Sở Nguyệt rất muốn sau khi học xong cùng người kia trở về, nhưng đây là chuyện không hiện thực một tí nào. Mỗi lần tan học xong người kia đều muốn đem hàng mẫu phân phát cho học sinh thu hồi lại rồi thu dọn, màu mang đi phác họa còn thừa lại cũng phải thu dọn, muốn ở lại đến cuối cùng tắt đèn rồi mới đi, Sở Nguyệt cũng không thể như cô vợ nhỏ đứng ở cửa chờ người kia thu thập xong rồi cùng đi chứ? Quan trọng nhất chính là, cậu là một nam sinh đến cùng tại sao phải đợi một nam sinh khác cùng đi a?! Trước không nói nam nhân cùng nam nhân trong lúc đó thuần khiết hữu nghị đã từ từ lui ra vũ đài lịch sử, nhưng bọn họ liền bằng hữu cũng đều không phải a! Nếu có quan hệ gì cũng chỉ là quan hệ thầy trò a! Coi như muốn lấy lý do để cùng đi vậy cũng phải là thường đến đi học a! Huống chi vạn nhất bị người kia biết mình chính là Sở Nguyệt liền tuyệt sẽ không có cơ hội lần sau đến vẽ a! Tuy rằng vẫn muốn nói cho người kia chính mình là nam sinh, nhưng là nghĩ như thế nào cũng không dám a!
Sở Nguyệt không thể làm gì khác hơn là sau khi tan lớp nhìn người kia thêm vài lần, lại lưu luyến rời đi phòng học. Tiểu A từ tuần trước bắt đầu thứ ba thứ năm sáu giờ tối muốn tham gia huấn luyện ban đồng ca, không thể cùng mình đồng thời đến. Nhìn thấy những học sinh khác đều có người quen biết bồi tiếp cùng đi, Sở Nguyệt trong lòng khó chịu, chính mình làm sao chỉ có một người lẻ loi?
Thứ ba tuần này cùng tuần sau đều không có tiết thể dục, bởi vì giáo viên thể dục xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, hai tuần lễ mới trở về. Sở Nguyệt nghĩ như vậy cũng được, xem tin tức khí tượng bảo ngày mai sẽ trời mưa, ban của người kia nhất định sẽ đi bên trong đi học. Sở Nguyệt ở trong thư nói qua tiết thể dục của lớp hai người là cùng một lúc, người kia cũng biết Sở Nguyệt chính là lần thứ nhất ở bên trong sân thể dục thấy y nhặt cầu lông bắt đầu yêu thích y. Cho nên nói nếu như ngày mai người kia nhìn thấy Sở Nguyệt cũng học tiết thể dục, chuyện kia hết thảy đều sáng tỏ.
Sở Nguyệt tuần này rất bận bịu, thứ hai thứ ba mỗi ngày đều tham gia hai cái loại hoạt động cỡ lớn, chụp ảnh viết bài bận bịu đến không còn biết trời đâu đất đâu; thứ tư phải đến tham quan J đại, tuy rằng đây là hoạt động trường học tổ chức mà không phải hội học sinh nhưng sau khi trở về báo cáo tin tức khẳng định lại cho cậu đến viết; thứ năm buổi chiều sáu giờ có chung kết thi biện luận, thi đấu xong gần như tám giờ lại phải đến hội nghị thường kỳ của hội.
Bởi vì bận rộn, làm cho Sở Nguyệt ngắn ngủi quên đi khó chịu do cô đơn mang đến.
Làm cho Sở Nguyệt phiền lòng chính là thứ năm thi biện luận, tại sao một mực là vào lúc này bắt đầu đây! Đi tranh cướp vinh dự ni hay là đi truy đuổi ái tình đây?
Cái vấn đề này để Sở Nguyệt vẫn xoắn xuýt đến năm giờ chiều thứ năm.
Bởi vì tham gia thi biện luận muốn mặc trang phục chính thức, Sở Nguyệt không có âu phục, liền mặc một bộ quần áo học sinh, quần áo bên trong mặc một cái áo lông màu bạc có cổ chữ V, buộc lại một cái cà vạt nhỏ, phối hợp một cái tu quần dài, vốn là xem ra liền không lớn Sở Nguyệt cứ như vậy phảng phất như là hài tử mười lăm, mười sáu tuổi.
Tuy rằng rất sớm liền thu thập xong, nhưng Sở Nguyệt không biết rốt cuộc nên hay không nên đi thi biện luận. Lão sư đối với mình kỳ vọng rất cao, không muốn để cho lão sư thất vọng, cứ việc Sở Nguyệt chỉ là một người trong đó, hai vị cùng tổ khác cũng là tài ăn nói tuyệt vời, sẽ không có vấn đề chứ? Nhưng là này liên quan đến vinh dự tập thể, mình không thể không chịu trách nhiệm như thế. Nhưng lại muốn đứng ở bên cạnh người kia, ngửi mùi sữa tắm thơm mát trên người của y, xem nét cười của y, nghe tiếng nói của y. Nhưng là không đi, y hẳn là cũng sẽ không nhận ra được chứ? Dù sao đối với y mà nói chính mình bất quá là cái học sinh mới tới khóa, cũng không phải người đặc biệt nào.
Nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, Sở Nguyệt có chút đau trong lòng, đóng cửa đi ra ngoài.