Sở Mộ dự tính qua một thời gian mới quyết định độc lập, nhưng hiện tại hắn đã bước vào hồn tể cấp, thực lực hồn sủng đều có không gian tăng lên, như vậy hắn có thể rất nhanh tăng lên thực lực.
Ai biết sẽ phát sinh loại chuyện như vậy, một khi đã như thế cũng chỉ có thể tỏ thái độ bây giờ.
Thực lực Lục Ngọc Cầm đã tiếp cận cương chủ, thậm chí cương chủ đánh với nàng cũng không làm được gì, thay vì như thế phải liều mạng với Lý Húc, có lẽ còn một tuyến hi vọng.
- Tân Nguyệt Địa là lãnh thổ tư nhân của ta, Lý Húc tự tiện xông vào lãnh địa của ta, ta giết kẻ xâm nhập thì có tội gì?
Sở Mộ đúng lý hợp tình hỏi ngược lại một câu.
- Có tội gì? Còn dám chống chế…khoan, ngươi vừa nói cái gì!
Lý Húc đột nhiên ý thức được nửa câu đầu của Sở Mộ mới là điểm tựa, ánh mắt lập tức trừng thẳng!
- Tân Nguyệt Địa là lãnh thổ tư nhân của Sở Mộ ta!
Sở Mộ trịnh trọng lặp lại lần nữa.
Những lời này làm mọi người đều bị trấn trụ!
Ai cũng rõ ràng Tân Nguyệt là một cảnh thuộc Vân Cảnh, hơn nữa bây giờ là do Lý Húc nhất mạch chưởng quản, làm sao có thể biến thành lãnh thổ tư nhân của người khác!
- Quả thực là nói bậy, Tân Nguyệt từ khi nào là lãnh thổ tư nhân của ngươi!
Ngữ khí Lý Húc tăng thêm vài phần.
Ánh mắt của Sở Mộ rơi lên trên người Lục Ngọc Cầm, thản nhiên hỏi:
- Có phải ta đã nói với ngươi muốn Tân Nguyệt Địa độc lập hay không?
Lục Ngọc Cầm thật sự không nghĩ tới Sở Mộ bỗng dưng đem chuyện này ra nhắc lại, nàng nghĩ tới Từ Đạo Phong vốn đã làm cho hắn bỏ qua ý nghĩ này, hơn nữa nàng cũng không cho rằng Sở Mộ có đủ khả năng độc lập lãnh địa, dù sao làm như vậy chẳng khác gì trở thành kẻ địch của cả Vân Cảnh!
- Ngươi mới vừa nói cái gì, ngươi muốn nói cái gì…
Toàn trường xôn xao một mảnh, Vạn Mạnh, Lục Ngọc Cầm, Lý Húc kể cả Mục tướng quân đều ngơ ngẩn, ánh mắt mọi người chung quanh đều tụ tập lên người Sở Mộ.
- Ta muốn độc lập lãnh thổ! Còn cần hỏi lần nữa sao?
Sở Mộ thật kiên định nói.
- Độc lập lãnh thổ…thật sự là độc lập lãnh thổ!
Một ít thủ hạ sau lưng Lý Húc kêu lên.
- Trời ạ, tiểu tử này còn dám nói độc lập lãnh thổ, chẳng lẽ hắn không biết lãnh thổ độc lập cùng phản quốc là một tội danh sao?
Một trận sóng to gió lớn thổi quét, không ai nghĩ tới hắn lại dám nói muốn độc lập lãnh thổ, hơn nữa còn đem một địa cảnh tam cấp tiếp cận tứ cấp hoàn toàn độc lập đi ra ngoài, trong lịch sử Vân Cảnh chưa thấy phát sinh ah!
- Tiểu tử, ngươi rốt cục không hiểu rõ độc lập lãnh thổ ý vị như thế nào!
Thanh âm Lý Húc biến thành dị thường lạnh lẽo, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ, tùy thời đều sẽ bùng nổ.
Lãnh thổ độc lập không khác gì nhục nhã người thống trị!
- Ta rất rõ ràng!
Sở Mộ thản nhiên đáp.
- Lục chủ quan, ngài bắt lại bọn hắn là được, tiểu tử này chỉ biết nói loạn!
Lý Húc nói.
Lục Ngọc Cầm vẫn có điều do dự.
- Khụ khụ…
Lúc này Mục tướng quân chợt ho khan một tiếng, mở miệng nói:
- Nếu lãnh thổ độc lập, vậy bọn họ vô tội, Lục chủ quan, ngài cảm thấy thế nào?
- Hoang đường, Tân Nguyệt Địa thuộc về Lý Húc ta, trên tay của ta còn có lệnh bài lãnh thổ cương chủ Tân Nguyệt Địa, hắn kêu độc lập lãnh thổ, chẳng lẽ lãnh thổ đều thuộc về hắn sao? Mục Tả Ly, ngươi thân là hộ cảnh tướng quân, chẳng lẽ không phải đem loại người đòi độc lập lãnh thổ bóp chết tại chỗ chứ?
Lý Húc nổi giận!
Mục tướng quân rõ ràng đã luyện ra kim cương bất hoại thân, ngược lại cười lạnh nói:
- Lệnh bài cương chủ? Ngươi gạt được người khác chứ không gạt được ta, trước khi Mục thị còn chưa bước vào Tân Nguyệt Địa, Tân Nguyệt Địa chỉ là nhất cấp cảnh, bởi vì ở vùng xa xôi căn bản không người hỏi thăm, đã kéo dài không biết bao nhiêu ngàn năm. Một khối lãnh thổ vứt bỏ ngàn năm, cũng được coi là lãnh thổ của các ngươi? Ngàn năm thời gian người trong lãnh thổ đã sớm hình thành riêng quần thể xã hội của chính mình, căn bản không có khái niệm Vân Cảnh, bọn họ độc lập. Gặp được tai nạn cũng phải tự mình giải quyết, suốt ngàn năm người thống trị Vân Cảnh chẳng thèm quan tâm, như vậy cần bị cách chức bao nhiêu lần?
- Giảng đạo nghĩa chức trách với Mục Tả Ly ta, Lý Húc ngươi cũng xứng? Vạn Tượng Cảnh ở Tân Nguyệt Địa là do Mục thị một tay xây dựng, chúng ta cho các ngươi quản lý, không có nghĩa là các ngươi có thể làm xằng làm bậy! Đưa cái phá lệnh bài cương chủ không phải cho ngươi dùng để giành tư lợi, độc chiếm tài nguyên!
Mục Tả Ly phi thường quyết đoán trực tiếp xé da mặt với Lý Húc, những lời mắng thẳng vào mặt khiến toàn thân Lý Húc phát run.
Ở một bên Mục Nguyễn Ân vỗ trán, muốn khuyên đệ đệ mình đừng lỗ mãng như thế nhưng lại không kịp, chỉ đành thở dài.
Lý Húc đã không nói được lời nào, chỉ đứng tại đó phẫn nộ thở hổn hển.
Mục Tả Ly cũng không thèm quản lão gia hỏa lòng tham không đáy kia, xoay người nói với Lục Ngọc Cầm:
- Nếu lãnh thổ độc lập, xin mời Lục chủ quan dựa theo trình tự mà làm việc, trước tiên phái người đến Tân Nguyệt Địa khảo cứu tình huống cụ thể, xác nhận lãnh thổ có rơi vào sự phản cảm cực độ đối với người thống trị nhất cấp hay không, có đồng ý với trạng huống độc lập hay không!
- Hừ, được, nếu cần độc lập ta cho các ngươi độc lập, nhưng Mục tướng quân, Sở Mộ, các ngươi hẳn nên rõ ràng nếu độc lập thất bại hậu quả là cái gì!
Rốt cục Lý Húc kịp phản ứng, nói ra một câu, phá lên cười quái dị.
- Lãnh thổ độc lập thất bại sẽ rơi vào nô lệ quốc, mọi người sẽ không được Thần Tông bảo hộ, hoàn toàn do người thống trị an bài. Sở Mộ, ngươi xác định cần độc lập lãnh thổ sao?
Lúc này Lục Ngọc Cầm mở miệng.
- Đừng làm một bộ Thần Tông từng bảo hộ qua Tân Nguyệt Địa của chúng ta!
Sở Mộ hừ lạnh một tiếng.
Lục Ngọc Cầm ngẩn người, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
- Lục chủ quan, nô lệ toàn bộ thuộc người thống trị, ngài không cần phải đáng thương cho những kẻ làm loạn!
Lý Húc nở nụ cười, tựa hồ trong mắt hắn đám người Sở Mộ cùng Tân Nguyệt Địa đều đã rơi vào vùng đất nô lệ.
Lục Ngọc Cầm không nhìn Lý Húc, lại dò hỏi thêm lần nữa:
- Sở Mộ, ngươi xác định cần độc lập Tân Nguyệt Địa?
Lúc này Mục tướng quân dùng tinh thần âm nói với Sở Mộ:
- Yên tâm, nếu Mục lão gia tử biết được Tân Nguyệt Địa sẽ sa vào nô lệ quốc, tuyệt đối sẽ không ngồi yên không lý đến!
Sở Mộ gật gật đầu, nhìn Lục Ngọc Cầm nói:
- Xác định!
Lục Ngọc Cầm cau mày, nàng quả thật không dự liệu được chuyện chủ tể ma linh sẽ thúc đẩy nam tử trẻ tuổi kia độc lập lãnh thổ qua loa như thế.
Trong lòng Lục Ngọc Cầm có ý tự trách, nhưng việc đã tới nước này cũng không nói thêm được gì.
Nàng gật gật đầu, dùng lời nói không chứa chút cảm xúc nói:
- Ta sẽ phái người đi khảo cứu tình huống cụ thể của Tân Nguyệt Địa, sau đó lấy thân phận Thần Tông chủ quan chứng kiến các ngươi độc lập, cũng bố trí cuộc chiến độc lập.
- Nhắc rõ một lần nữa, độc lập thành công, lãnh thổ của các ngươi sẽ không còn thuộc về Vân Cảnh quản hạt, hoàn toàn tự chủ, người bên ngoài không được phép thì không thể tự tiện xông vào, ngươi có được quyền quyết định cao nhất, cũng không bị Thần Tông trừng phạt, một mình xâm nhập lãnh thổ người khác đồng dạng bị phán định có tội, có thể treo giải thưởng truy nã trong Thần Tông Phủ, Thần Tông cũng có nghĩa vụ xử trí cùng truy nã người có tội.
- Độc lập thất bại, Tân Nguyệt Địa sa vào nô lệ quốc, không có bất kỳ nhân quyền nào, hoàn toàn chịu người thống trị an bài, Thần Tông không có quyền can thiệp, các ngươi chỉ có sinh mạng, không có tôn nghiêm, hiện tại ngươi xác định mình đại biểu cho ý nguyện của tuyệt đại đa số người của Tân Nguyệt Địa mà độc lập, ngươi là người thủ lĩnh độc lập?
- Xác định!
Sở Mộ kiên định nói.
Trước khi rời khỏi Vân Cảnh, tam đại cung điện đã làm tốt công tác trong phương diện này, hơn ngàn triệu người của Tân Nguyệt Địa cũng đều tin tưởng Sở Vương của bọn họ.
- Được, cuộc chiến độc lập sẽ được khảo sát sau sáu tháng, sau khi kết thúc sẽ định thời gian cụ thể, trong thời gian sáu tháng này ngươi phải ở lại Tân Nguyệt Địa không được rời khỏi, Tân Nguyệt Địa cũng sẽ ở trong trạng thái phong tỏa, không ai được rời khỏi cảnh nội!
Lục Ngọc Cầm phi thường cẩn thận đem toàn bộ công việc hạng mục về lãnh thổ độc lập cùng điều lệ nói thật rõ ràng cho Sở Mộ, điều này càng làm sự tình thêm trịnh trọng.
- Tốt lắm, sáu tháng sau Tân Nguyệt Địa các ngươi từ cấp thấp biến thành trạng thái càng thấp hơn, Vân Cảnh có rất nhiều địa phương cần khổ sai, cũng có rất nhiều tai họa ngầm cần sinh mệnh thấp kém tới tiêu trừ, Sở Vương vĩ đại, ngươi có thể chia sẻ thật nhiều lo âu cho thành chủ Vân thành ta ah!
Lý Húc ha ha phá lên cười.
Trước kia Tân Nguyệt Địa là lãnh thổ Mục thị, Lý Húc luôn không biết làm sao áp bức nhiều hơn một chút, bởi vì sẽ bị rơi vào sự chỉ trích, nhưng hiện tại nếu họ độc lập thì chờ khi bọn họ bị biến thành nô lệ hết thảy đều sẽ rõ ràng!
Ngoài ý muốn của Sở Mộ, không ngờ còn có tới sáu tháng thời gian.
Sáu tháng thời gian Sở Mộ có thể làm không ít chuyện, về phương diện thực lực bản thân Sở Mộ đã là trung đẳng chủ tể, thực lực của Mạc Tà khẳng định cao hơn nhiều, cộng thêm Thiện Ác nữ vương, ba lực lượng hẳn đủ đối kháng với cấp bậc của Lý Húc, mà sáu tháng thời gian Sở Mộ thậm chí còn có thể cho thực lực của Tiểu Chập Long tăng lên, bởi vì chủ tể ma linh có nói qua, sẽ dành cho Tiểu Chập Long huyền vật thật tốt.
- Chuyện này trong mấy ngày nữa định ra tuyên cáo sau đó ta sẽ lấy danh nghĩa Thần Tông dán ra, chiêu cáo cả Vân Cảnh kể cả những địa cảnh, địa cương, hiện tại giữa hai cảnh không thể lui tới, không thể phát sinh những chiến sự hay tranh đấu nào khác!
Lục Ngọc Cầm trịnh trọng nói.
Lý Húc cung kính nịnh bợ hồi đáp, tỏ vẻ phi thường nguyện ý tuân thủ điều lệ của Lục Ngọc Cầm.
Sở Mộ chỉ gật đầu, không nói thêm nhiều lời vô nghĩa.
…
Tính mạng của Tông Trường còn có thể kéo dài một năm, sáu tháng thời gian Lục Ngọc Cầm cũng hi vọng những người khác có thể tìm được biện pháp cứu sống Tông Trường.
Nếu như không thể nàng chỉ đành làm ác nhân một lần, cướp đi chủ tể ma linh.
Tựa như lời nói của Sở Mộ, sinh mệnh của Tông Trường không quan hệ tới hắn, như vậy sinh mệnh U Linh nữ tử lại có quan hệ gì với nàng?
Tông Trường là một cường giả biết tuân thủ nghiêm chỉnh kỷ luật của Thần Tông, là một người chính trực đáng giác tôn kính chân chính, có thể hóa giải tai nạn thật lớn, ý nghĩa sinh mệnh của hắn rất cao, không thể để cho hắn chết.
Về phần sinh mệnh U Linh nữ tử, nàng sẽ nghĩ biện pháp khác cứu sống, mặc dù loại khả năng này rất thấp…