Xuyên Giang đưa mắt nhìn Hồ Phúc mà dò hỏi hắn:
- Hồ Phúc tông chủ, ta cần lời giải thích cho chuyện này.
Hồ Phúc hắn có chút hốt hoảng, vội giải thích:
- Trong sách có nói chỉ cần 1 món bảo vật rời khỏi trận pháp thì trận pháp đó sẽ bị vô hiệu hóa mà!
Nàng ta không nói gì cả.
Lưu Phong thì vẫn giả vờ điềm tĩnh, nhịn cơn đau âm ỉ nơi ngực trái.
Có vẻ là viên ngọc đó có liên kết gì với cô chăng…?
Du Ân cũng hỏi tiếp:
- Hồ Phúc sư thúc, còn cách nào để vô hiệu hóa trận pháp đã khởi động đằng kia không???
Giai Tuệ tông chủ bắt đầu lật từng trang tìm kiếm.
Đến cuối trang sách, hắn mới rõ nguyên nhân mà trận pháp đã khởi động.
- Khánh Mai này đúng là thâm độc nga, đến chết cũng muốn chúng ta đi theo—
- Sư thúc, ý của sư thúc là sao, Ân nhi vẫn chưa hiểu!
Hắn ta nhìn đứa cháu ngốc của mình lơ ngơ như vậy, trong thâm tâm rất muốn cốc đầu mạnh 1 cái cho nó giác ngộ, nhưng vẫn ém xuống tít nơi đáy lòng.
- Vốn dĩ trận pháp này chỉ cần bỏ 1 món ra là ổn rồi, nhưng lại có viên ngọc chứa ma khí không rõ tên kia vào trận pháp nữa.
- Viên ngọc này nếu thêm vào trận pháp, chỉ cần thêm 1 món bảo vật khác, thì sẽ gây thu hút, tăng kích thích, tăng toàn bộ sức chiến đấu cùng sức dẻo dai của ma vật.
Nhưng nhiều bảo vật thế này, thì lũ ma vật đó sẽ như thế nào???
- Có vẻ viên ngọc này ả ta đã cử người xuống ma giới đánh cắp, chứ làm sao mà đám ma tộc lại dễ dàng để bảo vật của mình lọt vào tay người khác dễ như thế kia!
- Trận pháp này đã nhuốm máu, bây giờ khó vô hiệu hóa lắm a.
- Nói đoạn, hắn đưa mắt nhìn viên hắc ngọc đang liên tục tỏa ra ma khí đằng kia - Trước tiên, chúng ta nên thử phá viên ngọc kia xem?
Xuyên Giang lập tức phản bác lại:
- Ta không đồng ý phá viên ngọc đấy.
Du Ân đưa đôi đồng tử nhìn nàng:
- Xuyên Giang sư thúc, có chuyện gì khiến ngài phân tâm vậy nga?
Nàng ta biết chứ, viên hắc ngọc nằm ở khu vực trung tâm trận pháp kia có vẻ có liên kết gì đấy với Lưu Phong.
Thử hỏi nếu phá tan nó, thì đại “nghịch đồ” của nàng sẽ như thế nào???
- Không biết nữa, cảm giác không thể phá nó.
Có cách khác không?
Hồ Phúc nhún vai thở dài:
- Được, nghe theo lời sư muội hết nga! Đành tìm cách khác vậy~
Lưu Phong kéo tay áo Xuyên Giang lại mà thỏ thẻ:
- Sư tôn à…
- Mau im lặng, bằng không ta sẽ đá ngươi lăn ra chỗ khác! - Nàng nhỏ giọng gắt lên.
Tự nhiên bị quát, khiến Lưu Phong cô có chút ỉu xìu:
- Ân—
Đột nhiên, ma vật lại không biết chui từ ngõ ngách nào mà túa ra đông như kiến.
Nhóm bọn họ còn nhìn thấy xung quanh chúng còn phảng phất ma khí.
Lập tức, cả 3 người đều nhanh chóng triệu kiếm tới.
Hồ Phúc tông chủ vươn vai ngáp dài.
- Nhắc tào tháo, thì tào tháo đến!
Nói đoạn, hắn đang tính triệu tiên kiếm tới, thì ngọc truyền âm giắt bên hông hắn đột ngột phát ra tiếng.
- Đại đệ tử Vũ Minh Sầm xin bẩm báo sư tôn, phát hiện có 1 đám ma vật từ phía Nam tiến thẳng về hướng thành Phá Vân! Xin sư tôn chỉ giáo!
Hồ Phúc liền nhanh chóng truyền âm lại:
- Chắc bọn chúng bị thu hút bởi pháp trận bên này, nhưng hiện giờ không thể vô hiệu hóa nó lại được.
- Không thể… vô hiệu hóa?
- Đúng, bị nhuốm máu rồi!
- Sư tôn có cao kiến gì?
- Tạm thời các ngươi cố gắng câu giờ, để ta tìm cách khác phá bỏ chúng.
- Minh Sầm xin tuân lệnh! - Đầu bên này nhanh chóng ngắt truyền âm.
Hắn ta nhìn đám ma vật kia mà cười.
Kế hoạch của hắn đã đi đến hồi kết 1 cách viên mãn.
Nhưng đâu ai ngờ được, đây chính là lần đầu tiên Hồ Phúc hắn đã đi sai 1 nước cờ.
Trên bàn cờ này, không thể gỡ lại được…
—
Phía Đông, thành Phá Vân.
Hồng Dao với Ninh Hinh đã cãi nhau om sòm lên từ lúc rời đi đến giờ.
Các đệ tử khác cười trong bất lực vì không cản nổi cuộc cãi vã này, nên cứ để 2 người đó lao vào mà đấu võ mồm với nhau.
Đột nhiên, Hồng Dao ả ôm ngực mà tỏ ra đau đớn, trên trán còn lấm tấm chút mồ hôi.
Ninh Hinh cảm thấy không ổn, vội dừng lại cuộc cãi vã kia.
- Lệ Hồng Dao, ngươi vẫn ổn chứ?
- Ổn cái rắm! - Ả ta khẽ quát - Bảo vật của chúng ta chắc chắn ở gần đây, nó có vấn đề rồi kìa!
Ninh Hinh sư muội đánh vào đầu ả 1 cái rõ đau.
- Đã thế này rồi mà còn lo bảo vật à??? Mau lăn ra chỗ…
Chưa nói hết câu, cả 2 cùng ngửi thấy mùi đã quá quen thuộc.
Là… ma vật???
Hồng Dao liền trêu chọc.
- Ở đây nuôi cả ma vật nữa à? Ta không biết đó nga~
Ninh Hinh lườm Hồng Dao, rồi đẩy ả ra.
- Cơ thể ngươi không tốt, nghỉ ngơi đi rồi ra hỗ trợ sau.
- Đường đường là tướng quân của ma tộc, chút đau này đã nhằm nhò gì? - Hồng Dao ưỡn ngực tự hào.
Biết là không thể khuyên nổi loại người này, nên Ninh Hinh bỏ mặc luôn, lập tức triệu Mộng Chu kiếm mà lao vào đánh nhau.
- Quái lạ, sao ma vật lại mạnh thế? - 1 đệ tử hỏi lớn.
- Đúng vậy nga, nó đột nhiên mạnh đến bất thường! - 1 người khác cũng hét lên.
- Đừng mất tập trung, nếu không các ngươi sẽ bị chúng đè bẹp mất! - Ninh Hinh vừa chém ma vật đối diện, vừa nói.
Đến giữa chừng, đột nhiên lại có tiếng thét thất thanh ở đâu đó phát ra, khiến cả nhóm hỗn độn nhân ma phải trố mắt ra nhìn.
Là 1 thường dân, nhưng… người đó đang gặp nguy hiểm!
Hồng Dao đá cho mấy ma vật đang chặn đường kia nằm lê lết, nhanh chóng kinh công đến chỗ đấy, ôm hắn ta lên rồi đáp đất nơi các thường dân khác đang tụ tập lại lánh nạn.
- Lần sau đừng có tùy…
Chưa nói hết câu, ả đã bị 1 kiếm đâm lén sau lưng, xuyên qua kim đan.
Quan trọng hơn là, lưỡi kiếm có tẩm độc! Là kịch độc!
- Ma tộc không đáng sống!
- Phải đó, chết đi cho đỡ bẩn mắt!
- Ma tộc không phải lũ tốt lành gì, ta bảo mà! Bọn chúng muốn mượn lúc này để cử ma vật lên san bằng nhân giới đó!
Hồng Dao hoang mang, muốn giải bỏ khúc mắc.
- Ta… không…
- Đừng biện hộ, thứ ma tộc kinh tởm! - 1 người nào đó hét lên.
- Lũ ma tộc rác rưởi các ngươi không có quyền lên tiếng ở đây! - Người nào đó cũng thêm lời.
Quả nhiên, định kiến về ma tộc của nhân tộc không hề có chút thay đổi nào nhỉ…?
Ma tôn, liệu lựa chọn của ngài có đúng đắn…?
Vốn đã âm ỉ nơi ngực trái đã lâu, lại thêm việc kim đan cũng bị đâm cho nát vụn, nên Hồng Dao phun 1 búng máu, mất thăng bằng mà ngã xuống.
Ninh Hinh đột nhiên bỏ vị trí, quay lại đỡ kịp Lệ tướng quân.
- Lệ Hồng Dao! Ngươi có sao không?
Hồng Dao đưa đôi mắt lờ đờ lên nhìn mây trời, rồi lại nhìn Ninh Hinh nàng mà khẽ cười.
- Thật xin lỗi… đã lừa ngươi… mất 3 đồng bạc…
- Đồ ngốc, bây giờ còn nói câu đấy được à??? - Nàng tức tưởi quát.
- Kiếp sau, ta… sẽ trả đủ ngươi 3… đồng bạc, được chứ?
- Ăn nói ngông cuồng! Chờ chút, ta đưa ngươi đi gặp đại phu!
Nhưng đã muộn.
Lệ tướng quân đã bỏ mạng.
Vị trí của Ninh Hinh đã bỏ trống, ma vật nhanh chóng lùa vào mà tàn phá.
Rất nhanh sau đó, nhân ma đã hỗn loạn cả 1 vùng.
- Đồ ngốc, ngốc hết chỗ nói.
Ai mượn ngươi trả tiền cho ta? - Ninh Hinh mếu máo ôm xác đối phương vào lòng, tự nói 1 mình như người bị tự kỉ.
1 lúc sau, nàng ta ngước lên nhìn.
Thế trận phía Đông này ma vật đã đông nghìn nghịt.
Vẫn còn vài người trong nhóm khác cũng ra sức chiến đầu, rồi gục xuống dễ dàng.
Muốn nhanh chóng tiêu diệt chúng, chỉ còn 1 cách.
Ninh Hinh đứng lên, nhìn xung quanh 1 lượt rồi thở dài, bế Hồng Dao lên rồi thì thầm vào tai ả câu gì đấy mà không ai hay, cuối cùng nàng nở 1 nụ cười, nhảy vào đám ma vật đó mà tự bạo.
Nhị nữ đệ tử phái Phùng Chu, đã bỏ mạng..