Minh Thành điện ban ngày không nói, ban đêm cũng có khá nhiều lính canh gác a! Bộ nơi đây đang cất giấu kho báu gì mà ai cũng muốn lấy à??? Mắc gì nửa đêm lính gác còn nhiều hơn ban ngày thế???
Sau đó, Lưu Phong lại dành nguyên 1 đêm ra chỉ để quan sát nhất cử nhất động của chúng.
Ngồi mãi, cô mới phát hiện thêm 1 kẽ hở khác: lính canh hễ nửa canh giờ sẽ đổi ca 1 lần, mỗi lần kéo dài 5 phút, có thể nhân thời gian đấy có thể lẻn vào a!
Thế là Lưu Phong cứ ngồi ở bụi cây gần đấy đến tờ mờ sáng mới chịu về đi ngủ.
Nhất định tối hôm sau cô sẽ đột nhập vào thành công cho xem!
Sáng hôm sau, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi mà vẫn chưa thấy Lưu Phong đâu, nên Xuyên Giang bắt buộc phải đi gọi cô dậy a!
Vừa mở cửa ra, đập vào mắt nàng là cái cảnh Lưu Phong đang chổng mông ngủ dưới đất không biết trời đất là gì.
Xuyên Giang đen mặt lại, triệu hồi Đông Quân tới và sau đó…
- Nghiệt đồ! Ngươi làm gì đêm qua không chịu đi ngủ, mà sáng nay ngủ như cá chết trương thế kia! Mau dậy cho ta, bằng không hôm nay ngươi đừng mong còn lành lặn mà thoát ra khỏi tay ta a! - Xuyên Giang gằn giọng quát lớn.
Lưu Phong đang ngủ, chợt bị giọng nói vô cùng quen thuộc đánh thức, còn ngửi thấy mùi nguy hiểm quen thuộc nữa, cô tính giả chết luôn nhưng lại thôi, mở mắt ra thì thấy sư tôn “thưn iu” cùng với Đông Quân nằm gọn trong tay của nàng đang đứng cạnh nhìn mình với 1 nụ cười, cô giật mình tỉnh hẳn luôn, trong đầu đang khởi động chọn lọc 36 kế sách để thoát thân:
- Sư tôn, đệ tử biết tội a! Do hôm qua lạ chỗ nên hôm nay đệ tử có dậy hơi muộn a! Mong sư tôn giảm nhẹ hình phạt!
Xuyên Giang nhăn mày, sau đó cười lạnh, trầm giọng nói:
- Lạ chỗ? Được, vậy vi sư sẽ dọn qua ngủ chung với ngươi, xem “lạ chỗ” mà ngươi nói là thế nào a!
- ???
Thôi hỏng, hỏng thật rồi! Lưu Phong tức muốn hộc máu.
Chưa gì đã kéo luôn phần tử nguy hiểm nhất - sư tôn làm giám sát viên rồi a! Trong đầu cô lúc này hiện đang chạy 1 đoạn nhạc: “Thẹn thùng nhìn em quay gót đi mãi, anh đứng chết lặng trong mưa…~”
Thế thì cô đột nhập Minh Thành phái làm sao??? Xuyên Giang đã nói sẽ phế chân ai có ý định lén vào đấy rồi, thế chẳng phải cô phải bỏ nhiệm vụ giữa chừng à? Nếu sử dụng pháp bảo để lén đi, thì vị nữ chính này tu vi còn cao hơn cả cô, nhất cử nhất động của cô còn bị nắm thóp, thế thì sử dụng nó cũng như không, lại còn lãng phí tài nguyên nữa!
Lưu Phong thở dài bất lực, sau đấy thay đổi trang phục, rồi đi theo Xuyên Giang đến khu vực tổ chức giao đấu.
Hôm nay, có lịch thi đấu của đại sư huynh, tam sư đệ, ngũ sư đệ và lục sư đệ a!
Đầu tiên là đại sư huynh, người thi đấu với hắn lại là đệ tử hôm qua hắn chửi lên bờ xuống ruộng! Chẳng ai khác ngoài đệ tử chân truyền Minh Thành phái, đại đệ tử - Hàn Di Hòa.
Cái gì mà hòa nhã, vui vẻ??? Cái tên với cái nết của hắn ta khác nhau những 1 trời 1 vực, quả thực tương phản mạnh mẽ a! Gã đấy chỉ được cái miệng là hay xỉa xói người khác, nhưng nếu là đại đệ tử Minh Thành phái, chắc chắn có sức mạnh thuộc hàng khủng bố đó nha!
Sau đó, trận chiến bắt đầu.
2 bên đã lên võ đài, cùng chắp tay thi lễ đối phương.
Anh Kiệt triệu hồi Ý Hiên kiếm, tay cầm chắc thanh kiếm đấy, mắt cứ luôn nhìn chăm chăm về phía Di Hòa, nhưng khác với vẻ nghiêm túc của đại sư huynh này, thì hắn ta lại mang vẻ ung dung, nho nhã, thậm chí còn không màng triệu kiếm tới.
Hắn ta nhìn 1 lúc, sau đó cười khúc khích, rồi hô to:
- Ta bỏ cuộc!
Khắp nơi, ai cũng mở to mắt ra nhìn, cứ như chuyện lạ nghìn năm hiếm gặp.
Đại đệ tử phái Minh Thành này luôn nổi tiếng là hay thích đào bới khuyết điểm của người khác, thậm chí còn có tin đồn ác hơn là hắn ta thích hành hạ, dùng sức mạnh của bản thân để đè bẹp đối phương, nhưng tất cả vẫn chưa bằng vài tin đồn nhảm còn thâm hơn: hắn ta có sở thích phóng đãng chơi bạo nữ tử, thậm chí cả nam tử hắn ta cũng chơi! Vậy mà gã ta lại dễ dàng nhận thua thế sao???
Vì cái lí do trên, tuy chưa gặp vị đại đệ tử này lần nào, nhưng khi nhắc đến hắn, Anh Kiệt dành hẳn con mắt khinh bỉ vạn lần dành cho hắn, cùng với câu: “Cái danh đại đệ tử uy nghiêm lừng lẫy thế kia mà chỉ vì hành động điên rồ đấy của hắn mà mất hết a! Cả họ nhà Hàn cẩu kia dù lão tử đây có tẩu hỏa nhập ma cũng không thèm kết giao!”.
Lần này giáp mặt nơi võ đài, thấy tên đó hành xử như vậy, Anh Kiệt tức sôi máu, vội vàng lao đến nói:
- Rốt cuộc ý của ngươi là sao tên Hàn cẩu kia??
Di Hòa nghiêng đầu nhìn Anh Kiệt như nhìn một người đến từ sao Hỏa, sau đó cười khúc khích bỏ đi, còn nói vọng lại:
- Không cần đấu, mà dù có đấu ngươi cũng sẽ bại dưới tay ta thôi a!
Không ngờ tên này lại mắc bệnh tự luyến! Lại còn trầm trọng đến mức hết cách chữa rồi!
Và, tên đại đệ tử Di Hòa này đã thành công chọc tức đại sư huynh!
- Ngươi nói cái gì, mau lăn lại đây nói lại câu kia cho ta coi!!! - Anh Kiệt gầm lên, hùng hổ xách Ý Hiên kiếm đuổi theo, tính lao vào chém đối phương thành 2 nửa.
- Đại sư huynh bình tĩnh a! - Khương Liên lao vào ôm chặt tay Anh Kiệt.
- Hạ hỏa hạ hỏa đại sư huynh ơi! Nóng giận giờ này vô ích, lại còn lớn chuyện! - Hi Trung hoảng loạn kéo vạt áo Anh Kiệt lại.
- Phải đó Anh Kiệt sư huynh, chắc chắn sư tôn sẽ không vui vì việc này đâu a! - Minh Triết tham gia ôm chặt chân đại sư huynh.
Và chật vật sau 1 canh giờ, cuối cùng họ đã thành công cản được vị sư huynh tính nóng như kem này lại..