Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 292

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

900

Ma giới.

Gần đây cuộc sống của tu sĩ Ma giới có thể nói là vừa dễ chịu mà cũng vừa không dễ chịu. Nếu nói là dễ chịu, chỉ cần bọn họ không vi phạm quy tắc mà Ma Chủ đặt ra thì sinh mệnh đảm bảo sẽ tốt hơn trước nhiều. Nói là không dễ chịu, thật sự là vì quy tắc mà Ma Chủ đặt ra quá nhiều và cũng quá rườm rà. Chẳng hạn như gặp Phật tu để tóc tu hành thì nhất định phải tránh đi, lúc đấu pháp đánh nhau đả thương hay giết người đều được, nhưng nhất định không được làm hại đến hoa cỏ, thật khiến người ta chẳng hiểu nổi.

Hơn nữa vị Ma Chủ này còn xuất quỷ nhập thần, hầu như chẳng ai từng diện kiến gương mặt thật của y.

……Kẻ từng thấy mặt thật của y hầu hết đã chết cả, người sống thì cũng giữ kín miệng không đề cập đến.

Còn nhớ hai trăm năm trước, vị Ma Chủ thần bí này bỗng nhiên xuất hiện, quét sạch ba mươi sáu khu vực của Ma giới, đạp đám Ma Tôn Ma Đế cao cao tại thượng kia ở dưới chân. Càng khiến người ta kinh sợ hơn là, vị Ma Chủ đột nhiên xuất hiện này lại nắm trong tay Nhất Điểm Tú Sinh Đao?!

Ngay cả Nhất Điểm Tú Sinh Đao năm xưa giết gần hết Ma Thần cấp cao ở Ma giới mà còn nằm trong tay y, bại bởi y quả thật không oan chút nào! Vị Ma Chủ này thống nhất Ma giới với tốc độ đáng kinh ngạc, nắm giữ đông đảo thủ hạ trợ giúp quản lý sự vụ Ma giới, những nhân tài mới xuất hiện ở Ma giới như Mục Đình, Nhan Kiều, Tịnh Hỏa,.. đều trung thành và tận tâm với y, mà đám Yêu tu kiêu ngạo ở Ma giới chẳng biết vì sao lại nguyện quy phục đầu tiên, khiến người Ma giới lấy làm lạ lùng. Mặc dù cùng là Ma tu, nhưng Yêu tu và Ma tu nhân loại xưa nay luôn không hòa hợp, đừng nói là thần phục, dù muốn thân cận một chút thôi cũng bất khả thi.

Mặc kệ người Ma giới hiếu kỳ về chuyện này đến cỡ nào thì đều không thể thay đổi sự thật rằng vị Ma Chủ này đã trở thành chí tôn của Ma giới.

“Nghe nói Ma Chủ pháp lực vô biên, nếu như có thể được ngài ấy chỉ điểm một câu thôi…..” Một Ma tu bỗng cất lời cảm thán, “Ma Chủ dung hợp các loại ma khí, tu vi đã đạt tới trình độ mà chúng ta chẳng thể với tới. Ngay cả hi vọng mở ra tầng luyện ngục thứ mười sáu cũng đều đặt ở nơi ngài ấy!”

“Ma Chủ giờ nhất định là đang nghĩ mọi cách để mở ra tầng luyện ngục thứ mười sáu, nghe đâu bên phía Tiên giới đã tìm ra người mở tầng trời thứ ba mươi rồi. Hê, chuyện này sao Ma giới chúng ta lại chịu thụt lùi được?”

“Hi vọng Ma Chủ thuận buồm xuôi gió.”

Các Ma tu tỏ vẻ sùng bái và ngưỡng mộ khôn cùng.

Văn Xuân Tương tất nhiên đang không ở Ma giới.

Sau khi lập ra ước định với tiểu hòa thượng ở Tiên giới, y liền dứt khoát rời đi. Y đâu phải loại người nhăn nhăn nhó nhó, ba trăm năm có là gì? Tiểu hòa thượng xưa nay chưa lừa gạt y bao giờ.

Ban đầu Văn Xuân Tương định đến nhân gian để tìm kiếm món quà mà tiểu hòa thượng nói, thế nhưng lại bị Nhất Điểm Tú Sinh Đao ngăn cản.

Nhất Điểm Tú Sinh Đao chắn đường Văn Xuân Tương, mỉm cười khuyên nhủ, “Ma Chủ muốn đến nhân gian thì ta không phản đối, chỉ có điều Phật Tử muốn mở phong ấn tầng trời thứ ba mươi, Ma giới chúng ta cũng không thể ngồi yên xem biến được.”

“Ngươi định thế nào?” Văn Xuân Tương nhìn Nhất Điểm Tu Sinh Đao đang chắn trước mặt mình, âm thầm cân nhắc tỷ lệ phần thắng của mình trước y.

Lúc trước y rút Nhất Điểm Tú Sinh Đao ra chiến với Văn Thù Bồ Tát đã làm tiêu hao không ít sức mạnh, Nhất Điểm Tú Sinh Đao có tu vi cực kỳ cao cường, chỉ có thể dùng trí thôi. Mà ngay cả Quý Hiết và Trảm Thương Sinh cũng chỉ là một phần thần hồn của kẻ này, không thể coi thường được.

“Ma giới hỗn loạn đã lâu, đương nhiên cần người chỉnh đốn lại.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao tỏ vẻ tiếc nuối, “Ma Chủ tiêu hao nhiều sức mạnh như vậy, thiên tài địa bảo không thể giúp khôi phục được, đơn thuần chỉ dựa vào bản thân thì cũng phải mất mấy ngàn năm để khôi phục, chẳng lẽ không nên bồi bổ một chút sao?”

Văn Xuân Tương có hơi xao động bởi lời nói này.

Nếu phải mất mấy ngàn năm để khôi phục tu vi thì đến bao giờ y mới có thể hoàn thành ước định “mọc ra lá mới rồi sẽ gặp nhau” với tiểu hòa thượng? Ba trăm năm còn chẳng đủ cho y ngủ một giấc nữa là.

“Ngươi có cách gì?” Văn Xuân Tương nhìn Nhất Điểm Tú Sinh Đao với vẻ không tin tưởng.

“Rất đơn giản, ăn nhiều thêm chút là được.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao vô tội nhún vai nói, “Muốn ma khí sinh sôi không ngừng thì phải cho chúng nó ăn no, bằng không chúng nó chỉ có thể hấp thu sức mạnh của chính chủ thôi.”

“Ngươi bảo bổn tọa đi giết đám người Ma giới sao?”

“Sao lại nói là giết chứ?” Nhất Điểm Tú Sinh Đao nhíu mày bảo, “Rõ ràng là luận bàn tỷ thí, tranh đoạt vị trí chủ nhân Ma giới. Nếu không đổ chút máu thì ai sẽ tin phục địa vị của chủ nhân Ma giới? Cá lớn nuốt cá bé cá bé ăn tôm, mạnh được yếu thua, vốn là chuyện thường tình mà.”

“……Được.” Văn Xuân Tương sâu sắc thán phục độ dày da mặt của Nhất Điểm Tú Sinh Đao, cảm thấy mình còn phải học nhiều lắm.

Thấy Văn Xuân Tương đáp ứng quả quyết, Nhất Điểm Tú Sinh Đao cũng vui vẻ đi trước dẫn đường.

Ngẫm lại thì y cũng thật là xui xẻo, năm đó chủ nhân rời đi cùng Ma Tổ, bỏ lại y ở nơi này chờ người có duyên gì đó mở ra tầng luyện ngục thứ mười sáu. Văn Xuân Tương dây dưa lằng nhằng với Phật Tử, muốn trở thành Ma Thần còn không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa? Người sử dụng y không thành Ma Thần được thì bét nhất cũng phải thành chủ nhân Ma giới, bằng không uy danh hiển hách mà Nhất Điểm Tú Sinh Đao y gây dựng nên sẽ thành trò cười mất.

Dưới sự trợ giúp của Nhất Điểm Tú Sinh Đao, Văn Xuân Tương chẳng mấy chốc đã đến Ma giới, từ từ tiêu diệt các Ma Tôn Ma Đế. Trong quá trình đấu pháp, Văn Xuân Tương nhanh chóng bổ sung nguyên khí, cũng hấp thu nhiều chủng loại ma khí khác nhau. Ánh mắt mấy Ma Đế đó nhìn Văn Xuân Tương cũng chẳng khác nhìn quái vật là bao, ma khí mà bọn chúng tu luyện ra đều không giống nhau, tại sao tên Văn Xuân Tương này có thể hấp thu dễ dàng chẳng gặp trở ngại gì vậy, lại còn dung hợp lấy chiến nuôi chiến nữa chứ? Càng khỏi bàn tới Nhất Điểm Tú Sinh Đao còn giúp y, đám Ma Đế này làm sao mà bì được?

Sau đó, Văn Xuân Tương lại phát hiện ra tung tích của nhóm người Mục Đình ở Ma giới, cuộc sống trôi qua rất tốt đẹp, nhờ có sự xảo quyệt và trợ giúp của bọn họ, y thuận buồm xuôi gió hơn, tu vi cũng tăng lên nhanh chóng. Chỉ là sau khi Văn Xuân Tương nhìn thấy cuộc chinh chiến Ma giới, tu vi tăng nhanh này cũng chẳng đủ xem.

Bây giờ nhớ lại bộ dáng đám Mục Đình và Nhan Kiều ngạc nhiên khi nhìn thấy mình, cũng thật là đáng để hồi tưởng đấy chứ.

Văn Xuân Tương sẽ không nói ra vụ y lén dùng tinh thạch ghi lại bộ dáng trợn mắt ngoác mồm của bọn họ đâu, đợi khi nào tiểu hòa thượng về rồi, y sẽ cùng thưởng thức với hắn. Đương nhiên, dáng vẻ hiên ngang của y khi chiến đấu với các Ma Tôn Ma Đế khác cũng được ghi lại từ đủ mọi vị trí khác nhau. Còn nhưng cảnh bị thương, điều tức hay thôn phệ ma khí, tất cả đều bị Văn Xuân Tương cắt sạch.

Hôm nay Ma giới thống nhất, Nhất Điểm Tú Sinh Đao trở về vực sâu của mình để ngủ, lúc Văn Xuân Tương có việc gì thì mới gọi y ra. Khi còn ở Tà Dương đại thế giới Mục Đình rất giỏi việc quản lý, cho nên đương nhiên bị Văn Xuân Tương bắt đi làm tráng đinh. Nhan Kiều và Tịnh Hỏa thì được phái đi quản lý Yêu tu, nói chung là tận dụng hết mọi khả năng, đảm bảo không thiệt, thế là Văn Xuân Tương liền an tâm làm một Ma Chủ tượng trưng.

Bây giờ rốt cuộc cũng có thời gian, có thể yên tâm đi tìm món quà mà tiểu hòa thượng nói được rồi.

Dựa theo tính cách của tiểu hòa thượng thì món quà kia nhất định sẽ không nhỏ, rất có thể là đang giấu ở nơi mà bọn họ từng đi qua.

Nơi đầu tiên Văn Xuân Tương đến chính là Nhân Chân tự ở Đạo Xuân trung thế giới.

Nơi này từ lâu đã chẳng còn Nhân Chân tự nữa.

Đạo Xuân trung thế giới đang phát triển rất tốt đẹp, đại thế giới không ngừng xuất hiện người phi thăng, công pháp cũng dần dần được hoàn thiện, nhân tài mọc lên càng ngày càng nhiều, ở Đạo Xuân trung thế giới còn từng có vài tiên nhân, tất nhiên trở thành trọng điểm để bồi dưỡng.

Văn Xuân Tương mua một miếng ngọc giản, mới biết thì ra thế hệ của mình và Tạ Chinh Hồng được xem là “thế hệ truyền kỳ” ở Đạo Xuân trung thế giới. Văn Xuân Tương, Tạ Chinh Hồng, Tam Tư, Kỳ Vĩnh Duyên, Chu Ninh và cả Lịch Hòa Quang đều thuận lợi phi thăng thành công. Nhân số này đã phá vỡ kỷ lục của Đạo Xuân trung thế giới, cũng được xem là một trong những bước ngoặt của Đạo Xuân trung thế giới.

Nhân Chân tự cho dù có một người lợi hại như Tạ Chinh Hồng, cũng nghĩ hết cách để bắt quàng quan hệ với Tạ Chinh Hồng. Ấy thế nhưng câu chuyện về Tạ Chinh Hồng tuy bị cải biên vô số lần, nhưng có một điểm không thay đổi, đó chính là Tạ Chinh Hồng và Nhân Chân tự chẳng có quan hệ gì hết. Thậm chí, Nhân Chân tự còn bị mọi người xem là ví dụ điển hình của “không có mắt nhìn người”. Nhân khẩu của Nhân Chân tự vốn đã chẳng nhiều nhặn gì, công pháp cũng không trọn vẹn, tâm tính thì bất kham, không thể duy trì được nữa cũng là bình thường.

Trong lúc dạo quanh Nhân Chân tự, Văn Xuân Tương phát hiện một đứa bé ăn mày đang cư trú trong ngôi chùa xập xệ này.

Ngôi chùa giờ đã đổ nát hoang tàn, chỉ còn sót lại mấy cây cột lung lay sắp đổ và vài mảnh ngói sứt mẻ, song tốt xấu gì cũng xem như chỗ dung thân. Trên người thằng bé ăn mày trải đầy vết thương, có thể có một mái nhà che thân đã là may mắn lắm rồi.

Văn Xuân Tương vốn không định lo chuyện bao đồng, nhưng lại nhận thấy dưới thân đứa bé ăn mày có cái gì đó động đậy.

“Tiểu Hoa, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định có thể chống chọi qua mùa đông.” Đứa nhỏ kia thì thào bảo.

Thì ra ở dưới bụng thằng bé này là một chú thỏ con.

Mà thế thì lạ thật.

Trời lạnh như vậy, con thỏ kia sắp chết đến nơi rồi, thế mà đứa bé ăn mày không ăn con thỏ này, còn dùng thân nhiệt của mình để bảo vệ nó nữa?

Văn Xuân Tương lấy làm hứng thú.

Tuy y chẳng phải người tốt, thế nhưng y không ghét người tốt.

Càng khiến y thấy thú vị hơn là, ánh mắt đứa nhỏ ăn mày này và tiểu hòa thượng có phần hao hao giống nhau.

Văn Xuân Tương yêu ai yêu cả đường đi, thế nên không khỏi sinh lòng hứng thú.

“Tiểu quỷ, con thỏ của ngươi sắp chết rồi.” Văn Xuân Tương hạ xuống, cất bước đi vào trong ngôi miếu đổ nát, lên tiếng nói.

Đứa bé ngươi nghe thấy tiếng người thì vội quay đầu lại, trông thấy Văn Xuân Tương đang cười nhẹ, nó chẳng dám tin vào hai mắt mình, “Thần…… Thần tiên?”

“Ta không phải thần tiên gì cả.” Văn Xuân Tương cười to, giơ ngón tay chỉ vào bụng của thằng bé, “Ngươi đưa con thỏ này cho ta, ta sẽ cho ngươi từ nay về sau ngày nào cũng được ăn no mặc ấm, thế nào?” Nói rồi, trong tay Văn Xuân Tương chợt xuất hiện hai cái bánh bao nhân thịt nóng hôi hổi.

Y thấy rõ thằng nhóc này nuốt nước miếng cái ực.

Nhưng thằng bé ăn mày vẫn lắc đầu từ chối, “Tiểu Hoa là người bạn duy nhất của ta, ta sẽ không đưa nó cho ngài đâu.”

“Nhưng nếu ngươi không đưa nó cho ta, nó sẽ chết.” Văn Xuân Tương nghiêm túc nói, “Trời giá lạnh thế này, ngươi mà còn chịu đói nữa thì ngươi cũng sắp chết đấy.”

“…… Ngài, ngài muốn lấy Tiểu Hoa làm gì?” Đứa nhỏ co rúm người, dè dặt hỏi.

“Đương nhiên là lấy để ăn rồi.” Văn Xuân Tương đáp ngay, “Giữa mùa đông thế này tìm một con thỏ như vậy chẳng dễ dàng gì.”

“Ngài có bánh bao rồi mà, sao còn muốn ăn Tiểu Hoa?”

“Kẻ có tiền ở trên phố cũng đâu thiếu tiền, vì cớ gì bọn họ còn muốn vơ vét của cải?” Văn Xuân Tương hỏi lại.

Đứa bé ăn mày đáng thương nào biết trả lời câu hỏi cao thâm như vậy, nó cứ ngơ ngác đơ ra ở đó.

“Ngươi thật sự không đưa con thỏ này cho ta sao?” Văn Xuân Tương tiến lên, đẩy bánh bao thịt tới.

“Không.” Đứa nhóc kiên định lắc đầu, “Ta sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, chết chung với Tiểu Hoa cũng tốt.”

“……Ngươi không muốn cho bạn mình sống sót ư?” Văn Xuân Tương ngạc nhiên nói.

“Ta cũng sợ cô đơn chứ.” Đứa nhóc cúi đầu, nói có vẻ khổ sở, “Ngoài nó ra, ta không có bạn bè nào khác. Ta và nó cùng chết thì chết thôi, đi đến chỗ Diêm Vương, ta và nó cùng chuyển thế làm thỏ cũng được.”

“Nhóc con hay đấy.” Văn Xuân Tương cười nói, “Bổn tọa hôm nay tâm trạng tốt, tặng cho ngươi một cơ duyên.”

Bịch.

Một miếng ngọc giản rơi xuống trước mặt đứa bé ăn mày, còn có cả mấy cái bánh bao nhân thịt nóng hôi hổi.

“Gặp ngươi ở Nhân Chân tự cũng xem như là có duyên, truyền thừa của Nhân Chân tự này liền cho ngươi vậy, ha ha.”

Văn Xuân Tương tức khắc biến mất chẳng thấy bóng dáng, hoàn toàn vứt chuyện này qua sau đầu. Y đã làm điều y muốn làm rồi, đứa bé ăn mày kia sẽ trở thành người ra sao, tất cả đều không liên quan tới y.

Ầy, coi như là làm việc thiện tích đức cho cuộc hội ngộ của mình và tiểu hòa thượng đi.

Mấy năm tiếp theo, Văn Xuân Tương ngao du khắp mọi ngóc ngách ở Đạo Xuân trung thế giới nhưng vẫn chẳng tìm được món quà mà Tạ Chinh Hồng nói, điều này khiến tâm trạng y hơi buồn bực. Tiểu hòa thượng ở Tiên giới lâu như vậy, cùng lắm là thông qua Đăng Thiên tháp để đi thông đến Tiên giới hay Tu Chân giới thôi, chẳng lý nào tiểu hòa thượng lại bỏ qua Đạo Xuân trung thế giới cả?

Hay là, tiểu hòa thượng sợ mình tìm ra dễ quá nên mới cố ý không đặt ở nơi này?

Văn Xuân Tương càng nghĩ càng thấy có khả năng, với tính cách của tiểu hòa thượng, hắn quả thực có thể làm vậy. Hắn mà muốn giấu thứ gì đó, mình muốn tìm ra là thật sự rất khó. Nhưng tìm không thấy cũng phải tìm, không thể làm uổng phí tấm lòng của tiểu hòa thượng được.

Văn Xuân Tương đi theo con đường trước kia của bọn họ một lần nữa, vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Nếu không phải hiểu tính cách của Tạ Chinh Hồng thì y đã cho rằng hắn cố ý bịa ra món quà đó để lừa mình rồi.

Khoan đã.

Văn Xuân Tương chợt lóe lên một suy nghĩ.

Đăng Thiên tháp có thể đi đến Tiên Ma Giới, có thể đi đến Tu Chân giới, thế thì sao không thể đi đến nhân gian chứ?

Y nghĩ quà của tiểu hòa thượng cần có một ít tiên khí linh khí để duy trì, lại không nghĩ rằng tiểu hòa thượng rất có thể sẽ bố trí trận pháp ở nhân gian.

Nhân gian nhân gian, nếu là thật sự giấu quà ở nhân gian, vậy thì chỉ có một nơi tiểu hòa thượng sẽ đến thôi!

Văn Xuân Tương vừa nảy ra ý nghĩ là lập tức đến nhân gian ngay.

Hôm nay vừa khéo là mười lăm, lại đang là lúc nông nhàn, rất nhiều bách tính rảnh rỗi quyết định đến phụ cận bái thần.

Tiên sinh kể chuyện trong quán trà vừa kể xong sự lạ giang hồ, kể xong chuyện nhà chuyện cửa, giờ đang bắt đầu kể cho các khách uống trà một câu chuyện yêu ma quỷ quái.

Văn Xuân Tương ngồi trong quán trà, dựng một trận pháp khiến người ta ngó lơ y, vậy nên không có ai đến làm phiền y cả.

“Nói đến chuyện thần quỷ thì không thể không nhắc tới một câu chuyện rất nổi tiếng ở chỗ chúng ta.” Một vị khách buông chén trà, cất lời cảm thán, “Ta nhớ thưở bé bà vẫn thường hay dùng câu chuyện ấy để dọa ta!”

“Ha ha, ngươi muốn nói tới ngọn núi bị trộm đi kia hả, ta cũng từng nghe kể.” Một vị khách khác tiếp lời, “Nghe nói xưa kia, bên ngoài trấn này có một ngọn núi lớn, trong núi nhiều dã thú, núi vừa lớn vừa khó đi, bao nhiêu thợ săn giỏi giang còn tránh không kịp. Nhưng rồi có một ngày, ngọn núi ấy đột nhiên tiêu thất, không hề sót lại một chút gì cả. Trước kia ông của ta còn dọa ta là, nếu như ta không nghe lời thì sẽ bị bắt cóc vào ngọn núi ấy, không bao giờ trở về được nữa.”

“Hê, phiên bản ta nghe kể thì không giống thế, nghe nói trên ngọn núi ấy có một mỹ nhân tên là Thúy Thúy, được sơn thần đem lòng yêu, thế nhưng Thúy Thúy lại từ chối, dưới cơn giận dữ, sơn thần liền bắt cóc nàng, mang theo cả ngọn núi ấy đi luôn.”

“Ta thì nghe kể là như vầy……”

Các khách uống trà ríu ra ríu rít kể về câu chuyện này, mỗi người đều có phiên bản riêng, nói đến độ sắp sửa cãi nhau, chẳng ai phát hiện trong góc vắng đã thiếu đi một người.

Văn Xuân Tương đi ra ngoài trấn, vươn tay vuốt mặt, rốt cuộc phát hiện điều kỳ lạ.

Chậc.

Trận pháp của tiểu hòa thượng cao siêu thật, nếu mà bất cẩn thì ngay cả y cũng bị qua mặt.

Văn Xuân Tương lẩm bẩm hai câu rồi cất bước tiến vào. Ở trong mắt người ngoài nhìn thấy thì chính là Văn Xuân Tương tự dưng biến mất không thấy tăm hơi.

Sau khi tiến vào trận pháp này, Văn Xuân Tương phát hiện mình đi tới phía trước một ngọn núi.

Trên núi cây xanh rợp bóng, hoa thơm khoe sắc, tiên hạc bay lượn, lại có suối chảy róc rách, tựa như thể tiên cảnh chốn nhân gian. Hơn thế nữa ngọn núi này còn sở hữu linh khí dày đặc chẳng giống thế gian, khiến lòng người dâng lên cảm xúc sung sướng.

“Ai đó?”

Trước mặt Văn Xuân Tương bỗng xuất hiện rất nhiều yêu quái hình người, có nam có nữ, có già có trẻ, ai nấy đều sở hữu dung mạo bất phàm, trên người còn mặc một loại pháp bào giống như tăng y, tu vi thì khoảng ở kỳ Kim Đan.

Tiểu hòa thượng giấu mình nuôi mấy thứ này ư?

Văn Xuân Tương ngẩng đầu ngó quanh, thấy đám yêu quái mừng rỡ ra mặt, đồng loạt quỳ xuống trước mặt y.

“Hoan nghênh chủ nhân trở về.”

“Chủ nhân, ngài vất vả rồi.”

Chủ…… Chủ nhân?

Văn Xuân Tương gõ gõ đầu mình, xác định rằng mình hoàn toàn chưa từng gặp những kẻ này.

“Các ngươi nói, bổn tọa là chủ nhân của các ngươi?”

“Đúng vậy ạ.” Yêu quái đứng đầu cười thưa, “Năm xưa sơn chủ sáng lập nên Chú Tú đàn tràng này, trời cao giáng xuống vô số đốm sáng, nhờ đó chúng ta mới có cơ hội mở ra linh trí. Chúng ta ở đây tu luyện, chờ đợi chủ nhân trở về, đến nay đã gần ba trăm năm rồi.”

Chú Tú đàn tràng?

Khóe miệng Văn Xuân Tương hơi cong lên.

“Các ngươi từng gặp ta sao?”

“Chủ nhân nói đùa, chúng ta đương nhiên biết ngài rồi.” Một yêu quái nói, “Trong vườn bách hoa ở sau núi có một pho tượng bạch ngọc khổng lồ, mang hình dáng của chủ nhân ngài đấy ạ!”

“Ủa ủa, chủ nhân đâu rồi?”

Văn Xuân Tương đã rời đi từ lâu, đi rời đi nhìn pho tượng kia.

Hiện ra trước mắt y là một pho tượng ngọc to lớn, thậm chí nhìn rõ được cả từng sợi tóc, có thể thấy được tình yêu sâu đậm mà người điêu khắc dành cho bức tượng này.

“Đồ ngốc, điêu khắc ta làm gì chứ?” Văn Xuân Tương cười mắng.

Pho tượng bạch ngọc bỗng phát ra ánh sáng nhu hòa, sau lưng hiện ra những con chữ lớn lấp lánh ánh vàng: Dành tặng cho cho tiểu mẫu đơn mà ta yêu nhất.

✿Tác giả có lời muốn nói:  Tiểu phiên ngoại thì đợi hoàn chính văn sẽ viết tiếp ở sau phần phiên ngoại nhé.

Tôi phải chuẩn bị đại kết cục của mình cho tốt ~~~
Bình Luận (0)
Comment