Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 133



Diệp Thần chạy đi rồi mới thấy mình ngu, tại sao phải chạy chứ? Tại sao phải trốn tránh? Chẳng phải Từ Kha đã đi tìm mình rồi đấy thôi.
Ba năm trôi qua, ngày nào Diệp Thần cũng trông ngóng ngày này xuất hiện, đến bây giờ người đã xuất hiện rồi, hắn còn muốn trốn tránh đến bao giờ?
Diệp Thần nghĩ lại nghĩ, trong lòng quyết tâm, hắn rẽ vào rừng đào sau đó đứng chờ Từ Kha.
Thấy Diệp Thần dừng lại, Từ Kha chạy ở đằng sau vội vàng lao tới, gã ổn định hơi thở, lấy tay quệt đi mớ mồ hôi nhễ nhại trêи trán sau đó hỏi.
“Ngươi chạy gì mà chạy? Lẽ nào có vài ngày không gặp ngươi quên mất ta rồi?”
Diệp Thần đang định mở miệng thì sững sờ trước lời gã nói.
“Ngươi nói gì? Cái gì mà vài ngày?” Diệp Thần uất ức, một giọt lệ từ khoé mi ứa ra, nặng nề chất vấn.

“Ngươi đi đâu sao không đến tìm ta? Ta ở đây đợi ngươi, ba năm qua ta còn tưởng ngươi quên mất ta rồi…”
“Ba năm cái gì mà ba năm? Rõ ràng chỉ mới vài ngày chúng ta chưa gặp nhau mà?” Từ Kha thấy Diệp Thần vô lý vậy thì vạch áo cho hắn xem vết thương trêи ngực.


“Ngươi xem này, vết thương của ta còn chưa đóng vảy nữa.”
Diệp Thần sững sờ nhìn vết rách loang lổ máu của Từ Kha, trong lòng dâng lên đau xót,
nước mắt càng rơi lã chã, Từ Kha thấy thế thì hốt hoảng, nhanh chóng ôm người vào lòng rồi dỗ.
“Thôi thôi, tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi đừng khóc nữa, là ta sai, ta sai được chưa…”
Diệp Thần khóc càng to hơn, bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu tủi hờn nhớ nhung trút cho bằng sạch, bàn tay siết mạnh lưng áo nam nhân, ngửi mùi hương quen thuộc trêи đó, hắn thút thít.
“Từ Kha, ta nhớ ngươi lắm.”
Từ Kha nghe thấy câu đó, trong lòng mềm nhũn, bất đắc dĩ để mặc cho Diệp Thần khóc chán chê, bàn tay không nhanh không chậm vỗ về lưng hắn, đến lúc cảm xúc ổn định lại, Diệp Thần mới ngượng ngùng buông gã ra, thì thào.
“Ngươi không có phản ứng gì à?”
“Phản ứng gì?” Từ Kha nghi hoặc hỏi lại, “Diệp Thần, ngươi khó chịu ở đâu à?”
Diệp Thần cảm giác tức ngực khó thở, muốn đấm cho đồ đầu gỗ này một quyền, tự nhủ nếu đợi gã thổ lộ thì chắc phải đợi đến già mất, nhưng mà bảo hắn chủ động làm sao được?
Đời này của Diệp Thần hắn chắc phải thua trong tay tên đầu gỗ này rồi.
“Ta… ta nói là ta nhớ ngươi đó.” Diệp Thần cắn răng, chủ động nói.

“Ngươi không có phản ứng gì à?”
Từ Kha sững sờ, nhìn vệt đỏ trêи má Diệp Thần bắt đầu lan đến tai, gã còn tưởng mình nghe nhầm.
Một Diệp Thần lúc nào cũng tự kiêu tự đại, không ngờ lúc bẽn lẽn lại dễ thương đến vậy, đôi mắt vừa khóc xong hồng hồng, đôi môi đỏ mấp máy, Từ Kha nhìn mà nóng hết người, lắp bắp không thành tiếng.
“Ta… ta…”
“Ta cái đầu ngươi!” Diệp Thần hết chịu nổi dáng vẻ ngu ngốc này của Từ Kha, tung ra một đấm vào bụng của gã sau đó quay ngoắt người chạy đi, ai dè vấp phải cục đá ngã dúi dụi.
“Diệp Thần, ngươi sao vậy?” Từ Kha không để ý đến cơn đau vội chạy tới, thấy Diệp Thần ôm chân nhăn nhó, hắn vội tiến đỡ hắn lên, sau đó cởi giày cỏ trêи chân.

Cổ chân trắng nõn đã đỏ lên một mảng, rõ ràng là bị trẹo chân.

Từ Kha đau lòng xoa xoa, tính truyền chút linh lực vào, ai dè làm cách nào cũng không điều động được.
“Nơi này không có linh khí, không thể tu luyện, chúng ta bây giờ chỉ mạnh hơn người thường một tẹo thôi.”
“Vậy chân ngươi làm sao bây giờ?” Từ Kha lo lắng, giọng nói ôn nhu hơn.
“Ở nhà ta có thuốc, bây giờ chúng ta về đó đã.” Diệp Thần cũng hoà hoãn lại, bây giờ đã gặp lại Từ Kha rồi, chẳng lẽ bằng vào hắn mà lại không bắt được trái tim một người à?
“Được, nghe ngươi, lên đây ta cõng ngươi về.” Từ Kha nói cho có lệ, không đợi Diệp Thần phản ứng đã xốc người lên lưng.
Diệp Thần không phản đối, ngoan ngoãn gục đầu lên vai Từ Kha, cảm nhận hơi ấm từ tấm lưng dài rộng của gã, hắn lẩm bẩm:
“Từ Kha, chẳng biết ngươi có tin không nhưng ta đã ở đây ba năm rồi… ba năm chẳng thể tu luyện, chẳng được gặp ngươi, ta còn tưởng ngươi sẽ không tới tìm ta nữa.”
“Bậy nào.” Từ Kha bước đi vững chãi, hai tay đặt hai bên hông cố định hắn vào người, “Ta lo cho ngươi còn chẳng hết, sao nỡ không tìm ngươi, ta đoán chẳng qua là do tuyến thời gian nơi đây lộn xộn thôi.”
“Ngươi nói cũng có lý…” Diệp Thần ngẫm lại, cảm giác giả thiết của Từ Kha không phải là vô căn cứ.

“Ngươi còn nhớ Trương Hằng không? Là cái tên tu sĩ Nguyên Anh đánh lén ngươi bị ta đẩy xuống vực ấy, lần đó gặp gã, gã bảo đã ở địa phương này tám tháng, lúc đó ta còn tưởng mình ngủ quá lâu, nhưng mà có lẽ tuyến thời gian nơi đây khác biệt với Vĩnh Sinh đại lục thật.”
“Như vậy cũng đỡ lo, khi nào chúng ta trở lại Vĩnh Sinh đại lục cũng sẽ không thay đổi lắm.” Từ Kha cảm thấy may mắn, nếu ngược lại thì mới đáng lo, nhỡ may bọn họ ở đây một năm, Vĩnh Sinh đại lục lại trải qua trăm năm thì nguy.
“Không trở lại được đâu.” Diệp Thần đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Từ Kha khựng lại: “Gì cơ?”
“Ta nói là không trở lại được đâu…” Diệp Thần rầu rĩ, “Ta đã thử mọi cách, nơi đây là một thế giới biệt lập, không có đường ra, đằng sau kết giới là không gian vô cùng vô tận, không hề có linh khí.

Nói cách khác chúng ta sẽ phải sinh sống ở đây cho đến chết.”
“Vậy à?” Từ Kha yên lặng một chút rồi mới nói.


“Không sao, có ta ở đây cùng ngươi…”
“Ừm…”
Từ Kha không có linh lực nhưng vẫn rất khoẻ, cõng Diệp Thần một đường về nhà mà vẫn thoải mái nói chuyện.

Diệp Thần kể lể hết thảy cuộc sống tại làng Đào Hoa, về những người dân hiền lành dễ mến, Từ Kha bấy giờ mới thật sự hiểu rõ cuộc sống của Diệp Thần trong ba năm ở đây.
Ba năm liền, bảo bối Từ Kha nâng trong lòng bàn tay không có ai bên cạnh, phải sống tự lập, tự lo từng bữa ăn, từng chiếc áo mặc, nghĩ mà đau lòng.
Đối với Từ Kha chỉ là vài ngày chưa gặp, còn đối với Diệp Thần là quãng thời gian dài thật dài… Từ Kha biết hắn ngoài lạnh trong nóng, rất khao khát tình yêu thương của người thân, điều này làm gã càng thêm tự trách.
Trở về nhà, Diệp Thần nhìn mọi người vẫn đang thay phiên nhau lấy gỗ để dựng nhà, đầu óc xoay chuyển, hắn tụt khỏi người Từ Kha, cà nhắc đi đến chỗ trưởng làng.
“Trưởng làng, các huynh đệ không cần phải làm nhà nữa, đây chính là người thân của ta, hai chúng ta ở chung là được rồi.”
Trưởng làng nhìn thấy Từ Kha đã tỉnh lại thì vui vẻ, “Công tử, hoan nghênh ngươi trở thành một phần của làng Đào Hoa, nếu ngươi đã quen với tiểu tử Diệp Thần thì để hắn ở cùng ngươi cũng được, chúng ta không làm phiền nữa.” Trưởng làng chỉ vào đống gỗ to.

“Còn gỗ này để đây cho tiểu tử kia nấu rượu, sau này cho mỗi hộ một vò là được.”
“Vâng,” Diệp Thần thay Từ Kha cảm ơn trưởng làng.

“Đây là Từ Kha, sau này nhờ mọi người chiếu cố.”.


Bình Luận (0)
Comment