Chương 155: Hội Hiệp Sĩ Bạc [1]
Ở Haven, một học kỳ thường kéo dài khoảng sáu tháng.
Cuối kỳ, các học viên sẽ bước vào kỳ thi giữa kỳ, bao gồm ba phần: lý thuyết, làm việc nhóm, và đánh giá cá nhân.
Hai phần đầu đã hoàn tất, nhưng vì một vài sự cố trong bài thi nhóm, phần đánh giá cá nhân tạm thời bị hoãn lại. Tôi thậm chí còn chẳng chắc họ có định tổ chức nữa hay không.
Nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng lắm.
Với kết quả của hai phần thi trước, tôi đã vừa đủ để giữ vững vị trí đầu bảng.
Bài Phân tích Tiến bộ cũng giúp tôi được kha khá điểm.
“Học kỳ mới đồng nghĩa với việc các em sẽ có lớp học và giáo sư mới.”
Giáo sư Bridgette đứng trước chúng tôi, giọng đều đều.
Trông cô có vẻ hơi buồn, nhưng vẫn giữ được phong thái điềm tĩnh.
Hôm nay là buổi học cuối cùng của cô — cũng là ngày công bố bang hội mà chúng tôi sẽ tham gia trong chương trình trao đổi sắp tới.
Cô cầm một tờ danh sách, ngẩng đầu lên đọc.
“Vậy thì, ừm…”
Cô cau mày, khẽ dừng lại.
“Trời đất.”
Giọng cô khiến cả lớp đồng loạt xôn xao.
Khi có người định hỏi, cô đặt tờ giấy xuống, nói rõ ràng:
“Tôi có danh sách bang hội mà các em sẽ tham gia, nhưng xem ra điều đó không còn quan trọng nữa. Toàn bộ các em vừa được điều động tham gia một chiến dịch giải cứu.”
“Chiến dịch… giải cứu?”
Tôi khẽ nghiêng đầu, không hiểu.
“Đã có sự cố xảy ra trong Kính Giới. Một nhóm liên hợp gồm mười lăm bang hội được cử đi làm nhiệm vụ đã mất liên lạc. Các bang hội hiện đang tổ chức một chiến dịch giải cứu, và các em được chọn để tham gia hỗ trợ.”
Cả lớp nổ tung.
“Cái gì cơ?!”
“Trong Kính Giới á?”
“Vì sao lại là chúng ta?!”
Tôi cũng cùng suy nghĩ với họ.
Chẳng phải chương trình trao đổi được lập ra để giúp chúng tôi hiểu hơn về các bang hội sao?
Vậy việc ném chúng tôi vào một nhiệm vụ thật sự có ý nghĩa gì?
Giáo sư Bridgette giơ tay ra hiệu cho cả lớp yên lặng, rồi chậm rãi giải thích:
“Đừng quá lo. Có thể xem đây như một dạng bài kiểm tra hợp tác đặc biệt. Dưới sự giám sát của Học viện, các em sẽ được bảo đảm an toàn.”
…Hừm.
Tôi đã đoán trước là sẽ có chuyện gì đó không bình thường.
Đã lâu rồi tôi chưa nhận nhiệm vụ nào — có lẽ đây chính là dịp đó.
Ý nghĩ ấy khiến đầu tôi nhói lên.
“Các bang hội sẽ cử những người mạnh mẽ đi cùng. Nhiệm vụ lần này chủ yếu để các em làm quen với Kính Giới và quy trình hoạt động của bang hội, hơn là trực tiếp tham gia chiến đấu. Vì tình huống xảy ra quá đột ngột, nên thay vì hủy chương trình trao đổi, họ quyết định để các em chứng kiến và hỗ trợ trong phạm vi an toàn.”
Cô giơ tờ giấy lên, vẫy nhẹ.
“…Trước khi đi, các em có thể xem qua danh sách để biết mình được bang hội nào chọn. Khi vào Kính Giới, hãy đến đúng bang hội tương ứng, họ sẽ thông báo chi tiết tình hình.”
Từ chỗ ngồi, tôi không nhìn rõ hết danh sách, nhưng vẫn nhận ra tên mình ở hàng đầu tiên.
“Hội Hiệp Sĩ Bạc.”
Tôi khựng lại, cố lục tìm ký ức — và rồi nhận ra cái tên ấy không hề xa lạ.
Bang hội số một của đế quốc.
…Và họ đã chọn tôi.
“Như tôi đã nói, khi đến Vùng An Toàn, các bang hội sẽ lần lượt gọi tên các em. Sau khi được thông báo nhiệm vụ, các em sẽ cùng nhau tham gia chiến dịch giải cứu. Tuy vậy, mọi người vẫn sẽ ở trong phạm vi an toàn. Nghe tuyệt chứ?”
Dù cô cố gắng nói nhẹ nhàng để xoa dịu, không khí trong phòng vẫn đặc quánh căng thẳng.
Ai cũng biết — đây sẽ là lần đầu tiên chúng tôi thật sự bước vào Kính Giới.
Buổi học kết thúc nhanh chóng.
Không ai nói thêm gì, tất cả đều bận chìm trong suy nghĩ về nhiệm vụ sắp tới.
Riêng tôi lại thấy háo hức — không hẳn vì nhiệm vụ, mà vì một chuyện khác.
“Hai bên đã đồng ý thưởng chung cho cậu.”
Cuối cùng, phần thưởng đã đến.
Hiện giờ tôi đang ngồi trong một căn phòng cùng hai người: Delilah — đại diện Học viện, và Atlas — đại diện Gia tộc Megrail.
Tôi đang ở giữa hai người quyền lực.
“Chúng tôi đã thảo luận và gửi yêu cầu của cậu lên.”
“Và kết quả?”
“Bị từ chối.”
Tôi im lặng. Không ngạc nhiên, nhưng vẫn thấy tiếc nuối.
“Khe Nứt Gương là tài sản vô cùng quý giá của đế quốc. Cậu còn quá trẻ để được phép sở hữu nó.”
Atlas nói đúng.
Tôi còn quá non yếu — có lẽ đã hơi tham lam.
“…Nhưng cũng không phải là không thể.”
Tôi ngẩng đầu.
“Ý ngài là…?”
“Nếu cậu cống hiến thêm cho đế quốc, chứng minh được năng lực, thì cơ hội sẽ mở ra. Hiện tại, Khe Nứt Gương vẫn đang được dọn dẹp, sẽ mất vài năm trước khi được chuyển giao...”
Ông không nói hết, nhưng ý rõ ràng:
Tôi có thời gian để chứng minh bản thân.
“Tôi hiểu.”
Gật đầu, tôi nhìn sang Delilah.
Cô ngồi trên ghế, ánh mắt lơ đãng, rồi khi nhận ra tôi đang nhìn, cô chớp mắt, nói:
“Xương rồng.”
“...!”
Chỉ hai từ, nhưng tim tôi suýt nhảy khỏi lồng ngực.
Nhưng trước khi tôi kịp phản ứng, cô lạnh giọng tiếp:
“Tôi đã cố xin cho cậu, nhưng cũng bị từ chối.”
Tôi nhìn cô — và thấy khóe môi cong nhẹ.
‘Cô ấy cố tình chọc mình đúng không?’
“...Cậu quá yếu để xử lý một mảnh xương mạnh như vậy. Cả đế quốc lẫn Học viện đều đồng tình.”
Tôi chỉ có thể gật đầu.
“Nếu đạt Cấp 4, cậu có thể thử lại. Xương rồng rất hiếm, và chúng tôi vẫn chưa rõ khả năng thực sự của nó — chỉ biết rằng nó rất mạnh.”
Atlas xen vào:
“Đừng nản lòng. Nếu cậu cố dùng nó bây giờ, tâm trí cậu sẽ nổ tung.”
Tôi giật mình. “Nổ… tung?”
“Đúng vậy. Xương cấp càng cao, ý chí trong đó càng mạnh. Nếu tinh thần không đủ vững—hửm…”
Atlas bỗng dừng lại, cau mày.
“Khoan đã. Kết quả kiểm tra tinh thần của cậu là bao nhiêu?”
“8.23.”
Delilah trả lời ngay, như thể đã thuộc lòng.
Atlas tròn mắt.
“Cao vậy sao?”
Ông nhìn tôi, ánh mắt bỗng trở nên sâu sắc.
“Nếu vậy thì… có lẽ được đấy.”
Không hiểu sao, mỗi lần gặp, ánh mắt ông lại ấm áp hơn.
“Dù hiếm, nhưng không phải không có tiền lệ — những người có tinh thần mạnh hơn hẳn năng lực thực tế.”
Ông chống cằm suy nghĩ, trong khi Delilah vẫn nhìn tôi với vẻ như đã đoán trước.
“Chưa từng có ai ở tuổi cậu nhận được Xương cấp kh*ng b*. Nhưng nếu sức mạnh tinh thần thật sự cao vậy…”
Atlas đứng dậy, ra quyết định:
“Hoãn việc công bố phần thưởng cũ. Ban đầu chúng tôi định tặng cậu vật phẩm khác, nhưng giờ… mọi chuyện đã khác.”
Ông liếc sang Delilah.
“Cô cũng nghĩ vậy, đúng không?”
“...Vâng.”
“Tốt.”
Ông nhìn tôi, ánh mắt kiên định.
“Cậu vẫn còn kém xa nhóm đầu. Nếu không có Phép Cảm Xúc, cậu thậm chí chẳng thể sánh bằng họ. Tôi định dùng phần thưởng để giúp cậu đuổi kịp, nhưng giờ…”
Ông khẽ cười.
“Có lẽ chúng tôi có thể giúp cậu vượt qua họ.”
Đó là câu cuối cùng trước khi ông rời phòng.
Cạch.
Không gian chìm trong im lặng.
Delilah ngả lưng ra sau ghế, gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn, nhìn tôi như muốn hỏi:
‘Cậu thấy phần thưởng này thế nào?’
Tôi chỉ biết gật.
“Rất hài lòng.”
***
Ngày hôm sau.
Sau khi Atlas rời đi, tôi cũng được cho nghỉ. Họ cần thời gian để xem xét khả năng trao Xương rồng.
Thành thật mà nói, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi phấn khích — nhưng vẫn không dám hy vọng nhiều.
Giờ không phải lúc để mơ mộng.
“Các học viên, xếp hàng.”
Đứng trước Khe Nứt quen thuộc, tôi nghe người hướng dẫn dặn dò:
“Các em đã được thông báo tình hình. Khi vào Vùng An Toàn, đại diện mười lăm bang hội sẽ lần lượt gọi tên. Hãy đến đúng khu vực để nhận nhiệm vụ.”
Xung quanh là cây cối cằn cỗi, lá héo rũ, không khí nặng nề hơn hẳn những khu vực huấn luyện trong Học viện.
Người hướng dẫn chợt siết chặt nắm tay, giọng trầm xuống:
“Không giống những khu vực mô phỏng trước đây… nơi này thực sự nguy hiểm. Hãy giữ tâm trí tỉnh táo — và…”
Ông liếc nhìn Khe Nứt, ánh mắt run nhẹ.
“…Đừng để những giọng nói ảnh hưởng.”
“Giọng nói?”
Mọi người nhìn nhau, chưa kịp hỏi thêm thì ông đã thúc giục:
“Đi đi. Các em sẽ hiểu khi vào trong.”
Từng người bước vào.
Tôi nhìn bóng họ dần biến mất, rồi cũng bước theo.
Ngay khi vượt qua cánh cổng, một loạt tiếng vang vọng trong đầu tôi—
“Giết tôi.”
“...Xin hãy giết tôi.”
Những giọng nói rền rĩ vang lên, như xé toạc tâm trí tôi.
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, và để lại bình luận động viên mình nhé!