổ từng hỏi hắn, phàm nhân và tiên nhân có gì khác nhau? Hắn đã chẳng nhớ rõ câu trả lời của mình lúc ấy nữa. Nhưng Phật Tổ nói rằng hắn vẫn cần phải ngộ. Mà bây giờ ngẫm lại, Tạ Chinh Hồng không cần phải ngộ nữa rồi.

Chẳng lẽ tiên phật thì không thể có tình sao?

Đáp án này, nhất định sẽ tìm được ở nơi bản thân mình sau khi chuyển thế.

——————————————————————————————————————

Văn Xuân Tương hân hoan chạy tới nắm chặt tay Tạ Chinh Hồng, “Tiểu hòa thượng, vất vả cho ngươi rồi, tay có đau không?” Dứt lời, Văn Xuân Tương liền cầm tay phải của Tạ Chinh Hồng lên thổi thổi, hết sức là đau lòng, “Mấy La Hán kia tu Kim Cang Bất Hoại Thân, người còn cứng hơn cả đá kim tinh, sau khi đánh vào tay ngươi có đau không?”

Hàng Long Phục Hổ La Hán còn mang con mắt thâm đen nghe câu ấy thì miệng giật giật, bọn họ mới là kẻ bị đau chứ? Kim Cang Bất Hoại Thân thì làm sao, Phật Tử đã thấu hiểu đạo lý và đạo ý của chính mình, muốn lưu lại một chút “dấu ấn” trên người bọn họ thì chỉ cần tốn nửa phút mà thôi.

“Tiền bối nắm ta không đau.” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc trả lời.

……Lời này sao nghe ra hai ý thế nhỉ?

Ánh mắt Văn Xuân Tương lơ đãng một thoáng, len lén nắm tay Tạ Chinh Hồng chặt hơn.

Tây Phương Thiên Đế cảm giác đạo tâm của mình sắp chao đảo đến nơi rồi, bèn vội vàng quay đầu nhìn Thẩm Phá Thiên, “Ngươi đã vất vả rồi.” Thế mà còn làm bạn được với hai kẻ này, bình thường đã chịu bao nhiêu tổn thương vậy?

Thẩm Phá Thiên cũng rất bất đắc dĩ, Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng rõ ràng là cố ý. Trước kia hai người này tuy cũng bất chất thời gian địa điểm, thế nhưng vẫn biết tém tém lại một chút. Hôm nay chắc Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng biết mấy Phật tu này không quen với cảnh ấy, cho nên mới cố ý làm như vậy.

“Giờ ta đã là Ma Chủ rồi.” Văn Xuân Tương nói với giọng phấn khởi. “Tiểu hòa thượng, sau này chúng ta hãy đến Ma giới đi, sẽ không ai ngăn cản được chúng ta.” Văn Xuân Tương nói tràn đầy hào hứng, tưởng tượng ra tháng ngày tương lai vui vẻ hạnh phúc, thậm chí bàn tay đang nắm tay Tạ Chinh Hồng cũng vui đến độ run lên, “Đi thôi tiểu hòa thượng, chúng ta đến Ma giới nhé?”

“Không được!”

“Không thể!”

Nghe Văn Xuân Tương nói thế, tứ phương Thiên Đế và nhóm người Văn Thù Bồ Tát không hẹn mà cùng hét lên.

“Phật Tử dù gì cũng là Phật tu, sao có thể đến Ma giới được?” Bắc Phương Thiên Đế nhíu mày nói, “Vả lại Ma giới bất lợi cho việc tu hành của Phật tu, nếu đi đến nơi đó, Ma Chủ muốn để cho Phật Tử tinh lọc ma khí hả?”

Văn Thù Bồ Tát muốn lên tiếng, nhưng nghe Bắc Phương Thiên Đế nói vậy thì lại thôi. Bắc Phương Thiên Đế đã nói hết sức rõ ràng và hợp lý rồi.

“Làm gì có chuyện đó?” Văn Xuân Tương chẳng buồn để ý, “Tiểu hòa thượng muốn tinh lọc thì tinh lọc, không tinh lọc thì ở cùng với ta. Ta tìm một ít tiên mạch nào đó, tuyệt đối sẽ không để tiểu hòa thượng chịu thiệt thòi. Hơn nữa, Tiên giới loạn lạc thế kia, sau này các người chắc chắn sẽ quấy rầy hắn. Chẳng thà rời đi cùng ta, sống thanh tĩnh yên bình mấy trăm năm.”

Đến lúc đó y thống nhất Ma giới, có đạo lữ ở trong ngực, chẳng phải là muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, mọi sự chiều theo ý ý hay sao?

Hê hê.

Trong lòng Văn Xuân Tương nhen nhóm những ý nghĩ bí mật, nghe nói Ma giới rất là phóng túng, không thiếu cách chơi “đặc biệt”, y nhất định phải cùng tiểu hòa thượng thử một lần mới được!

“Phật Tử.” Văn Thù Bồ Tát tiến lên, chắp tay chữ thập nói với Tạ Chinh Hồng, “Không thể đến Ma giới được, xin ngài hãy suy nghĩ kỹ.”

Nếu Tạ Chinh Hồng đến Ma giới thì sau này bọn họ sẽ chỉ cách nhau ngày càng xa.

“Tiểu hòa thượng, ngươi quyết định đi.” Văn Xuân Tương nhướn mày nói, “Đi theo ta, hay là ở lại?”

Tạ Chinh Hồng mỉm cười nhìn Văn Xuân Tương, song không đợi Văn Xuân Tương mừng rỡ, hắn liền dời mắt nhìn về phía Thẩm Phá Thiên đang lo lắng mà chẳng dám đi tới khuyên nhủ.

“Tu vi của Thẩm đạo hữu đã lâu lắm rồi không tiến bộ đúng không?” Tạ Chinh Hồng cười hỏi.

“Ờm…… Khi mới trở về từ Tu Chân giới thì tâm cảnh vẫn có tiến bộ chút ít.” Thẩm Phá Thiên hơi xấu hổ. Mấy vạn năm qua tu vi của hắn vẫn duy trì trạng thái không tăng không giảm, tuy bế quan mấy ngàn năm cũng có một ít thu hoạch, nhưng chút tiến bộ ấy là cực kỳ nhỏ bé.

Tạ Chinh Hồng lại nhìn tam phương Thiên Đế khác, Tây Nam Bắc tam phương Thiên Đế cũng ngượng ngùng quay đầu đi, so với tốc độ tiến bộ của Tạ Chinh Hồng, mấy người bọn họ thật sự là…… Thôi đừng nói nữa.

Tiếp đó, Tạ Chinh Hồng lại nhìn sang các Bồ Tát La Hán của Phật giới, rồi khe khẽ thở dài.

“Tiền bối, bởi vì tầng ba mươi không mở mà tu vi của mấy người Thẩm đạo hữu mãi chẳng tiến triển được, các đệ tử trẻ của Phật giáo không có người chỉ dẫn, người của Tiên giới không đủ lòng tin, còn hỗn loạn hơn cả Tu Chân giới nữa.” Ít nhất người ở Tu Chân giới còn có một mục tiêu là “phi thăng”, nhưng những người cấp cao ở Tiên giới đều biết tầng ba mươi bị phong ấn, cố gắng cách mấy cũng chẳng tác dụng gì. Không có mục tiêu, còn phải giữ bản tâm không thay đổi, thật đúng là hơi khó khăn.

Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng chung sống nhiều năm, vô cùng ăn ý với nhau, Tạ Chinh Hồng vừa nói ra, Văn Xuân Tương liền hiểu ý định của Tạ Chinh Hồng.

“……Ta vốn còn nghĩ, có khi nào ngươi sẽ từ chối yêu cầu của ta hay không?” Văn Xuân Tương tiến tới gần Tạ Chinh Hồng, ngón tay vuốt ve gương mặt hắn.

Thật đẹp.

Cho dù nhìn ngắm bao nhiêu lần, y đều cảm thấy thế giới này chẳng ai đẹp hơn tiểu hòa thượng.

Y thích tiểu hòa thượng, không chỉ thích dung mạo của hắn, phẩm hạnh của hắn, mà còn thích vẻ mặt hắn mỗi khi chăm chú nhìn mình là lại chẳng đoái hoài gì đến người khác.

Nhưng chính bởi vì thích, bởi vì hiểu, cho nên y mới biết tiểu hòa thượng sẽ không thể dứt bỏ hết thảy để rời đi cùng y.

“Phật Tử, Phật Tử!”

Các Bồ Tát La Hán của Phật giới đều quá đỗi mừng rỡ, ý Phật Tử là ngài nguyện ý ở lại ư?

Tạ Chinh Hồng không để ý tới bọn họ, chỉ chăm chú nhìn Văn Xuân Tương, “Tiền bối.”

Văn Xuân Tương vươn tay che kín đôi mắt Tạ Chinh Hồng.

“Đồ khốn!” Văn Xuân Tương hung dữ nói, “Ngươi biết rõ ta sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào của ngươi mà.”

Dáng vẻ tiểu hòa thượng nhìn y với nụ cười nhưng lại đáng thương như vậy, y hoàn toàn không thể chống cự được.

Ánh mắt Tạ Chinh Hồng bị che mất, hắn vươn tay ôm lấy eo Văn Xuân Tương, tay Văn Xuân Tương cũng vì động tác đó mà dời xuống khỏi gương mặt hắn.

Tóc Tạ Chinh Hồng sượt qua mặt Văn Xuân Tương, rủ xuống bờ vai y.

“Tiền bối, ngươi có thể chờ ta ba trăm năm được không?” Tạ Chinh Hồng dùng thần thức truyền âm.

Văn Xuân Tương kinh ngạc mở to mắt, ủa ủa ủa, chỉ ba trăm năm thôi sao? Y còn tưởng phải chờ mấy ngàn năm hay cả vạn năm gì đó chứ? Y còn đang nghĩ nếu thật sự phải chờ lâu như vậy, y sẽ lén mò đến Phật giới, cùng tiểu hòa thượng nếm thử lạc thú “yêu đương vụng trộm”! Đối với bọn họ mà nói, ba trăm năm chỉ bằng thời gian ngủ một giấc mà thôi.

“Tiền bối ngại lâu ư?”

“Có phải ba trăm năm không đủ lắm không.” Văn Xuân Tương dè dặt đáp.

“Đủ mà.” Tạ Chinh Hồng cười nói, “Tiền bối, bây giờ tu vi của ngươi tiến nhanh, chắc chỉ một thời gian nữa, ngươi sẽ mọc thêm cành mới.”

“Hả?”

“Trước khi ngươi mọc ra cành mới, tiền bối, ngươi có muốn đi tìm món quà ta dành tặng ngươi không, nó đang dược giấu ở trong tam giới này đấy.” Tạ Chinh Hồng ôm chặt Văn Xuân Tương nói, “Ba trăm năm sau, ngươi mọc ra lá mới rồi, ta sẽ đi tìm ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment