Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 132



Trêи bầu trời xanh lưa thưa vài dải mây trắng muốt, dưới gốc cây đào là một thanh niên đang tỉ mỉ hái hoa, khuôn mặt anh khí cực kỳ chuyên tâm, dường như không hề bị ngoại giới tác động.
“A Thần!” Một thiếu nữ thanh thuần từ xa chạy tới, trêи trán đầy mồ hôi, nàng cúi đầu thở một lúc rồi vui vẻ khoe.

“A Thần, ta tìm huynh mãi, huynh biết không, hôm nay làng chúng ta có thành viên mới.”
“Hạnh Hạnh, muội nói từ từ thôi nào, thành viên mới thì sao đâu chứ?” Diệp Thần không hề bỏ giỏ xuống, bàn tay nhanh thoăn thoắt hái hoa đào, nghĩ đến điều gì đó, bất chợt tỉnh ngộ.

“À, thảo nào mà muội hào hứng vậy? Ta đoán nhé, thành viên mới là một nam nhân đúng không?”
“Đúng rồi, sao huynh đoán hay vậy?” Thiếu nữ cười khanh khách.


“Huynh xem, ba năm nay không có ai tới rồi, ta cũng đến tuổi cập kê, vừa hay thành viên mới lại là một nam nhân cực kỳ anh tuấn, đúng là lão thiên ban xuống cho ta còn gì nữa…”
Nàng nói xong thì tiếc nuối.
“Chỉ tiếc là hắn ngủ mãi còn chưa tỉnh, huynh hái hoa xong chưa, mau mau về với ta…”
Nam nhân anh tuấn? Diệp Thần nhìn Hạnh Hạnh lải nhải mà không đáp lại, hắn cụp mi, người kia có tính là anh tuấn không nhỉ? Nhưng đã ba năm trôi qua rồi, có lẽ gã đã quên mất hắn…
Đúng vậy, Diệp Thần tới nơi này đã ba năm, lúc hắn rơi xuống vực, kỳ tích là trêи người không có bất cứ một vết thương nào, chỉ là lúc tỉnh dậy phát hiện nơi này không có linh khí, không thể vận dụng linh lực, giống như… hắn đã đến một thế giới khác chứ không còn ở Vĩnh Sinh đại lục.
Đây là một ngôi làng nhỏ có tên là Đào Hoa, khắp nơi đều là những gốc đào lớn, lớn đến mức lần đầu Diệp Thần nhìn thấy phải giật mình, người dân nơi này cũng chỉ có tầm khoảng hai trăm người, nhưng đều rất thân thiện, hoà ái.
Diệp Thần vừa tới đã nhìn thấy tên tu sĩ Nguyên Anh bị rơi xuống vực lúc trước, nhưng dường như gã đã chấp nhận số phận, chủ động tiến đến làm hoà với Diệp Thần.
Diệp Thần kinh hoàng khi nghe gã nói đã xuống đây được tám tháng?
Tám tháng?
Rõ ràng là gã chỉ rơi xuống trước Diệp Thần không lâu mà?
Diệp Thần cũng không nghĩ nhiều, có lẽ trong thời gian rơi xuống, y bất tỉnh vài tháng, đến giờ mới có thể tỉnh lại.
Diệp Thần trải qua ba năm buồn chán, hắn dùng mọi cách để tìm đường về nhưng không thể, nơi này giống như đã bị cô lập với thế gian, không biết sau bao nhiêu lần thất bại, hắn đành bỏ cuộc.
Vĩnh Sinh đại lục còn rất nhiều điều ràng buộc, nhưng chắc hắn đã vô duyên với nơi đó.
Hắn nhớ đến sư tôn và Thanh Vân sư đệ, nhớ lời dặn dò còn đang phong ấn trong thức hải của mình, nhớ phụ thân nghiêm khắc nhưng hết lòng chăm lo dạy bảo, cuối cùng là nhớ đến một người…
Diệp Thần không phủ nhận, người hắn bận lòng nhất là Từ Kha.
Diệp Thần đã rõ ràng người mình thích chính là gã, cũng giống như tiểu Âm nói.


Đối diện thì tim đập thật mạnh, không gặp sẽ nhớ nhung, muốn được thân cận, muốn gã quan tâm, tình cảm bằng hữu biến chất tự bao giờ chẳng rõ, đến lúc lún sâu thì hai người đã ở hai nơi.
Diệp Thần cảm thấy may mắn vì còn chưa bày tỏ lòng mình, nếu không Từ Kha sẽ dằn vặt lắm, dù gã không thích mình nhưng cũng sẽ hối hận, có thể sau này còn ảnh hưởng đến cả đạo tâm…
Vẫn nên để một mình hắn chịu đựng thì tốt hơn.
Trong ba năm, vì không thể tu luyện cho nên Diệp Thần chỉ luyện kiếm suông, sau đó cũng bắt đầu hoà nhập với cuộc sống nơi đây.

Lúc hắn vừa đến dân làng đã giúp đỡ dựng một căn nhà gỗ chắc chắn, bây giờ trước cửa nhà cũng có một vườn rau, bên cạnh được quây lại nuôi vài con gà, hàng ngày trải qua đều là những công việc vụn vặt, thế nhưng an nhiên đến lạ.
Vào mùa xuân, Diệp Thần thấy hoa đào ở đây nở quá nhiều mà không ai biết tận dụng, hắn bắt đầu hái hoa đem về ủ rượu hoa đào.

Rượu hoa đào là ngày xưa Diệp Thần và Lục Thanh Sương cùng nhau học, ngày ấy hắn vì một người mà trải qua rất nhiều chuyện, giờ đây nghĩ lại cũng không dậy nổi một chút cảm xúc nào.
Ấy thế mà đã có lúc hắn tưởng đây là tình yêu…
Dân làng Đào Hoa không ai biết ủ rượu, lúc Diệp Thần ủ được vò đầu tiên mang biếu trưởng làng, lão mở ra, hương hoa quyện vào men rượu, làm thần trí lâng lâng, từ đó rượu hoa đào của Diệp Thần bắt đầu nổi tiếng.
Địa phương này không có linh khí, không thể tu luyện, Diệp Thần tính toán tu vi của mình còn có thể sống được năm trăm năm nữa, gương mặt cũng không hề thay đổi, mới đầu hắn còn lo lắng, thế nhưng hoá ra dân làng ai cũng như vậy.
Người nơi này như bị thiên đạo quên lãng, bọn họ không hề già đi, ngay cả trưởng làng, lão nói mình đã sống một ngàn bảy trăm tuổi mà gương mặt vẫn chỉ như trung niên bốn mươi tuổi, còn Hạnh Hạnh trước mặt hắn đây, đừng nghe nàng nói nàng mới cập kê mà lầm, thật ra nàng đã cập kê từ tám trăm năm trước rồi, vậy nhưng nàng vẫn nguyện gọi Diệp Thần hai tiếng sư huynh.
Diệp Thần vẫn thong thả hái đến đầy giỏ hoa rồi mới cùng Hạnh Hạnh đi bộ về làng, trêи đường đi, chỉ mình Hạnh Hạnh ríu rít liên tục, còn Diệp Thần cứ như đang trêи mây, nàng nói gì cũng không rõ.
Hạnh Hạnh biết rõ trong lòng vị sư huynh này của mình có một người, thế nhưng nàng gặng hỏi mãi cũng chưa bao giờ nhận được một câu của hắn, về sau nàng biết đó là vùng cấm của Diệp Thần, nàng cũng không bao giờ nhắc đến nữa.
Trong lòng có ai quan trọng gì đâu? Nơi đây chỉ có vào không có ra, dù có yêu ai thương ai thì cũng đành phải chấp nhận chia cách.

Hạnh Hạnh đã ở nơi đây tám trăm năm, đã quên hết ký ức trước khi rơi xuống vực rồi…
Người còn chưa tỉnh lại mà thanh niên trong làng đã đi chặt gỗ để dựng nhà cho thành viên mới, lúc Diệp Thần và Hạnh Hạnh về tới nơi, một bãi đất trống ngay bên cạnh nhà hắn đã chất chồng toàn những thanh gỗ rắn chắc.
Diệp Thần nhìn quanh quẩn cũng chưa thấy người đâu, bị Hạnh Hạnh kéo tay, đến giỏ hoa cũng chưa kịp cất, cùng nàng chạy đến nhà trưởng làng.
“Hạnh Hạnh, chạy chậm thôi, chờ ta với.” Nơi đây không có linh lực, làm mọi việc đều tốn sức, Diệp Thần chạy một lát mà mặt đã nóng bừng.
Vừa đến sân nhà trưởng làng, hai người khựng lại, nhìn chằm chằm vào nam nhân cao lớn đang quay lưng về phía cổng, tim Diệp Thần đập thình thịch, giỏ hoa buông ra từ lúc nào, vô vàn cánh hoa đào bị gió thổi bay lả tả.
Diệp Thần không quan tâm, hắn nhìn thấy cái áo quen thuộc kia thậm chí còn chưa thay đổi, bỗng dưng có cảm giác muốn lùi bước.
Ba năm rồi, tại sao bây giờ gã mới đến?
Thanh niên thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, khi nhìn thấy Diệp Thần phản ứng đầu tiên là vui mừng, đang định cất tiếng thì lại nhìn thấy bàn tay nắm chặt của đôi nam nữ trước mặt, đôi môi mấp máy mà chẳng nói lên lời.
Diệp Thần thấy Từ Kha cứ ngẩn người thì bỗng dưng cáu bẳn, vùng ra khỏi tay Hạnh Hạnh rồi chạy đi, Từ Kha nhìn thấy vậy bấy giờ mới có phản ứng, vội vàng chạy theo.
“Diệp Thần!”
“Diệp Thần, phải ngươi không?”
Hai người một chạy một đuổi, cuối cùng sân nhà trưởng thôn chỉ còn mỗi Hạnh Hạnh đứng đơ ra, nàng hoang mang nhìn theo, sau đó nhún vai, mặc kệ bọn họ, cất bước quay lại đường cũ.
Ài, cập kê đã qua lâu rồi, mà sao chưa có nam nhân nào thuộc về nàng xuất hiện chứ?.


Bình Luận (0)
Comment