Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 47

– Ta đã biết, ngươi ở trong này.

Không cần đoán, Ly Hận Thiên cũng biết người đang ôm lấy thân thể của y là ai. Mấy ngày này, trừ bỏ Văn Diệu, y vẫn chưa thấy lại những người khác.

– Đã nói qua rất nhiều lần rồi, đừng ôm ta, ngươi muốn ngồi chỗ này, vậy ta qua mà ngồi bên cạnh.

Ly Hận Thiên nói xong định đứng lên. Mỗi lần khi Văn Diệu đến, không phải ôm y, chính là đụng chạm thân thể với y. Ly Hận Thiên nhắc nhở không chỉ một lần, đây là Ly phủ, không phải là tiểu viện tử ngày trước của hai người họ. Nơi này hạ nhân đi lại rất nhiều, bị kẻ khác nhìn thấy được liền truyền ra tin đồn gì đó sẽ không tốt lắm. Nhưng từ đầu đến cuối Văn Diệu đều nói việc đó không đáng lo. Y dạy mãi cũng không sửa được hắn.

– Vì sao lại không để ta ôm?

Văn Diệu theo nam nhân đứng dậy bắt lấy nhấc bổng y lên như đứa trẻ, hai tay vùng lên khiến cho nguyên bản nam nhân đang đưa lưng về phía hắn lại xoay người lại thành đối diện với hắn. Văn Diệu vốn là võ tu. Khí lực của Ly Hận Thiên kém xa so với hắn, hơn nữa động tác của hắn khá là mau. Ly Hận Thiên còn chưa biết vừa rồi đã xảy chuyện gì. Hai chân của y liền một phát lập tức ngồi khóa xuống trên người của Văn Diệu.

Tư thế này, so với tư thế vừa rồi còn khiến hấp dẫn kẻ khác mơ màng hơn nữa.

Ly Hận Thiên không tiếng động mà cắn chặt răng ngăn tiếng rên rỉ, y làm sao lại phải như thế này lại cùng Văn Diệu không thể câu thông được a…

Sự khác nhau gì đó thật đúng là đáng sợ mà.

– Nơi này tùy thời đều sẽ có người đến, khiến cho hạ nhân nhìn thấy chúng ta ở cái dạng này, còn ra thể thống gì nữa.

Một bên Ly Hận Thiên quát lớn, một bên lại liếc mắt xem xét khắp mọi nơi. Y muốn hắn đem y đặt xuống. Y đã gặp phiền toái quá nhiều rồi. Y không muốn lại kéo thêm vài thứ phiền toái tới nữa a.

– Bọn họ nhìn không thấy bên này a, ngươi đã quên bên kia có núi giả chắn lại sao?

Văn Diệu cười dài, tay vẫn quấn lấy eo của nam nhân. Hắn vừa nói, chân kia còn nhàn nhã run lên hai cái. Hắn vừa cử động như vậy, khiến cho Ly Hận Thiên đang ngồi ở trên người hắn cũng theo đó mà cao thấp lay động. Từ xa nhìn lại như vậy rất giống như là y đang cưỡi ở trên người hắn, làm sao lại có người không nhận ra hai người đang làm chuyện gì đó…

Khá là ái muội đi.

Một màn này mà bị kẻ khác nhìn thấy thì thật sự là không thể giải thích rõ ràng được a.

– Ta nghĩ việc này, cha, ngươi so với ta vẫn là biết rõ hơn nha.

Từ khi trở về Ly phủ, sau ngày mấy tên huynh đệ bọn hắn chạm, mọi người hình như đều quên đi, quăng mất cái gì gọi là lễ phép. Ngay cả Văn Diệu cũng không như ngày trước mà nghiêm trang kêu y là cha, mà lại một câu nói chuyện với y đều là ‘ngươi’ đến ‘ngươi’ đi.

Ly Hận Thiên không ngốc, y nghe ra lời này của Văn Diệu là có ý tứ có lí do. Nhớ tới tòa núi giả kia, lại nói lấy năng lực của Văn Diệu. Nếu thật là có người đến, đối phương chỉ có thể phát hiện ra mà nhìn thấy phía trước người của hai người họ cũng đã bị ngọn núi che khuất mất. Cho nên tạm thời Ly Hận Thiên ngừng giãy dụa trong chốc lát. Đầu tiên y cần phải đem chuyện trước mắt này giải quyết đã, Văn Diệu vì sao lại âm dương quái khí nói ra mấy lời này.

– Có cái gì thì nói, ngươi cũng không có gì ngại ngùng liền nói thẳng ra đi, đừng có ở đó mà quanh co lòng vòng.

Văn Diệu cũng không khách khí, liền tính toán nếu nam nhân không để y nói, hắn cũng sẽ nói ra. Bởi vì mỗi lần hắn ôm lấy nam nhân. Ly Hận Thiên đều sẽ giãy dụa. Ngày trước hắn cảm thấy đây là việc thú vị. Nhưng sau khi trở lại Ly phủ, hoàn cảnh đã không giống như trước nữa.

– Ngươi vì sao lại không để ta ôm ngươi, ngươi nói là sợ bị kẻ khác nhìn thấy, vậy tên Ly Lạc kia ôm ngươi thì được sao? Vì sao ở cùng một nơi này, cùng một vị trí ngồi, ngươi lại không sợ hạ nhân bắt gặp phải, còn cùng hắn làm cái loại chuyện kia, làm sao hả, Ly Lạc thì có thể, ta thì lại không thể làm? Ta còn chưa giống hắn mà làm như vậy…

Ly Hận Thiên không nghĩ tới, mọi việc đang êm đẹp mà Văn Diệu lại đi nhắc tới chuyện này. Lúc ấy hai người y cùng Ly Lạc ngồi ở tại tiểu viện tử chỉ một lúc kia, Văn Diệu giống như đã quên mất cũng chưa từng nhắc lại. Hơn nữa, Văn Diệu cũng rất kiêng dè mà ở trước mặt y nhắc đến mấy tên huynh đệ khác, hôm nay đây là trúng gió gì đây…

Đối mặt với tầm mắt Văn Diệu kia đuổi sát không dời kia, nam nhân sâu kín thở dài. Y căn bản không nghĩ sẽ phải để ý tới việc Văn Diệu cố tình gây sự, nhưng Văn Diệu lại muốn bày ra thái độ nếu y không nói rõ liền thề nhất quyết không bỏ qua. Cái trán của Ly Hận Thiên ẩn ẩn phát đau. Y cảm thấy, lần tiếp theo lại cùng bọn hắn ở chung, y nhất định vô cùng đau đầu.

– Lần đó cùng với Ly Lạc, không giống với…

– Lần đó cùng Ly Lạc?

Giọng điệu Văn Diệu lên men chua mà thuật lại lời Ly Hận Thiên vừa nói. Ngữ khí kia chủ yếu có bao nhiêu quái dị liền có bấy nhiêu quái dị. Y nhìn biểu tình của hắn, lại càng cảm thấy thêm có cái gì đó không đúng,

– Cha, ngươi không ngại nói cho Văn Diệu biết, lần đó cùng Ly Lạc, là không giống với cái gì?

– Không phải…

Lần đó ở cùng Ly Lạc vốn là y bị bắt buộc. Buổi tối đó, y chỉ là vì nhàm chán quá, mà muốn đi ra ngoài tản bộ. Y không nghĩ tới, lại ở chỗ này mà gặp được Ly Lạc, về phần chuyện phát sinh sau đó. Chắc ngay đến cả Ly Lạc cũng chưa nghĩ đến, việc đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Điều này cùng với ý nghĩ ở trong đầu Văn Diệu là khác nhau. Ly Hận Thiên không giải thích chuyện này. Bởi, thứ nhất là vì Văn Diệu không có hỏi qua. Thứ hai chính là y cảm thấy hoàn toàn không cần phải tiếp tục nhắc lại.

Nhưng hôm nay, khi không vì sao lại lấy việc ở cùng Ly Lạc lần nữa nhắc lại a?

– Không phải, là sao chứ?

Văn Diệu hình như không tính toán sẽ dễ dàng cho qua mà buông tha nam nhân như vậy. Hắn sát sao truy vấn không có ý định từ bỏ. Hắn không có tính toán cho nam nhân có cơ hội để trốn tránh. Hắn hạ quyết tâm, muốn hỏi rõ ràng,

– Mỗi ngày ngươi đều tới nơi này, là nghĩ muốn gặp được Ly Lạc có phải hay không?

– Không phải…

Ly Hận Thiên không biết hắn từ nơi nào lại cho ra được cái kết luận này a. Y chỉ có thể hít một hơi thở dài sau đó thở ra mà nói với Văn Diệu,

– Ta tới nơi này, chỉ là bởi vì phong cảnh ở đây tốt, không khí cũng tốt. Ta muốn cả người được hoàn toàn thả lỏng mà thôi, từ đầu đến cuối không phải là do muốn nhìn thấy Ly Lạc. Hơn nữa ban ngày Ly Lạc chủ yếu là vào triều, còn có nhiều việc như vậy, hắn nào có thời gian mà tới nơi này. Từ trước tới giờ, hắn đến đều là buổi tối.

Ly Hận Thiên cảm thấy, y trả lời đã đủ chi tiết. Buổi tối, Ly Lạc mới đến. Y thì vào ban ngày mới đến. Thời gian ở lại đây hoàn toàn khác biệt nhau. Hai người họ hoàn toàn không có cơ hội gặp mặt. Mà y đến nơi này cũng không phải là do muốn gặp Ly Lạc.

Nhưng đáp án của y lại càng khiến Văn Diệu càng thêm bất mãn.

– Ngươi biết rõ hắn như vậy, thật đúng là vô cùng rõ ràng.

Lần này Văn Diệu không có hỏi y tiếp. Mà hắn chỉ bĩu môi mà “hừ” một tiếng, thì thào lẩm bẩm.

Ly Hận Thiên rốt cục biết cái gì gọi là càng tô càng đen. Y cảm thấy Văn Diệu của ngày hôm nay quả thực không thể nói lý lẽ được. Hắn luôn luôn ở ngay tại lúc y nói xong liền xuyên tạc ý tứ của y. Y cũng không muốn lần nữa mà cùng hắn nhiều lời.

Y vốn nghĩ là muốn giải thích rõ ràng, nhưng bây giờ, y chỉ đành buông tha ý định này.

– Thời điểm ta chưa có xuất hiện, mỗi buổi tối người đều cùng với Ly Lạc ở trong này mà gặp nhau tư tình sao?

Nhìn thấy nam nhân không nói lời nào, Văn Diệu lại truy vấn tiếp. Trong lời của hắn nói mang vị chua càng ngày càng rõ ràng, thậm chí còn lan tỏa vượt xa hương vị ẩm ướt tự nhiên của liên hoa trì trước mặt.

Đầu của Ly Hận Thiên cũng càng ngày càng đau.

– Làm ơn đi. Văn Diệu, ngươi từ nơi nào lại gieo ra cái ý nghĩ như vậy? Ta làm sao lại có thể cùng với Ly Lạc tư tình? Ta chỉ là muốn đến bên này hít thở chút không khí trong lành mà thôi. Lúc đó trùng hợp chạm mặt nhau mà thôi, làm sao lại khiến cho ngươi suy ra nhiều loại đoán mò như vậy a?

Ly Hận Thiên không muốn cùng Văn Diệu dây dưa tiếp. Bây giờ cái câu hỏi trên của hắn chưa xong, y lại càng không muốn trả lời tiếp cái câu hỏi suy đoán lung tung kia của hắn nữa.

– Trùng hợp gặp nhau, liền thân cận như vậy…

Văn Diệu than thở.

– …

Nam nhân rõ ràng đem đầu nghiêng qua một bên.

Một lát sau đó, Văn Diệu mới đem đầu nam nhân đầu chuyển trở lại đây, khiến y nhìn thẳng vào hắn…

– Thật là chỉ có như vậy thôi sao?

Văn Diệu chứng thực.

Nam nhân thở dài, y gật đầu, cũng thẳng thắn thành khẩn mà đối mắt với Văn Diệu.

Y muốn Văn Diệu quên đi chuyện này, không tất yếu phải canh cánh hoài trong lòng như vậy.

Văn Diệu nhìn nửa ngày, cũng không thấy ra bất kì cái gì khác. Hắn giống như đã buông bỏ trở lại dáng vẻ như bình thường mà ôm nam nhân. Mặt cũng vào trong lồng ngực của nam nhân. Bộ dáng của hắn rất kỳ lạ, có chút buồn bực, càng nhiều hơn chính là giống như thể, lúc này hắn đang làm nũng vậy.

Văn Diệu chưa từng bao giờ mang bộ dạng như thế này. Khó tránh khiến cho Ly Hận Thiên không khỏi có chút lo lắng. Y quên cả bản thân mình còn ngồi ở trên đùi Văn Diệu. Y nhìn đỉnh đầu đen nhánh của Văn Diệu. Hôm nay Văn Diệu quả nhiên rất kỳ lạ,

– Rốt cuộc là ngươi bị làm sao vậy? Ngươi cái dạng này…

Văn Diệu ở trong lòng nam nhân giống như mèo nhỏ mà cọ cọ a. Một lát sau hắn mới rầu rĩ truyền ra một từ “Ân”, hôm nay tâm tình của hắn xác thực không tốt.

– Không tiện để nói cùng ta sao?

Nói ra sao thì Văn Diệu cũng là con của y. Trong đám mấy tên nhi tử này chỉ có mối quan hệ giữa y với Văn Diệu là tốt nhất, cũng lại là ngườ quan tâm y nhất. Văn Diệu có tâm sự, Ly Hận Thiên rất muốn giúp hắn, bất kì việc gì mà y biết, mà có thể giúp Văn Diệu giải tỏa được chuyện phiền não này y sẽ cố giúp, cũng không hẳn là giúp hết được.

Nghe được Ly Hận Thiên nói như vậy, Văn Diệu mới chậm rãi từ trong lòng y mà ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt của hắn mang theo u oán mà nhìn Ly Hận Thiên. Bất quá hắn cũng không có ý muốn gạt đi mà không nói, hắn bĩu môi, có chút tức giận mà đối với nam nhân than thở một câu,

– Mộc Nhai nói với ta, ngươi thích Ly Lạc…

Đầu tiên là nam nhân nhất thời sửng sốt, một lát sau đó y mới phản ứng được nghe ra Văn Diệu nói gì đó. Biểu tình nam nhân trong nháy mắt trở nên thập phần khó coi, giống như là vừa bị ăn phải phân…

Tên Mộc Nhai kia thật là đáng chết mà! Bất quá y chỉ là trong một lần nhất thời mà lấy Ly Lạc làm cái cớ mà thôi, hắn cũng không cần phải ở khắp nơi mà tuyên truyền chứ a…

Tên Mộc Nhai kia nói lại với Ly Lạc thì thôi đi, bây giờ lại chạy đến nói với…

Ly Hận Thiên hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Y cảm thấy, y hẳn là nên tìm dịp nào đó mà cùng Mộc Nhai ngồi xuống mà nói chuyện. Nhưng điều kiện tiên quyết là, Mộc Nhai thật sự là nghe lời y nói đã…

Tiền đồ kham ưu.*

Cái trán của nam nhân lại bắt đầu phát đau.

– Văn Diệu, chuyện không phải là như Mộc Nhai nói đâu, lại càng không như ngươi nghĩ, ngươi đừng có đi nghe hắn nói lung tung…

Ly Hận Thiên đột nhiên cảm thấy thực vô lực. Đến khí lực muốn giải thích y cũng đều không có, y hướng về phía Văn Diệu mà cười cười, nhưng này bên trong tươi cười này càng nhiều là chua xót.

– Vậy ngươi… Có thích Ly Lạc hay không?

Văn Diệu do dự một chút, mới hỏi ra vấn đề này.

– Thích.

Ly Hận Thiên thẳng thắn thừa nhận. Bất quá vẫn là cùng một câu trả lời với Ly Lạc lần trước, y cho Văn Diệu câu trả lời đồng dạng,

– Ta thích Ly Lạc. Ta cũng thích ngươi cùng Mộc Nhai, còn có Khâm Mặc. Các ngươi đều là con ta, ta đều thích a.

Văn Diệu cảm thấy, nam nhân trả lời như vậy thực giảo hoạt.

– Ngươi biết rõ, câu ta hỏi không phải mang ý tứ này. Ngươi cũng biết, cái thích mà ta nghĩ muốn, không phải là thích theo ý nghĩa phụ tử…

Lời của Văn Diệu nói còn chưa xong. Ly Hận Thiên đã tiến trước một bước muốn mang tầm mắt dời đi. Y nhìn về một bên núi giả, hình như không có ý định muốn mở miệng lần nữa.

Đã qua nhiều ngày như vậy, Văn Diệu không chỉ một lần mà minh kì ám chỉ* qua. Nhưng mỗi lần như vậy, nam nhân đều dùng loại thái độ này mà đáp lại hắn, hoặc là trầm mặc không nói, hoặc là ánh mắt nhìn về một nơi khác, hắn biết đây là ý tứ ám chỉ nam nhân muốn cự tuyệt.

Ngày trước không cảm thấy như bây giờ, hắn có thời gian. Hắn có thể chờ đợi Ly Hận Thiên dần dần chấp nhận hắn. Nhưng bây giờ, hắn đã biết còn có Ly Lạc tồn tại, lại thấy được hình ảnh này. Hắn ẩn ẩn cảm giác được, Mộc Nhai cũng rất không thích hợp…

Điều này làm cho Văn Diệu không có cách nào an tâm được.

Đặc biệt là vừa rồi, nam nhân bất hòa với bọn hắn không cùng dùng bữa. Đột nhiên Mộc Nhai lại ở trên bàn cơm mà nói ra một câu như vậy, nghe xong ngay lúc này Văn Diệu liền đặt bát cơm xuống lập tức rời đi…

Hắn thực phiền.

Hai người trầm mặc trong một lúc rất lâu. Khóe mắt của Văn Diệu khóe mắt đột nhiên liếc thấy một chút màu xanh lá đặt trên bàn đá kia. Hắn cảm thấy, uể oải như vậy không phải là tính cách của Văn Diệu hắn. Hắn mặc kệ nam nhân nghĩ gì. Hắn đều có nắm chắc lấy y, hắn cũng đã nắm chắc lấy thắng lợi.

– Cha, ngươi uy Ly Lạc ăn điểm tâm như thế nào, liền bây giờ ngươi cũng uy ta như vậy được không?

Văn Diệu cầm lên một khối bánh đậu xanh, nhất thời sửa lại nét mặt âm trầm vừa rồi. Hắn mỉm cười híp híp lại đôi mắt mà đưa bánh đến bên miệng của nam nhân.

Văn Diệu đột ngột thay đổi sắc mặt khiến Ly Hận Thiên hoảng sợ. Y nhìn thấy chiếc bánh xanh mơn mởn mà Văn Diệu đang cầm trên tay kia. Ở cùng một chỗ, ngồi cùng một vị trí. U khó tránh mà không khỏi nhớ lại tình cảnh buổi tối ngày hôm đó, y ở bên cạnh Ly Lạc mà cùng nhau ăn điểm tâm, vô luận ra sao thì y cũng không muốn việc như vậy lại lặp lại một lần nữa…

Ly Hận Thiên lập tức né tránh. Văn Diệu vẫn chưa từ bỏ ý định vẫn đem điểm tâm hướng đến bên miệng của nam nhân đưa tới. Hai người cứ như vậy mà giằng co. Y lúc này vẫn còn đang ngồi ở trên đùi Văn Diệu, ngươi tới ta đi, chống cự mà đẩy đến đẩy đi. Không khí nặng nề vừa nãy đã trở thành hư không. Tất cả lực chú ý của hai người họ lực đều tập trung trên chiếc bánh đậu xanh trong tay của Văn Diệu. Hoàn cảnh xung quanh cũng không còn lưu ý gì nữa. Đến ngay cả Văn Diệu cũng chưa nhận thấy được điều gì khác thường…

Bên kia núi giả, nhánh cây xanh um nhánh đột ngột chớp lên lay động, chỗ kia cùng với sự yên tĩnh ở xung quanh như sáng tới đối lập…

Không có cơn gió nào, mơ hồ có thể thấy, chính là một bóng dáng vừa biến mất tại chỗ rẽ.

– CHÚ THÍCH:

*Câu Thông: là giao tiếp với nhau cho người ta thông cảm hiểu được ý mình nói.

*Kham ưu: là chịu đựng, gánh chịu âu lo, khổ sầu.

*Minh kì ám chỉ: là ám chỉ từ rõ ràng đến mờ ám.
Bình Luận (0)
Comment