Hai tay bị đè thành hai đường vuông góc ở trên giường, chỉ bằng với sức lực của thân thể, thì y vốn không phải là đối thủ của Thiết Lặc. Bất quá, y thực may mắn, vừa rồi khi đang giãy giụa, đúng lúc này, tay phải chui vào bên dưới gối đầu, đầu ngón tay đã dán đến trên một vật thể lạnh băng…
Đây là khuynh hướng cảm xúc của kim loại.
Ly Hận Thiên lập tức liền nhớ ra, đây là chủy thủ của Mộc Nhai đưa cho y để phòng thân.
Đồ vật của Mộc Nhai, tất nhiên là có giá trị xa xỉ rồi đi. Mặc dù, ở nơi này, thanh chủy thủ này vốn không có đất dụng võ, nhưng Ly Hận Thiên cũng vẫn luôn để nó ở bên người, theo lời Khâm Mặc nói là, dùng nó để gọt vỏ quả táo cũng là không tồi đi…
Đương nhiên là, nếu không sợ cắt cả ngón tay đầu cùng vỏ táo đang gọt rớt xuống đất mà nói, thì có thể dùng được rồi.
Ly Hận Thiên liếc mắt một cái nhìn Thiết Lặc, bất động thanh sắc duỗi bàn tay sâu vào trong duỗi đi, động tác của y không tính là lớn, hơn nữa, vừa rồi y vẫn luôn giãy giụa, Thiết Lặc cũng không có phát hiện ra hành động của y…
Lòng bàn tay đè ở trên chuôi đao, từng chút một nhích đến phía sau này, ngay khi phần lớn chuôi đao đều đã được nắm ở trong tay y, Ly Hận Thiên cảm thấy, trái tim của y, muốn từ trong miệng của y nhảy ra ngoài vậy…
Kích động, lại khẩn trương, cả gương mặt của y nóng lên.
Bất quá, y ở trong lòng tự báo cho chính mình biết, cần phải khôi phục lại bình tĩnh.
Mộc Nhai đã dạy Ly Hận Thiên, ra chiêu đánh lén chính là muốn xuất kỳ bất ý*, đánh úp, vạn lần không thể có bất kì sự chần chờ nào cả, chuôi đao vững vàng nắm trong tay, cả khuôn mặt của Ly Hận Thiên căng thẳng, đôi mắt mở to….
Hàn quang từ khóe mắt hiện lên, Thiết Lặc chỉ cảm thấy tay trái chợt lạnh, hồ nghi nhìn lại, lại thấy cánh tay của mình được để lại một đường cắt sắc bén, trong nháy mắt tiếp theo, máu liền trào ra…
Thấy được vết thương, gã mới cảm nhận được cái đau.
Trong khi Thiết Lặc phân thần vẫn chưa hồi phục, chủy thủ vừa cắt tay gã, đã dán tới trên cổ của gã…
L
úc này, tay trái của Ly Hận Thiên vẫn còn đang bị Thiết Lặc đè ở trên giường, phần eo bên dưới cũng vẫn đang bị kiềm chế, chỉ có tay phải là vững vàng nắm lấy chủy thủ, hướng lưỡi dao dán lên trên động mạch của Thiết Lặc…
Ly Hận Thiên không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn Thiết Lặc, người sau hiểu ý, buông lỏng y ra.
Thiết Lặc cảm thấy, gã chưa gặp Ly Hận Thiên cũng không có bao lâu. Nhưng, nam nhân này, lại tiến bộ đến mức khiến người khác phải chùi mắt mà nhìn lại…
Thiết Lặc chậm rãi đứng dậy. Nam nhân lập tức ngồi dậy, bước đi theo, chủy thủ này lại vẫn vững vàng, luôn duy trì đặt ở cổ gã, lại vừa không để bị thương đến gã, cũng sẽ không để cho gã có sơ hở để dễ dàng tránh thoát, cứ như vậy, hai người mặt đối mặt…
Hiện tại, Ly Hận Thiên đã không còn thấy một chút khẩn trương nào nữa rồi, ánh mắt của y nghiêm nghị, hơi thở trầm ổn. Y nhìn chằm chằm Thiết Lặc, cũng không có bởi vì nguy cơ đã được giải trừ, mà buông gã ra…
Y muốn giết người diệt khẩu.
Chỉ có người chết, mới không thể nói ra mối quan hệ của bọn họ, lan truyền đi ra ngoài.
Đây là văn thừa phủ, Thiết Lặc chết ở chỗ này, khẳng định, sẽ khiến cho Ly Lạc chọc phải phiền toái. Bất quá, Ly Hận Thiên không lo lắng, nếu Thiết Lặc có thể vòng qua tầng tầng thủ vệ đến được phòng này của y, liền chứng minh, gã tới chỗ này, vốn không có ai biết được…
Mọi việc đều phải coi trọng chứng cứ, chỉ cần không có bị người khác bắt được đuôi cái đuôi, đánh đến hiện hành, lại không hề lưu lại một chút manh mối nào. Dù muốn liên lụy kéo Ly Lạc vào, cũng là không có khả năng…
Lúc này, đầu óc của Ly Hận Thiên giống như động cơ môtơ nhanh nhẹn xoay tròn, y thực mau lẹ đưa ra kết luận, cũng làm ra quyết định…
Thiết Lặc thấy biểu tình của y không ổn, liền biết y đang động sát tâm. Điều này khiến cho Thiết Lặc vô cùng ngoài ý muốn. Bởi, ở trong ấn tượng của gã, Ly Hận Thiên thông minh lại giảo hoạt, y co được duoi được, cũng có thù tất báo. Nhưng, y vốn không thị huyết…
Y vốn thật, coi trọng tánh mạng.
Chỉ là hiện tại, cư nhiên, y muốn giết gã…
Tuy rằng, giữa hai người vốn không có tình cảm gì, nhưng dù gì bọn họ, cũng từng làm phu thê một đoạn thời gian…
Thiết Lặc nhìn ánh mắt kiên quyết của nam nhân này. Đáp án đã được, biểu hiện ra rất chân thật, vì bảo hộ mấy tên nhi tử kia của y, nam nhân này đều sẽ dám làm ra được bất cứ việc gì…
Hai người không có bất kì giao tiếp nào, nhưng lại ngầm hiểu rõ ý định của nhau. Thiết Lặc khiếp sợ, hiện lên ở trong mắt của nam nhân, nhân cơ hội này, chủy thủ trong tay của y liền chém xuống dưới, ngay trước khi Thiết Lặc hoàn hồn, liền phải cắt đứt động mạch của gã…
Động tác của Ly Hận Thiên mở rộng lại dứt khoát. Thiết Lặc cũng chỉ kịp nghiêng đầu đi, đồng thời, hung hăng đẩy y một cái. Bất quá, Ly Hận Thiên đã sớm dự đoán được. Y bắt lấy quần áo của Thiết Lặc, sẽ không để cho gã dễ dàng thoát ra được, thấy một đao chưa thành, thực mau lẹ, lại chém xuống một đao nữa. Lần này, Thiết Lặc vốn không thể nào thoát được…
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở.
– Các ngươi, là đang làm cái gì vậy hả?
Động tác,của Ly Hận Thiên lập tức cứng đờ. Nhân cơ hội này, Thiết Lặc liền đẩy y ra, lui về phía sau mấy bước liên tiếp, trên cổ tay của gã còn vết cắt vẫn đang đổ máu, nhuộm đỏ nửa bên quần áo màu nâu nhạt của gã, thoạt nhìn, vừa thấy lập tức ghê người…
Ly Lạc không nghĩ tới, hắn vừa vào cửa, liền sẽ nhìn thấy loại hình ảnh này.
– Ngươi không thấy mà còn không hiểu sao, cha ngươi là đang định giết người diệt khẩu đây?
Thiết Lặc phỉ nhổ, tức giận nói.
Gã sờ sờ cổ mình, trên làn da vẫn có vết cắt nhỏ thon dài do lưỡi đao sượt qua, thực cạn, chỉ rỉ ra một chút máu. May là gã đã nhanh nhẹn trốn thoát, bằng không, lần này chỉ sợ là đến yết hầu đều bị cắt đứt.
Ly Lạc không thèm để ý đến Thiết Lặc, lại bước nhanh đi đến trước mặt của nam nhân, tỉ mỉ kiểm tra từ trên xuống dưới một lần thân thể của y.
– Ta không có việc gì.
Máu ở trên người, đều là của Thiết Lặc, Ly Hận Thiên vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Thiết Lặc không bỏ, đẩy Ly Lạc ra.
– Cha, đừng như vậy,
Thấy Ly Hận Thiên tùy thời đều có thể lại một lần nữa phóng tới phía trước, Ly Lạc vội vàng giữ chặt lấy y, vẫn là kể lại rõ ràng tình huống hiện tại với y, miễn cho y lại làm ra hành vi xúc động gì nữa a,
– Quốc Quân đã đồng ý, viết hưu thư đưa đến đây.
– Ân.
Ly Hận Thiên vẫn đằng đằng sát khí như cũ, khuôn mặt của y không có biểu tình gì mà “ừ” một tiếng, lại ở trong một cái chớp mắt, đôi mắt trừng lớn lập tức nhìn về phía Ly Lạc.
– Ân?!
Ly Lạc không cười, nhưng ánh mắt lại đã nhu hòa đi rất nhiều, dáng vẻ ngây ngốc của nam nhân này, dù có xem bao nhiêu lần đi nữa, hắn cũng vẫn đều thích…
Dù là ở trong loại thời khắc căng thẳng này, y cũng có thể khiến cho hắn, lập tức thả lỏng lại.
Thật muốn hôn y, đương nhiên là, phải chờ đến khi tên Thiết Lặc chướng mắt này rời đi rồi.
– Tối nay, Mộc Nhai bày tiệc ở tửu lầu, chỉ bởi vì, định cùng Quốc Quân bàn bạc về việc này.
Bọn hắn không nói cho Ly Hận Thiên, là sợ y muốn đi theo lại vừa mang theo tâm lí lo lắng đề phòng, vốn là định có kết quả rồi, lại nói cho y biết, lại không nghĩ, sẽ phát sinh loại chuyện này. Ly Lạc nói với nam nhân xong rồi, liền chuyển hướng, nhìn Thiết Lặc,
– Quốc Quân, rời đi buổi tiệc giữa chừng, là vì đã tới đây quấy rầy cha ta sao?
Qua nửa tiệc rượu, Thiết Lặc liền lấy lí do thân thể không khoẻ mà cáo từ, liền đi trước rời khỏi đó. Gã đã đồng ý với bọn hắn là sẽ viết xong hưu thư, tự nhiên sẽ không đổi ý. Cho nên, bọn hắn cũng không nghĩ nhiều. Bất quá, do vội vã muốn nói việc này
cho Ly Hận Thiên biết, cho nên, Ly Lạc cũng theo sát sau đó, cũng đã rời đi…
Nhưng, cuối cùng lại ở chỗ này nhìn thấy Thiết Lặc, Ly Lạc thực ngoài ý muốn, nhìn thấy gã đã bị thương, Ly Lạc lại là cảm thấy, gã bị như vậy là đáng đời.
– Tự nhiên là không phải,
Thiết Lặc cũng không nghĩ tới, chuyện sẽ phát triển đến nước này. Gã vốn là muốn trêu chọc Ly Hận Thiên mà thôi, lại không nghĩ ra, tên này thật sự, còn dám nổi lên sát ý tập kích gã. Thiết Lặc có loại cảm giác tự mình làm tự mình chịu hậu quả thật xấu a. Gã móc từ trong lòng ngực ra tờ giấy, trên mặt giấy còn hiện lên hai chữ hưu thư rõ rệt. Gã là quân chủ. Ly Hận Thiên là phi tử. Theo lễ nghi, nếu Thiết Lặc muốn phế bỏ phi tử, đối phương chỉ có một con đường chết.
Nhưng, gã vẫn dựa theo yêu cầu của một đám người Ly Lạc, viết ra cái thứ này,
– Ta là tới đưa hưu thư.
Ly Hận Thiên kinh ngạc nhận lấy, chỗ ở trên lá hưu thư này đã bị Thiết Lặc cầm qua, lập tức in lên hai dấu ngón tay máu màu đỏ, thoạt nhìn vừa thấy, giống như là ấn chỉ tay đóng dấu vậy…
Thứ này, kỳ thật cũng không có tác dụng gì, nhưng bọn hắn muốn Thiết Lặc viết ra, là để khiến cho nam nhân an tâm hơn, cũng coi như là một cái bằng chứng mà thôi.
– Dù nói ra sao thì, hai ta cũng từng cùng mang danh phận phu thê một đoạn thời gian, vốn không nghĩ tới, tâm của ngươi, lại tàn nhẫn đến vậy.
Thiết Lặc dùng khăn lụa quấn chặt lại vết thương ở trên cổ tay, gã buộc thực dùng sức, máu khi lập tức liền ngừng, tiếp theo, gã lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn nam nhân này,
– Ta không định khiến ngươi bị thương, vốn là thủ hạ lưu tình, nhưng, ngươi lại từng bước muốn bức chết ta.
Thiết Lặc vốn có ngũ linh nhận là vũ khí vô hình ở trong người. Nếu gã muốn, thì lồng ngực của Ly Hận Thiên đã sớm bị xuyên thấu rồi đi.
Nhưng, gã vốn không có ý định đó.
Đến đánh trả, gã cũng đều hoàn toàn không hề ra tay.
– Ta không nghĩ tới, cư nhiên, ngươi thật sự muốn giết ta.
Từ trước đến nay, Thiết Lặc luôn bày ra khí chất cường thế, lại ở trong giọng nói, mang lên một chút cô đơn, gã nở nụ cười nhạt, tựa giống như tự giễu vậy,
– Tuy rằng, hai ta không có thật sự là phu thê. Nhưng, dù sao ngươi cũng là người mà Thiết Lặc ta đã từng cưới hỏi đàng hoàng. Cũng nên, có một chút tình cảm, còn có cả, kí ức vui gẻ ngắn ngủi mà hai ta cũng đã từng trải qua. Hiện giờ, chúng ta đã chia tay nhau. Lòng ta, cũng thực hụt hẫng, bất quá, chỉ là muốn đến gặp ngươi lần cuối, để từ biệt mà thôi.
Thiết Lặc xoay thân, không hề nhìn đến Ly Hận Thiên, gã không nhìn thấy ánh mắt nao lòng của y. Gã vừa vẫy vẫy tay, vừa đi đến cửa phòng vẫn đang mở rộng,
– Ngươi nói rất đúng. Hai ta có duyên không phận. Cuộc đời này định sẵn là vô duyên, lại không thể ở bên nhau, cho nên, bảo trọng.
Thiết Lặc đi rồi.
Ly Hận Thiên nhìn bóng lưng của gã, ở trong lòng của Thiết Lặc bị hụt hẫng, thì tâm của y, cũng không tốt hơn bao nhiêu đi…
Từ nơi Thiết Lặc đứng vừa rồi, kéo dài đến trên giường, li ti trải đầy những dấu chấm tròn to nhỏ đỏ tươi, đều là vết máu của Thiết Lặc…
Cả hai vốn đều không phải phu thê thật sự, lại là mang danh phận chân chính là phu thê của của nhau, mà, y lại tuyệt tình lại lạnh lùng đến vậy…
Dù là một chút tình cảm, cũng không nể nang.
Ly Hận Thiên mỏi mệt liếc mắt một cái nhìn Ly Lạc. Y muốn bảo hộ bọn hắn. Nếu lại xảy ra tình huống này một lần, Thiết Lặc vẫn dùng cái loại lý do này để uy hiếp y mà nói, thì y vẫn sẽ không chút do dự nào mà bắt lấy chủy thủ chém về phía Thiết Lặc…
Cho nên, y đã nảy sinh chủ ý quyết định thương tổn Thiết Lặc.
Dù là thật hay là giả, đời này, y chỉ có thể thực xin lỗi gã.
Ly Lạc cũng nhìn về phía cửa phòng vẫn còn đang mở rộng, tâm hắn nói, tên gia hoả Thiết Lặc này, thật là cao minh…
……
Vết thương trên cổ tay, cũng không tính là cái gì, ngay trong nháy mắt, khi vừa đi ra nửa bước rời khỏi phòng của nam nhân, vẻ mặt đau thương của Thiết Lặc, liền tiêu biến không còn sót lại chút gì nữa. Gã ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng thanh lãnh, Thiết Lặc gọi tùy tùng tới, chuẩn bị rời khỏi văn thừa phủ ở trong đêm nay…
Mục đích của Thiết Lặc, cũng xem như đã đạt được rồi đi.
Gã có thích Ly Hận Thiên hay không, chính Thiết Lặc cũng không quá rõ ràng. Tình cảm của gã đối với y là ra sao, thì Thiết Lặc cũng vẫn không tìm ra được đáp án. Chỉ là điều này vốn đều không quan trọng, nam nhân này sẽ luôn nhớ kỹ hắn, tên Thiết Lặc của gã, sẽ là một dấu ấn khắc thật sâu ở trong lòng của y, điều này liền đã đủ rồi.
Hơn nữa, lấy tính cách của nam nhân này, mấy ngày này, mấy tên nhi tử kia của y, khẳng định là sẽ không thể nào sống quá tốt đi. Đúng lúc, nhân tiện, cũng khiến cho bọn hắn nếm thử bài học.
Khiến cho cho kiêu ngạo của bọn hắn phải ngã đổ trước mặt y nha.
Thiết Lặc xấu xa nghĩ.
-CHÚ THÍCH:
* Xuất kì bất ý: là chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.