Chương 172: Trốn Thoát [3]
“Công chúa...?”
Mọi ánh mắt trong phòng dồn cả về phía Aoife — người vẫn giữ vẻ bình thản, dù áp lực từ các Trưởng Trạm đang đè nặng lên vai.
Cô hít một hơi thật sâu, ép giọng mình trở nên bình tĩnh:
“Không ai được rời khỏi đây. Tất cả ngồi yên. Đó là mệnh lệnh.”
“Xin lỗi?”
Một Trưởng Trạm nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.
Aoife nhận ra ngay gã đàn ông đó — Andrew Colnell, người của Bang hội Bò Điên, cao lớn và cơ bắp, khiến người khác phải nể sợ.
“Thủ phạm đang trốn thoát, mà cô bảo chúng tôi ngồi yên? Cô có biết mình đang—”
Ánh mắt Aoife lạnh lùng quét qua, buộc ông ta phải nuốt lại lời định nói.
“Gia tộc Megrail không cần phải làm trò hề đó với các anh.”
Giọng cô trở nên trầm, từng chữ phát ra rõ ràng.
Ánh mắt cô quét khắp phòng, dừng lại trên từng Trưởng Trạm.
“Nếu chúng tôi muốn loại bỏ mười lăm bang hội, điều đó chỉ mất vài cái búng tay. Trung tâm sẽ vui vẻ hỗ trợ. Vì sao à? Không còn bang hội, nghĩa là mười lăm Khe Gương sẽ thuộc về quý tộc.”
Một trong những lý do chính khiến Gia tộc Megrail cho phép bang hội kiểm soát và khai thác Khe Gương là để ràng buộc quyền lực của giới quý tộc.
Trong quá khứ, đã từng có vài *m m** đ** ch*nh.
Vì thế, gia tộc Megrail luôn siết chặt quyền lực, đảm bảo sự cai trị tuyệt đối, dù có ảnh hưởng đến tốc độ phát triển chung của Đế quốc.
...Nhưng đổi lại, đó là cái giá để họ trở thành Đế quốc mạnh nhất trong bốn cường quốc.
Một quốc gia mạnh với một triều đình rối loạn — trong mắt Aoife — chỉ là một vỏ xác trống rỗng.
“Nếu anh thật sự nghĩ tôi thông đồng với hắn, cứ việc báo lại với gia tộc Megrail. Nhưng trước khi làm vậy, hãy chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt với cơn thịnh nộ của Haven. Tôi cần nhắc cho anh nhớ ai đang là Viện trưởng hai Học viện hiện nay không?”
Giọng cô vang vọng khắp phòng.
Không khí lập tức thay đổi.
Nhiều Trưởng Trạm muốn phản đối, nhưng cái tên “Megrail” như sợi dây siết cổ, khiến ai cũng phải dè chừng.
Đó là quyền lực bẩm sinh mà Aoife mang theo từ khi chào đời.
“Ngồi xuống.”
Lời nói không lớn, nhưng đầy uy lực.
Và rồi, từng người một — miễn cưỡng hay cam chịu — đều ngồi xuống.
Aoife gật nhẹ, tỏ ý hài lòng.
Chỉ còn một vài người đứng, và ánh mắt cô dừng lại nơi đó.
Người đứng đầu là Karl, Trưởng Trạm Bang hội Chó Đen.
“Anh bất mãn với lệnh của tôi sao?”
Karl im lặng vài giây. Gương mặt ông ta lạnh như đá, ánh mắt đỏ ngầu ánh lên tia căng thẳng. Rồi, ông khẽ cười.
“Hài lòng ư? Tôi không nói vậy. Nhưng cô nên hiểu, tôi chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Hiện giờ, vài học viên và nhân viên trong trạm đang hôn mê. Manh mối duy nhất chính là học viên mà chúng tôi giam.”
“...Tôi hiểu.”
“Tốt. Nếu hiểu, cô cũng nên hiểu rằng việc cậu ta đột ngột trốn thoát càng khiến mọi thứ thêm đáng ngờ. Người vô tội không cần chạy.”
“Không đúng.”
Giọng Aoife trở nên sắc lạnh. Cô khẽ gõ ngón tay lên tay vịn ghế.
“Anh quên rồi à? Chính anh đã nói sẽ không làm hỏng cậu ấy. Nhưng anh đã tra tấn cậu ta. Tôi đoán, cậu ấy bỏ chạy là vì điều đó. Nếu có ai đáng trách, thì là anh.”
“Hehe... cô nói vậy oan cho tôi đấy, Công chúa.”
Karl cười gượng gạo.
“Cô quên rồi sao? Điểm tinh thần của cậu ta là 8.23. Một chút tra khảo chẳng hề hấn gì. Nếu có, chắc chỉ... hơi ngứa.”
“Ngứa à?”
Mắt Aoife nheo lại, giọng cô trở nên lạnh buốt.
“Chỉ vì cậu ấy chịu được, không có nghĩa là cậu ấy muốn chịu.”
Siết chặt tay vịn, cô nói tiếp:
“Ngồi xuống. Tôi không cho phép ai can thiệp. Nếu cậu ta thật sự là thủ phạm, chúng ta sẽ biết sớm thôi.”
“Nhưng—”
“Tôi chắc anh tự tin vào hệ thống an ninh trong hầm, đúng không? Nếu vậy, anh còn lo gì? Dù tôi không can thiệp, cậu ấy cũng sẽ bị bắt.”
Không ai nói thêm gì nữa.
Tất cả đều hiểu: cấu trúc trong hầm gần như bất khả xâm phạm — như một mê cung khổng lồ.
Nếu không nắm rõ từng đường đi, trốn thoát gần như là chuyện viễn tưởng.
Với suy nghĩ đó, không ít người thở phào.
“Được rồi.”
Đặc biệt là Karl. Ông gật đầu, cười nhẹ:
“Cứ theo cách của Công chúa vậy.”
Nhưng ánh mắt ông lại liếc sang người lính đứng cạnh.
Không cần nói, mệnh lệnh đã quá rõ — “Tìm hắn.”
Người lính khẽ gật, rồi nhanh chóng rời đi.
Aoife thấy tất cả, nhưng không nói gì.
Đó là giới hạn quyền lực của cô.
Dù mang họ Megrail, cô vẫn chỉ là một công chúa không có ý định tranh ngôi.
Lời nói của cô... chỉ có sức nặng đến vậy.
‘Hy vọng thế là đủ...’
Cô khẽ nhắm mắt, lòng tràn đầy lo âu.
Cấu trúc trong hầm quá phức tạp.
Nếu hắn thật sự trốn được, điều đó chỉ có thể xảy ra khi có người giúp đỡ.
Và trong số những người ở đây — chắc chắn có kẻ đứng sau.
Ánh mắt cô lặng lẽ dừng lại nơi Karl.
Với cô, ông ta đáng ngờ nhất.
Nhưng cô chưa có bằng chứng.
Cuối cùng, Aoife chỉ khẽ thở dài, tựa lưng ra ghế.
Đó là tất cả những gì cô có thể làm lúc này.
“Haa... Haaa...”
Tôi th* d*c, hai chân run rẩy. Không rõ mình đã chạy bao lâu — trước mặt chỉ là hành lang dài, chia ra bốn lối.
Nơi này... đúng là mê cung.
Không biết đường, trốn thoát là điều bất khả thi.
“Tìm hắn! Hắn đang chạy trốn! Bắt bằng mọi giá!”
Tiếng hô vang lên từ xa.
“Huuu...”
Tôi hít sâu, bình tĩnh lại. Ngẩng tay, những sợi chỉ đen từ cẳng tay tuôn ra, bò ngoằn ngoèo trên mặt đất rồi tách ra nhiều hướng.
Ngực tôi siết lại vì lượng mana tiêu hao.
“Xong...”
Sau một hơi thở, tôi rẽ trái, lao vào lối hành lang khác.
Chạy được vài phút, tôi nhảy lên, dùng chỉ bám vào trần.
Tim đập dồn dập, tôi giữ hơi thở, lặng im.
“Bên này!”
“Nhìn kìa! Có dấu chỉ! Theo nó đi!”
Từng tốp lính gác lao qua bên dưới.
Tôi chỉ rơi xuống khi không còn thấy bóng họ nữa.
‘Hiệu quả rồi.’
Vừa để đánh lạc hướng, vừa để nắm tình hình.
Tôi đã thành công — nhưng mana gần như cạn kiệt.
“Ukh...”
Đầu tôi choáng váng, tầm nhìn mờ đi.
Không thể duy trì chỉ thêm nữa.
‘Gần tới rồi...’
Dù thân thể nặng như đá, tôi vẫn cố chạy tiếp.
Lối ra? Không.
Nếu chạy ra đó, chắc chắn có người đón chờ.
Tôi chọn một hướng khác.
“Haaa... Haaa...”
Mỗi hơi thở như dao cứa vào phổi.
Mồ hôi hòa cùng máu từ vết rách ở tay.
Trước mặt, cuối hành lang là một cánh cửa sắt, và chỉ một lính gác đứng đó.
Hắn yếu.
Tôi kéo mũ xuống, thẳng lưng, bước chậm rãi.
“Anh là ai?”
Giọng hắn run nhẹ.
Tôi chỉ nói khẽ:
“Đứng yên.”
Thân thể hắn khựng lại.
Một bàn tay màu tím hiện lên từ khoảng không, bóp chặt cổ hắn.
“Ughk...!”
Thân hình hắn run bần bật, rồi ngã gục.
Thud!
“Haaa... Haaa...”
Tôi khuỵu gối, thở hổn hển, phổi như bốc cháy.
Nhưng chưa thể dừng.
Cắn răng, tôi bước tới cửa, dùng chỉ kéo xác lính gác sang một bên.
Cánh cửa bật mở.
Clank—
“Ukeh...! Anh là ai?!”
Trong phòng là hơn chục chiếc giường trắng, mỗi giường có một người nằm bất động.
Một người đàn ông mặc áo blouse — có lẽ bác sĩ — nhìn tôi sợ hãi.
“Suỵt.”
Tôi đặt ngón tay lên môi, đảo mắt nhìn quanh.
“Tôi cần—”
Giọng tôi nghẹn lại.
Ánh mắt tôi dừng trên một giường gần góc phòng.
“C-cái...?”
Cả người tôi cứng đờ.
Ngực co thắt, hơi thở đứt quãng.
Khuôn mặt trên giường... là tôi.
Đôi mắt vô hồn mở to nhìn trần nhà, làn da trắng bệch.
Không thể nào...
Ba-thump... ba-thump...
Nhịp tim tôi vang dội trong đầu, như sắp nổ tung.
“Sao lại...”
Nhưng trước khi tôi kịp nói hết, âm thanh lạ vang lên.
Swoosh— swoosh— swoosh—
Mọi người trong phòng đồng loạt ngồi bật dậy.
Đôi mắt trắng dã của họ khóa chặt lấy tôi.
Leon cũng vậy.
Một cảm giác lạnh buốt bò dọc sống lưng.
Ba-thump... Ba-thump...
Trong im lặng chết chóc, chỉ còn nhịp tim tôi vang lên.
Tôi quay đầu, và...
Bác sĩ cũng nhìn tôi — với đôi mắt trắng xóa.
Miệng ông hé ra, rồi hét lên một tiếng kinh hoàng:
“Hieeeeeeeeeek—!”
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận để động viên mình nhé.