Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 46

Tố hoa đa mông biệt diễm khi, 

Thử hoa đoan hợp tại Dao Trì. 

Vô tình hữu hận hà nhân kiến, 

Hữu hiểu phong thanh dục đoạ thì.(*)

Ly Hận Thiên không biết lúc trước thời điểm khi Lục Quy Mông viết thủ thi này vốn là đang tâm tình gì. Nhưng ngay bây giờ y chỉ cảm thấy vừa nhìn thấy vẻ đẹp thanh lịch kia của hoa sen trắng, khiến cho tâm tình y vốn phiền táo cũng dần bình tĩnh không ít. Y liền ngồi bất động ở bên trong thạch đình suốt cả buổi, ngắm nhìn dáng vẻ thùy mị mềm mại chỉ thuộc về hoa sen, xem hoa sen có thể tắm ở trong lòng quân địch lại cho người khác vẫn thấy được vẻ đẹp linh động của chính mình.

Văn Diệu nói lần này y ăn mặc đơn bạc lại bị treo cao tại một nơi có nhiệt độ không khí đã rất thấp ở thời gian quá lâu như vậy. Thân thể vốn đã sớm nhiễm phong hàn, lại đã trải qua loại chuyện như vậy. Nên thể lực của y bị cạn kiệt nghiêm trọng, toàn bộ quá trình đó tinh thần y vẫn luôn luôn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ. Thân thể một mình nam nhân là do bị kéo căng mà khiêng đi, tiếp theo lại dùng dây xích mà bị treo kéo đứng thân thể lên. Nên Ly Hận Thiên thực bất hạnh mà sẽ có một đoạn thời gian đợi khôi phục lại hoàn toàn.

Lần này cũng thiếu chút nữa là không được cho ăn mĩ thực ngon lành, nghỉ ăn uống này nọ luôn rồi. Y liền tính toán sau này thân thể y lần nữa tốt lại, y nhất định phải ăn uống thỏa thuê.

Văn Diệu nói một đống, chỉ gom lại khái quát nhấn mạnh chỉ có bảy chữ,  thân tâm bị lao lực quá độ. Chuyện vừa rồi đã đem Ly Hận Thiên ép buộc quá mức. Người cũng gầy một vòng. Bất quá tinh thần y vẫn còn rất tốt, chính là so lúc trước thì y càng dễ dàng thấy mỏi mệt hơn. Văn Diệu nói đây là hiện tượng bình thường,  cần phải đặc biệt chú ý mà điều dưỡng lại một đoạn thời gian.

Trong đoạn thời gian này, người luôn chiếu cố Ly Hận Thiên vẫn là Văn Diệu. Mỗi ngày hắn đều sẽ nấu ra rất nhiều thuốc bổ giúp nam nhân uống hoặc ăn. Dù là loại thuốc đã gặp qua, hay đến loại thuốc chưa nghe cũng chưa có nghe qua lần nào cũng có  y cũng không có hỏi qua giá cả của đám thuốc này. Nhưng y biết mấy thứ này nhất định là có giá trị rất xa xỉ. Tuy nguyên tắc của y có tính chịu đựng, cần kiệm nhưng cũng không muốn cô phụ Văn Diệu hảo ý. Ly Hận Thiên có thể ăn bao nhiêu, liền ăn bấy nhiêu.

Thuốc bổ lại là của Văn Diệu, hơn nữa dạo gần đây nhất tâm tình của nam nhân không tệ lắm. Cho nên y khôi phục rất tốt, không biết có phải nguyên nhân là do Văn Diệu hay không. Nhưng những trận gây rối kẻ khác chắc hẳn hắn không thiếu, vì thế nên Mộc Nhai cùng Ly Lạc, y đã rất lâu chưa thấy qua.

Cho nên vô sự nhàn hạ, Ly Hận Thiên liền đi ra sau hoa viên đến liên hoa trì mà ngồi thảnh thơi a.

Y muốn ngồi một mình mà thanh thanh tĩnh tĩnh, nghĩ một số chuyện, bắt đầu từ manh mối duy nhất.

Đêm đó là thời điểm phát sinh tất cả, nam nhân giống như nằm mơ thấy ma đè mà dây dưa. Y trăm mối tâm tư nặng nề không thể giải. Cái kẻ mang mặt nạ kia, người đó cũng gọi y là cha vậy rốt cuộc hắn là ai…

Xem ra, người đó rất chán ghét y, hoặc là nói là căm hận y, bằng không hắn sẽ không cố ý ngay vào lúc trước khi mọi người tiến vào cứu y lại làm ra cái loại chuyện này. Hắn không phải là ngay lúc đó mà nổi lên sắc tâm. Mục đích của hắn đã được xác định rất rõ ràng. Hắn chính là muốn cho người khác nhìn thấy bộ dáng của y sau khi bị nhục nhã…

Hắn là cố ý làm như vậy, còn đem y để tại cửa ra vào, kẻ vào cửa đầu tiên liền đưa mắt lập tức có thể nhìn thấy y.

Văn Diệu cũng nói. Nếu không phải đối phương cố ý lưu lại manh mối, bọn hắn không có thể nhanh như vậy tìm được miếu nhỏ kia. Xem ra tất cả việc này, đều là lấy việc đêm đó y thấy được quá tình quỷ cưới vợ mà làm bàn đạp cho việc bắt y,nhục nhã y như vậy.

Nhưng, vì sao chứ…

Nam nhân đặc biệt ở ngay từ đầu mà phân tích, xem có thể ở giữa những việc này mà tìm ra chút manh mối nào hay không.

Đầu tiên, Ly Hận Thiên đoán là y chắc hẳn có bốn nhi tử. Đây là thông qua cuộc nói chuyện giữa bọn hắn mà biết được. Chính là cái ngày tên kia đến thăm bệnh, thật ra là đến khiêu khích nhau.

Hàng thứ là Ly Lạc là đại ca, Mộc Nhai là nhị ca. Nghe Mộc Nhai gọi Văn Diệu là tiểu nhi tử, mà Văn Diệu lại gọi Khâm Mặc là Tam ca. Nếu không có ngoài ý muốn thì, y vốn hẳn chỉ có bốn nhi tử này.

Văn Diệu cũng không cùng y đề cập qua cái tên thứ năm. Hơn nữa hoàn cảnh thành thân lúc ấy của Ly Hận Thiên xem ra có được bốn nhi tử này đã là quá nhiều rồi.

Lão bà của y đều chết trên giường vì khó sinh. Điều này chứng minh rằng từ đó về sau y cũng không cơ hội lại sinh ra một tên nữa đi. Hoàn cảnh lúc ấy của Ly gia cũng không thể khiến y cùng lúc cưới thêm tám người hay mười người nữ nhân nữa đâu a. Con số này là phù hợp nhất lại sát với sự thật, cũng càng phù hợp với logic.

Cho nên y cảm thấy, hẳn là liền như vậy thôi.

Vậy thì người mang mặt nạ đó, hẳn là liền ở giữa bốn người bọn hắn.

Thoạt nhìn bọn hắn thực vô tội, giống như chưa từng có chủ ý định làm ra loại chuyện giấu giếm tất yếu này. Nhưng cùng một lúc,  bọn hắn lại đều không có lí do gì để tín nhiệm kẻ khác, nhất là huynh đệ bọn hắn với với nhau.

Mối quan hệ huynh đệ bốn người bọn hắn vốn không tốt. Đừng nhìn Ly Lạc và Mộc Nhai cùng nhau sinh hoạt ở trong Ly phủ. Hai người này cũng chỉ là so với các khác huynh đệ là ở bên cạnh gần nhau hơn một chút ít mà thôi.

Hoặc nói là, bởi vì hai người này đều làm quan cùng triều. Vì lợi ích chung cùng chia nhau quyền hành, hai người này không có khả năng xé rách da mặt.

Ly Hận Thiên sớm nhìn ra. Thái độ của hai người này đều đối với chuyện về đối phương đều là thờ ơ. Trừ phi đề cập đến lợi ích của bản thân, tựa như lúc ở diễm phụ thôn. Ly Lạc hoàn toàn có thể giúp đối phương mà động thủ trước để đem việc này giải quyết gọn gàng. Nhưng lúc ấy thái độ của hắn lại làm như không nhìn thấy. Thậm chí qua ngày hôm sau, còn lệnh cho thủ hạ lau dọn sạch sẽ dấu vết chiến đấu. Ý đồ của hắn thực rõ ràng, chuyện này là của Mộc Nhai, hắn sẽ không quản.

Trong triều đình, vốn là nơi đấu tranh gay gắt, Nam triều lại càng không là nơi ngoại lệ. Ly Hận Thiên từng nghe nói qua, kỳ thật Ly Lạc cùng Mộc Nhai là hai kẻ nắm quyền hai cỗ thế lực riêng biệt mà ngay từ đầu hai người bọn hắn đã bất hòa.

Ly Lạc hoàn toàn có thể làm ra chuyện này để chèn ép Mộc Nhai. Theo như lời Văn Diệu nói, cố ý chọn ở tại đế đô này gây sự chính là vì mục đích muốn khiêu khích Mộc Nhai. Kẻ gây sự muốn chứng minh rằng năng lực của hắn không tốt, đến an toàn của thành đế đô này cũng không bảo hộ nổi. Hắn không xứng làm Võ Uy Tướng quân, võ quan đệ nhất nam triều, khiến hắn bị thất sủng ở trước mặt Hoàng Thượng.

Mà tất cả việc này cũng có thể là kế hoạch của Mộc Nhai đã được chuẩn bị tỉ mỉ. Khiến kẻ khác nghĩ rằng hắn là bị người ta hãm hại, bị nhắm vào. Hắn cũng có thể là kẻ chủ mưu bày ra vụ án gả vợ cho quỷ. Tiếp theo hắn vừa ăn cướp vừa la làng, mà ở trước mặt Hoàng Thượng tranh công, làm tăng thêm chiến tích. Có lẽ nếu Văn Diệu giữa đường không tham dự mà nói, lúc này Mộc Nhai sẽ đã thành công.

Về phần bản thân y, có lẽ cũng chỉ là một nút quân cờ giúp ích cho quyền lợi tranh đấu của bọn hắn, để cho kẻ khác biết chuyện này đối với bọn hắn cũng không thành vấn đề gì. Bởi vì đến Ly Hận Thiên cũng bị liên lụy vào vụ án gả vợ cho quỷ này. Còn để cho xảy ra cái loại chuyện này, nếu thật sự là như vậy, y mới là kẻ tồn tại xui xẻo nhất trong toàn bộ chuyện này.

Lấy tính cách của bọn hắn, Ly Hận Thiên hoàn toàn tin tưởng đám mấy tên nhi tử việc gì cũng có thể làm ra được.

Về phần việc thoạt nhìn thấy Văn Diệu là kẻ vô tội nhất. Ly Hận Thiên cảm thấy, càng là người không có sơ hở, càng là kẻ khả nghi nhất. Hắn đem bản thân mình đặt riêng rẻ ra, bản thân rất sạch sẽ, không hề liên quan đến việc này dù là một chút liên hệ đến cũng đều không có. Dạng người này, càng sẽ khiến cho kẻ khác càng hoài nghi.

Lấy sự hiểu biết của y về Văn Diệu, Văn Diệu cũng không phải giống hệt như dáng vẻ bên ngoài của hắn. Hắn không có đồng nhất như vậy mà vui vẻ nhiệt tình. Hắn thâm trầm sâu xa lại khó đoán, cũng không phải là nhân vật đơn giản. Hơn nữa gần đây nhất y mới biết được, Văn Diệu cũng không thuộc về Nam triều. Văn gia ở tại Đông Vạn. Sau khi mẫu thân của Văn Diệu chết, Văn gia liền đem Văn Diệu mang đi, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Văn Diệu là người của Đông Vạn.

Đừng nhìn Văn Diệu tuổi còn trẻ. Hiện tại ở Văn gia, đều là do hắn làm chủ. Lực uy hiếp của hắn một chút cũng không thua gì của Ly Tiêu Sơn. Có lẽ chỉ ở trước mặt Ly Hận Thiên, hắn mới thể hiện là một nam nhân ôn nhu, bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa. Nhưng khi đối mặt với kẻ khác, Văn Diệu tuyệt đối là người bàn chuyện ra lệnh mà mặt vẫn không biến sắc, vương giả xưng bá một phương. Hắn có quyết đoán, cũng có uy nghiêm, đồng thời cũng là người đặc biệt ngoan lệ nhất trong Ly gia. Khí thế của hắn cùng Mộc Nhai hoặc với Ly Lạc, rất tương xứng. Cho nên ngay từ đầu đến cuối Văn Diệu cũng là đối tượng không thể không khiến cho kẻ khác hoài nghi được.

Từ khi người đó buông tha y ra, cùng lúc đến khi bọn hắn cùng nhau mà xuất hiện. Trong lúc có một đoạn thời gian dài trống trải, trong khoảng thời gian này, bọn hắn muốn làm cái gì, cũng đều có thể.

Văn Diệu nói, bọn hắn cũng không phải nói đi là liền đi, mà đều tự tập hợp lại nhân thủ của bản thân, tiếp theo lại ở trên đường mà gặp nhau. Nghe qua khó tránh khỏi có chút quá mức đúng lúc đi…

Giống như là ngay tại lúc chứng minh bản thân hắn trong sạch.

Cùng nhau đến, cùng nhau mà phát hiện ra y.

Càng khiến cho y canh cánh trong lòng là, người mang theo mặt nạ đó.

Người đó không nghĩ sẽ cho Ly Hận Thiên biết được người đó chính là ai vậy. Nhưng người đó hình như lại rất chắc chắc rằng Ly Hận Thiên biết rõ thân phận của chính mình.

Việc này lại còn cố lộng huyền hư*, ảo ảnh gây ra sự hoảng loạn cho dân chúng khắp thành lại chỉ muốn tổn thương một người như y lại là vì sao?

Ý nghĩ của Ly Hận Thiên và Văn Diệu đều giống nhau. Đây không chỉ là một trò chơi ngược – đãi đơn thuần. Nếu đối phương khinh địch như vậy buông tha y, tất nhiên hắn còn có thể có hậu chiêu.

Y cũng muốn biết, người đó đối với y như thế, chỉ đơn giản là vì y là người của Ly gia, đây chỉ là thủ đoạn trả thù của hắn, hay là nói, mục tiêu chân chính của người đó, thật sự chính là y đi…

Thân phận của người mang mặt nạ đó bí ẩn u mê như vậy vẫn còn một ngày chưa phá giải được. Ly Hận Thiên cảm thấy, y sẽ không cách nào mà sống an bình mà trôi qua ngày được.

Bây giờ mỗi khi y chỉ cần nhắm mắt lại, ngay lập tức liền có thể nhìn thấy sắc màu đỏ tươi đó, còn hiện lại kí ức rất đáng sợ kia chôn sâu trong trí nhớ của y.

Y không nghĩ phiền toái đến vậy. Y cũng không là người rất hay tính kế kẻ khác. Nhưng từ sau đi vào thế giới này, Ly Hận Thiên hiểu rõ ràng một đạo lý, có tâm hại người có hay không thì không sao cả, nhưng tâm phòng nhân cần phải chuẩn bị.

Còn có một Khâm Mặc, hiểu biết của Ly Hận Thiên đối với hắn không nhiều lắm, trừ bỏ biết bề ngoài của hắn là thương nhân, còn lại cái khác thì y hoàn toàn không biết.

Bất quá Văn Diệu có nói qua, Khâm Mặc người này cũng không đơn giản. Bề ngoài hắn vốn là làm ăn chính đáng, nhưng ở phía sau lại lén lút, không chỉ có mối quan hệ rất chặt chẽ với các nơi quan phủ, ngay cả cường đạo sơn dã cũng có giao tình với hắn. Dùng từ theo thời hiện đại mà nói, chính là Khâm Mặc đều ăn thông với hắc bạch lưỡng đạo.

Tuy rằng đây là một bí mật công khai, nhưng Khâm Mặc lại chưa từng thừa nhận qua, hắn vẫn nói hắn là người làm ăn đứng đắn đàng hoàng.

Khâm Mặc chính là chọn ngay lúc đó liền xuất hiện, đột ngột lại bất chợt.

Văn Diệu nói, ngay trong lúc Ly Hận Thiên đang gặp chuyện không may thì qua ngày hôm sau, Khâm Mặc lại trở về Ly phủ.

Không có bất kì dấu hiệu báo trước nào, kể cả vào trước đó Ly phủ cũng không nhận được bất kì thông tri* nào. Ngay cả khi Mộc Nhai thấy hắn vào Ly phủ, trên mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Khâm Mặc nói hắn cùng với thương đội mà đi đến đây, cũng không có gióng trống khua chiêng ầm ĩ vào thành, cho nên không bị người phát hiện ra thì cũng chẳng có gì lạ.

Bởi vì tinh tượng dị biến, không chỉ riêng có là Nam triều, mà có lẽ là toàn bộ thế gian này sẽ phát sinh một hồi hạo kiếp*. Hoàng Thượng liền hạ lệnh chiêu hiền nạp sĩ, phòng ngừa hậu hoạn chưa xảy ra, từ đầu đến cuối hoàn toàn đem tai hoạ chưa phát sinh này trước nhất đem ngăn cản lại.

Khắp nơi đều có người tài ba dị sĩ, lục tục mà đi vào đế đô. Lúc này đây nếu kẻ nào muốn lập hạ công lao, sau đó liền được Hoàng Thượng coi trọng, tiền đồ vô lượng không nói, hậu bối cũng nhất định sẽ vinh hoa phú quý. Gia tộc cũng vì như vậy mà chấn hưng, cho nên tất cả mọi người đều đang chờ đợi, ở lại đế đô mà lợi dụng cơ hội này.

Người của Ly gia, cũng không ngoại lệ.

Phía trước Ly Lạc hòa Mộc Nhai cũng từng nhắc qua, không lâu sau khi nhi tử của Ly Hận Thiên đều lần lượt trở về Ly phủ cũng là bởi vì chuyện tinh tượng dị biến.

Ly Tiêu Sơn vẫn chưa cùng với gia tộc của bọn hắn chân chính xé rách da mặt*, cho nên khi đi vào đế đô, bọn hắn chỉ có thể chọn trở lại Ly phủ. Dù nói sao thì so với khách điếm cùng với dịch quán vẫn thuận tiện hơn.

Bất quá quan hệ vẫn như trước luôn không tốt lên được.

Suy nghĩ của Ly Hận Thiên dừng lại ở đây, nghĩ đến hoàn cảnh trước mắt của y, nam nhân nhịn không được thở dài. Thật không biết lúc trước Ly Hận Thiên này hỗn loạn ra sao nữa, cư nhiên lại có thể lông tóc vô thương* mà sống đến từng tuổi này a…

Nếu là y, chỉ sợ đã sớm không biết chết đi vài lần rồi a.

Ly Hận Thiên đang tràn đầy cảm xúc sầu bi than thở. Bàn đá đột ngột mà phát ra tiếng vang thanh thúy, đó là âm thanh đồ sứ cùng thạch đầu va chạm. Ly Hận Thiên hồ nghi quay đầu lại, đã thấy trên mặt bàn đột nhiên xuất hiện nhiều ra hơn một dĩa bánh đậu xanh, trong nháy mắt tiếp theo, y đã bị người ôm bay lên…

-CHÚ THÍCH:

* Bạch Liên (Sen Trắng.)

Tác giả: Lục Quy Mông.

+Nguyên tác:

白蓮 •

素 蘤 多 蒙 別 豔 欺 , 

此 花 端 合 在 瑤 池 。 

無 情 有 恨 何 人 見 , 

有 曉 風 清 欲 墮 時 。

+Hán – Việt:

T ố hoa đa mông biệt diễm khi, 

Thử hoa đoan hợp tại Dao Trì. 

Vô tình hữu hận hà nhân kiến, 

Hữu hiểu phong thanh dục đoạ thì.

+Dịch Nghĩa:

Loài hoa mộc mạc, chịu các hoa có hương sắc lấn lướt, 

Hoa thanh khiết này thích hợp nhất tại ao Dao Trì. 

Bị đoạ nơi trần thế này vui buồn nào ai hay, 

Tới lúc héo rụng chỉ có trăng tàn và gió sớm.

(Nguồn link từ: web thivien.net)

Cố lộng huyền hư: giả thần giả quỷ hư ảo mê tín mà gây hoang mang.

*Thông tri: là thông báo một tiếng

*Hạo kiếp: là kiếp nạn

*Xé rách da mặt: là xé rách lớp mặt nạ danh dự giả tạo hòa thuận.

*Lông tóc vô thương: là lông tóc không bị thương tổn
Bình Luận (0)
Comment