Sư Tôn Của Ta Lại Giận Dỗi Rồi!!!

Chương 113


Như đọc được suy nghĩ của cô, Khánh Mai nhanh chóng di chuyển đến, tiến đến sát người Lưu Phong mà ve vãn, vuốt má cô.
- Quả như cưng nghĩ đó nga~ Nhưng bây giờ, ta muốn đổi lại mục tiêu là ngươi, được chứ?
Cả 4 người đều đứng hình.
Khánh Mai đây là… muốn đổi lấy 1 ma tôn? Không đùa đấy chứ? Bây giờ ả còn muốn cả ma giới nữa à???
Xuyên Giang đen mặt lại, sát khí tỏa ra mỗi lúc 1 nhiều hơn.

Khánh Mai ả rất nhanh đã để ý, lại càng có nhiều động tác ám muội hơn, bất chấp sự kháng cự của Lưu Phong.
Lưu Phong cô đã nhẫn nhịn đủ rồi nga! Tiêu chuẩn cái đẹp của cô khá cao đấy, nếu có cuộc thi sắc đẹp do cô đứng tên, chắc chắn ả ta sẽ bị loại ngay từ lúc nộp đơn!
Cô tụ linh lực, tung về phía Khánh Mai không có chút chần chừ nào!
- Ôi chao, sao ngươi lại làm thế với mỹ nhân như ta a! - Ả dùng giọng điệu ngọt sớt mà khẽ gắt lên.
- Mỹ nhân cái rắm! - Lưu Phong thẳng mặt chê luôn.

- Nếu có cho, mạn phép xin đá thẳng vào bãi rác!
- Hả? - Khánh Mai có chút ngây người.
Cô bắt đầu lao vào phân tích luôn:
- Không biết ngươi dưỡng da kiểu gì, mà da lại rất khô khan đấy! Mà lại còn trắng bóc nữa, đi đêm để hù ma người ta à?? Mặt thì cũng đẹp đấy, nhưng ta thích người có phong thái cao lãnh hơn!
Nói đoạn, Lưu Phong cô kéo tay Xuyên Giang ra làm mẫu ngay và luôn.
- Đây này, đây mới là gu ta thích! Cảm tạ!

Nghe đến đấy, tai Xuyên Giang nàng đã đỏ ửng, vội đánh 1 cái vào đầu Lưu Phong để cảnh cáo.
- Đấy thấy chưa??? Phong thái lạnh lùng đến tàn nhẫn này, mới là kiểu khiến ta mê mẩn!
Nàng ta bị khen đến nỗi, trên khuôn mặt hiện đã có chút phiếm hồng.
- Lưu Phong! Mau im miệng cho ta!
Bị chê thẳng mặt như vậy, khiến trong lòng Khánh Mai như lại lòi thêm 1 cục tức nữa.

Nhưng rất nhanh sau đó, ả lại cười:
- Dù sao ta cũng không có hứng thú với ma giới nga, nên cũng chẳng sao~
Trong khi đó, Hồ Phúc đã nhanh chóng tìm thấy 1 quyển sách cũ nơi đổ nát đó, vội lật ra xem.
Có vẻ là lần này hắn may mắn đi, nên đã chọn trúng luôn quyển sách trận pháp chưa được kiểm tra mà tông môn hắn ta bị mất!
- Ngươi đây là… muốn đắc đạo thành thần?
- Không ngờ đã bị Minh Thành tông chủ phát hiện ra rồi nha!
Du Ân nghe Khánh Mai nói thế, liền bày ra bộ mặt khinh ghét tới cực điểm:
- 1 kỹ nữ phục vụ bao đàn ông không rõ tên đã làm chủ mẫu cả 1 thiên hạ rồi, lại còn muốn trèo cao thành thần? Bây giờ tiêu chuẩn thành tiên nhân lại thấp kém đến thế kia à?
Nghe Du Ân nói vậy, Khánh Mai ả đen mặt lại, trông cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy, nhưng rất nhanh sau đó, ả đã tươi cười trở lại.
- Ai nói ta muốn thành thần? Người thành thần sẽ là con trai ta kia mà?
Sau khi ả dứt lời, Lưu Phong dần hiểu ra.
Vậy hóa ra là muốn đưa con trai lên làm thần, còn bản thân chiếm quyền trị vì đất nước nga!
Khánh Mai ả liền nói tiếp:
- Vốn tưởng ta sẽ chôn vùi cả cuộc đời vào nơi tăm tối đó, ai dè lại được hắn ta đưa ra ngoài sau đêm kinh tởm đó.

Đây có thể coi là may mắn đi?
- Được đưa vào cung cấm, các ngươi nghĩ 1 kỹ nữ như ta có thể yên ổn sống hết quãng đời còn lại với đám ái phi của hắn sao? Hay là ngày ngày bị lôi ra làm trò cười, mua vui cho đám phi tần kia, chỉ để đổi lấy 1 buổi yên ổn?
- Cả đời ta đã sống trong cảnh tủi nhục nơi thanh lâu, thì con trai ta nó nhất định sẽ phải đứng dưới ánh hào quang rực rỡ!
Đột nhiên, ả quay sang phía Hồ Phúc mà cười, nụ cười còn có chút khó hiểu hơn trước:
- Ta vốn dĩ chỉ muốn Quân Chu nó lên làm vua, nhưng hôm đấy ta đã tìm được cách khiến con trai ta có thể phi thăng thành thần, âu cũng là nhờ Hồ Phúc tông chủ đây đã giúp đỡ a!
Hồ Phúc hắn nhìn chằm chằm Khánh Mai hồi lâu, rồi nghiêm túc nói:
- Chúng ta còn chưa kiểm định trận pháp, mà ngươi đã đem đem giấu nó đi, phạm phải luật nghiêm trọng nhất của Giai Tuệ phái mà vẫn còn nhởn nhơ đánh cắp thêm bảo vật của các môn phái khác?
- Thì có sao? - Khánh Mai nghiêng đầu - Ta đã từng là 1 ả kỹ nữ không có liêm sỉ, đâu còn ngại đi gây thù chuốc oán với bên ngoài?
Đột nhiên, Khánh Mai xoay người lại, tiến đến trận pháp đang nằm dưới đất kia, miệng lẩm bẩm cái gì đó, rồi lấy từ trong túi càn khôn ra 1 lọ huyết đỏ, nhỏ xung quanh hoàng đế Phá Vân quốc.
1 phút, 2 phút, 3 phút trôi qua…
Ủa, sao lại không có gì xảy ra??? Lừa đảo à???
- Cái gì thế này??? - Khánh Mai ả quay ngang quay dọc, tìm lý do vì sao trận pháp không thể khởi động.
- Thứ lỗi nhé, ta đã cầm bảo vật của tông môn ta lên rồi, làm sao mà có thể khởi động được? - Trên tay Hồ Phúc đang cầm 1 chiếc bút lông bằng vàng, đứng bên cạnh Du Ân.

Trông thấy chiếc bút đó, Khánh Mai mở to mắt.
- Ngươi đã lấy nó từ khi nào???
- Mới khi nãy thôi nga.

- Hắn nhún vai, cất bảo vật đó đi rồi đưa tay lên xoa đầu Du Ân - Cảm ơn vì đã giúp ta câu giờ nhé, Du Ân.
Ả ta vui vẻ tận hưởng cái xoa đầu đó.

Hiện tại trông Du Ân ả không khác gì 1 hài tử.
Từ nãy đến giờ, những tưởng sau khi Khánh Mai xuất hiện, thì sẽ hết cái nôn nóng kia đi.

Thế nhưng khi ả ta đến gần, cái nôn nóng đến khó chịu đó lại càng rõ rệt hơn.
Xuyên Giang triệu hồi Đông Quân tới, từ từ bước đến mép pháp trận bị “lỗi” kia.

Thử‎ ????hách‎ ????ì????‎ ????????a????g‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ {‎ T????ù‎ ????T????u????ệ????.V????‎ }
- Pháp trận đã bị phá hủy.

Mau đầu hàng đi Khánh Mai, trước khi ta nổi điên lên!
Hoàng hậu Khánh Mai cúi gằm mặt xuống, nhưng tiếp sau đó, lại là 1 tràng cười điên dại.
- Ahahaha, các ngươi đây là muốn ép ta đến đường cùng sao?
Dứt lời, Khánh Mai lấy từ trong túi ra 1 viên hắc ngọc, rồi ném nó vào giữa pháp trận.

Tin Lưu Phong hiện giờ đập thình thịch liên hồi, mắt không hề rời viên hắc ngọc đó.
Lẽ nào viên ngọc đó là bảo vật của ma giới đã bị mất mà Hồng Dao đang phụng lệnh tìm lại…?

- Vậy hôm nay cả đám các ngươi cùng xuống địa ngục với ta đi!
Hồ Phúc cảm thấy có gì đó đáng ngờ, lên nhanh chóng lao lên cản ả lại, nhưng đã không kịp.
Khánh Mai đã cắt cổ tự vẫn.
Máu của ả len lỏi thấm vào pháp trận.

Viên hắc ngọc đó sáng lên, ma khí quanh đó càng lúc càng dày đặc, rồi đám “bụi” đen nổ tung!
Đột nhiên, tim Lưu Phong nhói đau đến nỗi như muốn nứt ra.

Cô ôm ngực mà gục xuống.
Xuyên Giang để ý, nhanh chóng đỡ “nghịch đồ” của mình, rồi hỏi:
- Lưu Phong, ngươi vẫn ổn chứ?
Lưu Phong cô giấu đi vẻ nhăn nhó mà cười, trấn an nàng ta:
- Sư tôn, đồ đệ không sao nga—
- Thật không đấy? - Xuyên Giang nàng lườm Lưu Phong.
- Thật mà, tiểu Phong không biết nói dối~
Nói vui thế, nhưng đau là đau thật đó…
Cô cắn răng nhẫn nhịn, đôi đồng tử vẫn hướng về đằng kia, khu vực đang lóe ánh đỏ đến chói mắt.
Vậy mà trận pháp đó đã được khởi động thành công..

Bình Luận (0)
Comment