Sư Tình Họa Ý

Chương 14

Tuần này thời gian trực của Sở Nguyệt thay đổi thành thứ ba hai giờ rưỡi chiều đến bốn giờ, mặc dù có chút thất lạc thế nhưng ngẫm sẽ không đụng phải nam thần tan học, bởi vì tiết cuối cùng của buổi chiều của D đại phổ biến ba giờ năm mươi lăm tan học. Tuy rằng Sở Nguyệt tuần này trực xong cũng không có đụng tới người kia, bất quá buổi tối liền muốn đi học vẽ còn sợ thấy không được người sao!

Chờ đã, tại sao ta vẫn như thế chờ mong đi vẽ vời a! Còn có mặt mũi quay lại à! Lẽ nào ta nghĩ bị ánh mắt của nam thần bắt nạt giết chết à! Sở Nguyệt vạn phần khổ não nghĩ.

Kết quả tối hôm đó Sở Nguyệt vẫn là hùng hục chạy tới. Ở thời điểm hơn bốn giờ, bộ ngành đột nhiên giao xuống cho cậu nhiệm vụ mới, muốn viết xong năm trang bản thảo, trước tám giờ giao. Con ngươi của Sở Nguyệt đều sắp rụng ra, “Em không phải Thần Tiên a học trưởng!” Đáng tiếc học trưởng không nghe thấy... Vì truy ái tình đuổi vĩ đại, Sở Nguyệt huy động lượng lớn tế bào não, rốt cục trước sáu giờ liền viết xong, hơn nữa còn được học trưởng khích lệ: “Viết đến không sai.”

Chờ Sở Nguyệt cầm bút cùng tẩy vạn phần thấp thỏm chạy tới phòng học, phát hiện phòng học phi thường yên tĩnh, từ cửa kính của phòng học thấy được vài học sinh đang chuyên tâm vẽ. Sở Nguyệt nắm lấy cửa, lòng bàn tay đều đầy đổ mồ hôi, hít sâu hai lần, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí một chuyển động cửa.

Cậu đầu tiên là dò xét nửa người đi vào, theo bản năng mà nhìn một chút bục giảng. Không ngờ người kia ngày hôm nay lại đứng ở trên bục giảng, này vừa nhìn, lại đối mặt. Sở Nguyệt không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh, cực kỳ hèn mọn chui vào nửa người còn lại, hướng người kia gật đầu, người kia dùng mỉm cười trả lời cậu, khiến cho Sở Nguyệt lại tim đập thình thịch.

Sở Nguyệt như trước ngồi ở vị trí lần trước, mới vừa ngồi xong, người kia liền cầm màu cùng hàng mẫu lại đây, giúp Sở Nguyệt chọn một tấm muốn cậu vẽ.

“Ngày hôm nay vẽ cái này đi.”

“Ây... Xem ra là dáng vẻ rất khó a!”

“Không khó, thầy lần trước không phải đã dạy em phác khung sao, em thử xem, nếu không được thầy sẽ dạy em.”

“Ô ô được rồi.”

Phác khung, là trước tiên làm cái gì? Sở Nguyệt nắm bút khóc không ra nước mắt, trên lớp học căn bản không cách nào nghe rõ a!

“Làm sao không vẽ nha?”

“Gào gào em đang trầm tư!”

Trong lòng biết chính mình lại hèn mọn, Sở Nguyệt trong lòng một trận thở dài. Đột nhiên thông suốt, nhớ tới người kia nói bước thứ nhất là làm cái gì. Sở Nguyệt cầm lấy bút chì ra dáng ước lượng một chút đầu người này, sau đó dùng ngòi bút trên giấy vẽ hai hoành (trục ngang), tiếp theo ước lượng phần thân dưới chiếm mấy cái đầu, lại trên giấy vẽ mấy đường thẳng.

Xem đi xem đi đại gia ta thông minh lanh lợi mới không phải trí thông minh bằng con gà đâu.

“Vẽ ở bên trên như vậy làm cái gì, em xem phía dưới còn để lại nhiều chỗ trống không như vậy, em xuống một ít, nếu không nhìn sẽ không phối hợp.”

“Ồ được!”

Chờ Sở Nguyệt một lần nữa vẽ đường nét, lại bắt đầu lượng độ rộng: đầu khoan, vai rộng, mông khoan, hai cái chân độ rộng.

“Ai này không đúng vậy! Em xem em vẽ đường nét, này biểu thị mông sao lại cong như thế. Đây là một nam nhân, vai nam sinh có thể so với cái mông muốn rộng một ít, em đọc sách này, nhìn lại một chút tỉ lệ của em, có phải là không đúng?”

Sở Nguyệt liếc một cái sách, thật giống đúng là như vậy. Vẽ vời thực sự là phiền phức, làm sao chú ý như thế a. Bất quá vai nam sinh so với cái mông rộng cái gì... Sở Nguyệt hơi hơi nghiêng đầu con mắt hướng về trên một chút mới có thể nhìn thấy cái mông người kia, hơn nữa còn chỉ là mặt bên, ạch... Thực sự là... Thật đẹp... Thu tầm mắt lại, Sở Nguyệt không có tiếp tục vẽ vời, mà là đầu óc động kinh lại ngẩng đầu nhìn hướng về phía vai người kia, ân, không rộng rãi, thế nhưng cảm giác sẽ thật ấm áp đâu. Con mắt tiếp tục hướng về trên phiêu, xương quai xanh lộ ra ở bên ngoài quần áo thật gợi cảm rất muốn cắn một cái! Lên trên nữa, cằm có chút nhọn môi rất no đủ hơn nữa khóe miệng vẫn cong lên. Lên trên nữa, mũi thật cao! Tiếp tục hướng lên trên, nằm tào, nam thần anh ngày hôm nay đeo kính à vừa nãy em vào cửa tại sao không có phát hiện còn có anh tại sao cũng nhìn em lại còn đang cười. Trời ạ lẽ nào là ta quá si mê bị phát hiện a cứu mạng!

Sở Nguyệt không chịu được loại xung kích thị giác mãnh liệt này, mau mau cúi đầu vẽ. Dáng vẻ nam thần đeo kính thật là đẹp a, thật giống nhìn thêm hai mắt nhưng là vừa nãy ta quá hèn mọn, làm sao bây giờ cảm giác mình lỗ tai đều hồng thấu a!

“Như vậy không đúng, vẫn là sẽ không biết vẽ sao? Đến, đem bút cho thầy.”

Sở Nguyệt cuống quít đi lấy một cây bút khác đặt ở bên cạnh, tay còn không đưa tới, chiếc bút trong tay mình liền bị người kia rút đi. Sở Nguyệt trong khoảng thời gian ngắn đầu óc vẫn còn ở trạng thái ngây ngốc, ngơ ngác mà nhìn người kia khom người xuống, nhất thời một mùi sữa tắm thơm ngát vây quanh cậu. Sở Nguyệt biết với khoảng cách hiện tại của cậu cùng người kia chỉ cần mình vừa ngẩng đầu là có thể đụng tới cằm người kia. Sở Nguyệt vốn là tư thế ngồi không đoan chính, xưa nay đều là bán gục xuống bàn, nếu như vậy, người kia chẳng phải là khom lưng rất lợi hại? Nghĩ tới đây, Sở Nguyệt không khỏi lại đỏ mặt lên.

“Em xem, như vậy.” Người kia vừa ở trên giấy thành thạo vẽ ra đường nét duyên dáng, vừa giảng giải cho Sở Nguyệt bước vẽ tiếp.

Khí tức người kia thở ra đều quanh quẩn ở chóp mũi Sở Nguyệt, có một mùi hoa rừng nhàn nhạt, rất dễ chịu. Sở Nguyệt tham lam kéo dài thời gian hấp khí, muốn ngửi ngửi thêm cái hương vị này.
Bình Luận (0)
Comment