Bởi vì Thiết Lặc, mấy ngày này Ly Hận Thiên đều rầu rĩ không vui. Dù có làm cái gì, cũng đều không cách nào có hứng thú nổi cả.
Mấy tên bọn hắn đều nhìn ở trong mắt, lại không biết giúp đỡ ra sao cả.
Kỳ thật, Ly Lạc rất muốn nói, căn bản, Thiết Lặc vốn không có thiệt hại gì cả. Gã cố ý nói mấy câu cuối cùng kia, phần lớn chỉ diễn kịch mà thôi. Ly Hận Thiên căn bản không biết, vì muốn chiếm được lá hưu thư này, bọn hắn đã ít nhiều trả một số cái giá đắt đi….
Hoặc nên nói là, đã bị Thiết Lặc cố ý ăn mất nhiều ít các lợi ích béo bở đi.
Không nói đến những tên khác, chỉ cần nói riêng đến Khâm Mặc thôi, thì hắn đã liền ‘ tổn thất nặng nề thê thảm’ rồi a.
Hắn vẫn còn chưa có trở về, vừa nghe thấy chuyện này, lập tức gấp rút đưa thư tín tới đây. Hắn sẽ nhường cho Thiết Lặc một con đường thương lộ. Con đường này vẫn luôn là bị Khâm Mặc lũng đoạn, lợi nhuận phong phú, có thể nói là khối thịt mỡ béo bở.
Bất quá, Khâm Mặc lại là không có một chút do dự nào cả, chỉ cần có thể làm Thiết Lặc hoàn toàn từ bỏ Ly Hận Thiên, thì chút lợi ích nhỏ bé này, vốn không tính là cái gì.
Bởi, hắn sẽ trực tiếp liền nâng bảng giá cao lên, kéo theo Thiết Lặc bị tăng giá, vốn đều không có lối thoát nào cả.
Ngoại trừ Khâm Mặc ra, Văn Diệu ở Đông Vạn, Ly Lạc cùng Mộc Nhai ở Nam Triều, lợi ích mà bọn hắn có thể cho Thiết Lặc, vốn không có cách nào dùng vàng bạc đổi lại được, lại lâu dài.
Cho nên, trận giao dịch này, Thiết Lặc đã kiếm được món lợi lớn, lại không cần phải bỏ ra một chút tiền vốn nào cả.
Thiết Lặc chiếm hết tiện nghi, nhưng trước khi đi phía, còn bày ra một cái bẫy cho bọn hắn.
Có lẽ, Thiết Lặc đã chuẩn xác nhìn ra bọn hắn sẽ không nói ra chân tướng với y, nên mới cố ý làm như vậy.
Lấy tính cách của Ly Hận Thiên, nếu y biết được, bọn hắn vì y mà phải trả giá đến thế, nỗi áy náy này chỉ có nhiều hơn, chứ không ít gì so với hiện tại. Cho nên, bọn hắn cũng chỉ có thể nghiến đến rụng răng mà nuốt cả một ngụm máu phẫn nộ này vào.
Nhận mọi hết mọi hậu quả vào người.
Mấy ngày này, tâm tình của Ly Hận Thiên vốn không tốt, nhưng không có nghĩa là, y không thèm để ý đến bất cứ cái gì.
Tương phản, trong đầu không có những chuyện lung tung lộn xộn đó, Ly Hận Thiên thấy được chuyện mà ngày thường vẫn không có chú ý tới.
Tỷ như là, Ly Lạc.
Đây là văn thừa phủ, tự nhiên, vị đương gia ở đây sẽ là Ly Lạc. Từ xưa đến nay, Ly Hận Thiên đều muốn biết mối quan hệ huynh đệ giữa bọn hắn vẫn luôn không phải là quá tốt, liền tính đến hiện tại, cũng giống hệt vậy.
Ở bên ngoài, bọn hắn vẫn xem nhau như kẻ địch có mối thù không đội trời chung như cũ, luôn lục đục với nhau. Nhưng, chỉ có ở trong văn thừa phủ, bọn hắn mới có thể thu hồi gươm giáo của nhau, ra vẻ ở ngoài mặt là huynh đệ tình cảm này nọ.
Nguyên nhân trong đó, một phần là vì Ly Hận Thiên, nhưng càng nhiều, lại là do Ly Lạc.
Ly Lạc là lão đại, đứng đầu trong mấy huynh đệ. Cho nên, lão đại như hắn, vốn có sự quyết đoán cùng uy nghiêm nên phải có. Mấy tên gia hỏa này, đối với Ly Lạc, vẫn là có chút tôn kính.
Tuy rằng sẽ không gọi thẳng tên họ, nhưng Ly Hận Thiên phát hiện, dù là Mộc Nhai hay là Văn Diệu, chỉ cần nhìn thấy Ly Lạc, liền sẽ trước tiên, sẽ theo bản năng mà gật đầu chào hỏi hắn.
Một buổi bàn bạc xảy ra tranh chấp, Ly Lạc vừa mở miệng, nhất định là sẽ giải quyết được phần lớn vấn đề, bởi vì hắn cũng không phải là đang thương lượng, mà là trực tiếp đưa ra quyết định.
Ở cái nhà này, Ly Lạc đảm đương thực tốt, hoặc nên nói là, còn có tư cách hơn so với y nhiều là đằng khác.
Hiện tại ngẫm lại, mấy tên gia hoả vô pháp vô thiên này, nếu không có Ly Lạc trấn áp, sợ là ở trong văn thừa phủ này, đã sớm chướng khí mù mịt, đánh đến đầu rơi máu chảy đi.
Trước kia Ly Hận Thiên không phát hiện ra, hiện tại y mới cảm thấy, sự tồn tại của Ly Lạc, có bao nhiêu quan trọng.
Cái nhà này, vốn không phải dễ quản, Ly Hận Thiên biết ly lạc thực vất vả. Đồng thời, y lại tự nhận thấy bản thân mình vốn không giúp được gì, mà cảm thấy rất áy náy.
Buổi tối ngủ không được, hai người liền nói chuyện phiếm, nói đến đề tài này, nghe thấy lời xin lỗi của nam nhân, Ly Lạc cũng chưa nói gì, lại vươn tay ra, kéo nam nhân đến, ôm vào trong lồng ngực của mình.
Từ khi Ly Hận Thiên hoàn tục đến nay, đã qua một thời gian rất lâu rồi, chỉ có y và Ly Lạc, vẫn còn chưa có thật sự nói chuyện nghiêm túc với nhau.
Ly Lạc là người đầu tiên mà Ly Hận Thiên, cho đến tận bây giờ, vị trí của Ly Lạc ở trong tim của y vốn là không có ai thay thế được.
Nếu nói, y ở cùng mấy tên còn lại, như là con thuyền dập dềnh trôi nổi giữa mưa rền gió dữ, khắp nơi mọi chốn đều tràn ngập mạo hiểm cùng lạt kích. Thì, Ly Lạc chính là cái cảng tránh gió an bình, nằm ở trong lồng ngực của hắn, vĩnh viễn, Ly Hận Thiên có thể cảm nhận được, là ôn nhu vô hạn cũng là chỗ dựa an toàn mãi mãi…
– Không cần suy nghĩ đến những chuyện đó, ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi cảm thấy vui vẻ, là tốt rồi.
Ly Lạc vỗ về nhè nhẹ ở trên bả vai của nam nhân, nhàn nhạt nói,
– Còn có, chuyện của Thiết Lặc, ngươi không cần lại suy nghĩ tiếp nữa. Có lẽ, gã có ý đối với ngươi, nhưng ta khẳng định, ngươi không phải là người duy nhất mà gã muốn có được. Cho nên, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, cũng không cần phải tự khiến cho bản thân mình phải khó chịu nữa a.
Một đời người, chung quy, cũng sẽ phải trải qua vài lần thất bại vì tình cảm. Từ thất bại ở nơi này của Ly Hận Thiên, xem như là một bài học để Thiết Lặc rút ra kinh nghiệm đi.
Chuyện đã qua rồi, liền không nên lại nghĩ tiếp nữa.
Thiết Lặc vốn là vô duyên để đi cùng Ly Hận Thiên. Nhưng bọn hắn lại sẽ lo lắng cho y…
– Ân, ta không nghĩ nữa đâu.
Đã suy nghĩ nhiều ngày như vậy, cũng đã đủ rồi, vốn dĩ Ly Hận Thiên liền không phải là loại người đa sầu đa cảm đến vậy. Hơn nữa, y cũng hiểu rõ, y ở trong mắt của Thiết Lặc, bất quá cũng chỉ là một ngôi sao băng, vụt sáng, chói lóa, nhưng lại chỉ là lướt qua ở trong giây lát.
Thiết Lặc là Quốc Quân, trong hậu cung vốn đã có ba ngàn giai lệ, đối với gã, mỗi một người đã từng tồn tại ở bên cạnh, ga vốn cũng không ghi nhớ được hết, cho nên sớm hay muộn gì thì cũng có một ngày, liền sẽ bị lãng quên đi.
Y sẽ ghi nhớ sự áy náy đối với Thiết Lặc, nhưng sẽ không lại bị ảnh hưởng bởi gã nữa.
Dù ngày sau có gặp mặt, Thiết Lặc vẫn là Quốc Quân của Bắc Chiêu của hắn như cũ, mà Ly Hận Thiên y đây, vốn vẫn là cha của Ly Lạc bọn hắn, cũng là ái nhân của nhau…
– Khâm Mặc trước khi qua năm mới sẽ trở về. Hắn dặn ta hỏi ngươi xem, có muốn thứ gì hay không, để hắn mang về đây.
Nếu Ly Hận Thiên đã đồng ý, thì đề tài vừa rồi liền nên dừng lại ở đây. Ly Lạc cúi đầu, hắn không thấy được nam nhân, nhưng kì thật, khi chiếc cằm, vừa chạm phải đầu của Ly Hận Thiên, Ly Lạc liền thuận thế dụi hai cái.
– Không cần, cái gì ở nơi này cũng đều có cả rồi. Nếu ngươi có liên lạc với hắn, thì chỉ cần nói, ta dặn hắn chú ý an toàn, không có việc gì, liền trở về sớm một chút.
Đã gần nửa năm vẫn chưa gặp Khâm Mặc, Ly Hận Thiên vẫn là có chút tưởng niệm. Tuy rằng, chuyện lần trước, y vẫn luôn nhớ mãi không quên muốn dạy dỗ Khâm Mặc một trận. Bất quá, hiện tại, y chỉ cần hắn trở về an toàn, thì Ly Hận Thiên đã liền cảm thấy đủ rồi.
– Tốt,
Ly Lạc đáp lại, tiếp theo sau đó lại nói,
– Ở bên nhau lâu như vậy, ta vẫn còn chưa từng tặng thứ gì cho ngươi cả, ngươi là thích ban chỉ, hay là trang sức bằng vàng? Ta đi chuẩn bị, làm thành hai cái cùng hình dạng, ta với ngươi cùng đeo.
Ly Lạc đã suy nghĩ mấy ngày nay rồi đi. Chung quy là, hắn vẫn muốn chọn ra một cái lễ vật trịnh trọng tặng cho nam nhân, xem như tâm ý của hắn vậy, cũng coi như là vật để đính ước.
– Ách… Cái này, liền không cần đi.
Tâm ý của Ly Lạc thì y thật tâm nhận lấy. Bất quá, hai vị đại nam nhân lại mang theo đồ vật giống nhau như đúc. Chung quy, vẫn cảm thấy có chút biệt nữu, hơn nữa, nếu y đồng ý với Ly Lạc, thì vẫn còn bốn tên kia a. Nếu tâm tình của bọn hắn tốt đều đưa ra ban chỉ cho y, thì cả một bàn tay của y, không phải là đều treo đầy rồi hay sao.
Lời này thì nói ra như vậy thôi, nhưng nghe thấy Ly Lạc muốn tặng đồ cho y, y cũng hiểu rõ ý nghĩa của phần lễ vật này, cho nên, trong lòng của Ly Hận Thiên vẫn là nhu tình dạt dào.
Thật cao hứng, cũng thực hạnh phúc.
– Ngươi muốn thứ khác, cũng có thể, ngươi cứ nói cho ta biết. Bằng không, ta liền mua theo ý muốn của chính ta. Dù sao thứ này, cũng sẽ ở trước ngày đầu năm mới, ta nhất định phải đưa cho ngươi a.
Chủ ý của Ly Lạc đã quyết. Hắn không cho y có lối thoát nào để thương lượng khước từ tiếp cả, đề tài này, cũng đã dừng lại ở đây,
– Được rồi, không nói nữa. Mau ngủ đi. Ngày mai ngươi đi cùng, chúng ta tỉ mỉ mà chọn lựa.
Ly Lạc bắt tay thu trở về, ngồi dậy, thay Ly Hận Thiên đắp chăn kín kẽ, thấy nam nhân vẫn bày ra một dáng vẻ khó xử như cũ, Ly Lạc liền dùng sức nhéo mũi của y một cái,
– Đừng nghĩ nữa, việc này, ta đã nói là để ta tính.
– Ly Lạc…
Ly Hận Thiên đang muốn thương lượng, ngọn nến duy nhất đang sáng bừng ở bên mép giường biên đã bị Ly Lạc thổi tắt. Ở trong phòng lập tức liền bị bóng đêm bao trùm. Đôi mắt của nam nhân chớp chớp hai cái ở trong bóng đêm, liền lại chuyển hướng nhìn về Ly Lạc,
– Cái kia, ta không muốn vài thứ kia, hay là, chúng ta, đổi cái khác đi…
– Vậy ngươi nghĩ muốn cái gì?
Ly Lạc hỏi, lại tự tưởng tượng đến cái khác, liền nổi lên ý xấu, hắn kéo y đang giống như mèo nhỏ ủn đến trong lồng ngực của hắn, ôm chặt lại, thấp giọng nói,
– Đừng nói cho ta biết là, ngươi muốn ta tự dâng thân thể mình lên xem như lễ vật vậy, hầu hạ ngươi đến thoải mái mới thôi đi…
– Không phải.
Ly Hận Thiên đẩy Ly Lạc một cái, ám chỉ hắn nên đứng đắn một chút đi. Chung quy, y vẫn cảm thấy là, mấy tên này ở cùng với Mộc Nhai quá lâu rồi, cho nên, mấy tên này, đều bị nhiễm phải cái tật ăn nói hạ lưu này a. Y nghiêm trang nói,
– Ta là nói chuyện đứng đắn.
– Ta cũng nói chuyện rất đứng đắn a.
Y càng cường điệu là, y đang nói chuyện đứng đắn. Ly Lạc lại càng cảm thấy, ý nghĩ của y thực không bình thường. Vốn dĩ, có cái gì đâu, hắn chỉ là muốn cùng y an ổn ngủ qua một đêm, ngày mai lại đi chọn lễ vật tặng y.
Nhưng mà, bất quá, nam nhân này lại ám chỉ hắn nên đứng đắn. Nếu, Ly Lạc không làm ra chút gì đó, liền có chút thực có lỗi với y nha.
Chăn bỗng lật lên, Ly Lạc nhanh nhẹn đè lên trên người của nam nhân, trong chớp mắt, liền kéo quần của y xuống, ném trên mặt đất,
– Cha, ngươi cứ chậm rãi nghĩ xem, rốt cuộc, người nghĩ muốn thứ đứng đắn gì a. Hiện tại, ta cũng thực đứng đắn. Bất quá, ta phải làm chút chuyện, không phải thực đứng đắn nha.
Vừa nói ra lời giống như vừa ra lệnh lại quấy rối, Ly Lạc liền phải bắt đầu động, Ly Hận Thiên vốn giãy giụa không có kết quả. Nhanh chóng, đã bị hắn vuốt ve đến có cảm giác, trên người đều tê tê dại dại, từng dòng điện lưu nho nhỏ, từ các nơi mà Ly Lạc chạm qua liền lan tràn ra…
Ly Lạc nhanh chóng liền khơi mào tình dục của nam nhân. Cả hai cũng đang ở trong thời gian ngắn nhất liền tiến vào trạng thái. Trước khi hắn tiến vào, thân thể của nam nhân này đã hóa thành một vũng nước xuân. Ly Lạc nâng chân của y cao lên, tự đỡ lấy nam căn của mình liền hướng tới trước, muốn đâm vào bên trong, lúc này đã có thể vào, Ly Hận Thiên đột ngột ngăn lại…
– Cái kia, Ly Lạc. Kỳ thật, ta vẫn luôn chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác. Nhưng ta vẫn luôn nghĩ, muốn một thứ của ngươi. Chỉ có điều, thứ này có chút khó khăn, cho nên, ta liền không có mặt mũi nào mà dám mở miệng nói ra cả…
Nam nhân động tình, giọng nói đều là mềm nhũn nhẹ nhàng, phá lệ dễ nghe.
Quả thực, Ly Lạc liền dừng lại, bất quá, vẫn còn duy trì tư thế muốn đi vào,
– Ngươi nói đi, thứ mà ngươi muốn, ta đều sẽ cho ngươi.
Ly Lạc cũng không nuốt lời.
Đôi mắt đã thích ứng với bóng tối, nam nhân ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Ly Lạc, tiếp theo, liền nói ra thứ mà y vẫn luôn muốn…
– Cái kia, ngươi có thể cười một chút thôi, ở trước mặt ta, có được không?
Hỏi xong, Ly Hận Thiên lại cảm thấy việc này thật khó xử cho Ly Lạc, liền bổ sung câu,
– Không cười cũng không sao đi, tùy tiện làm ra chút biểu tình là được rồi.