Qua thêm vài ngày, danh tự của nhóm người Sở Mộ toàn bộ Vân Cảnh cơ hồ đều biết.
Sáng sớm, tiểu tử Liêu Ngữ đã phát điên chạy tới, nói ra một tràng lộn xộn không ngừng.
- Trời ạ, các vị đại ca đại tỷ, các ngươi…tên của mấy người kia chính là mọi người sao? Đây chính là phản quốc, sẽ gặp phải trừng phạt vô cùng nghiêm trọng!
Liêu Ngữ nói.
Diệp Hoàn Sinh vỗ vỗ vai Liêu Ngữ, ý bảo hắn không cần nóng nảy như vậy, chỉ mở miệng nói:
- Tiểu tử, không cần hoài nghi, đó chính là chúng ta, ngày hôm qua tại đấu giá sở chẳng lẽ ngươi không thấy sao?
- Ta…ta đương nhiên không phát hiện, sao lại thế này, sao lại thế này ah? Các ngươi làm như vậy sẽ bị lùng bắt, chém đầu, tóm lại sẽ có rất nhiều rất nhiều phiền toái, hơn nữa lãnh thổ độc lập sẽ trở thành kẻ địch của Lý Húc nhất mạch, bọn họ sẽ không bỏ qua cho các ngươi, thuộc hạ của bọn hắn có cương thống, cương tướng, cương sĩ cường giả, lực lượng đại chủ sát cấp, còn có cảnh quân đoàn khủng bố, thậm chí có thể đem quân đoàn của Ngô Trấn Cương Thống điều đi qua, những thứ kia đã đủ nghiền nát Tân Nguyệt biết bao lần! Còn nữa, hiện tại cả Vân Cảnh đều đang đàm luận chuyện này, gia gia của ta, cha ta…A a, các ngươi quá điên cuồng!
Tiểu tử Liêu Ngữ như phát điên, không ngừng nói chuyện.
- Nếu như vậy ngươi còn dám theo chúng ta hỗn?
Triêu Thái Tử hỏi.
- Ách…ta cảm thấy được kỳ thật cũng rất khốc, nếu nói cho những bằng hữu của ta, ta nhận thức mấy người muốn độc lập lãnh thổ, bọn hắn nhất định sẽ chuyển quanh ta, phải biết rằng hiện tại có ai không đàm luận các ngươi, tuy rằng rất nhiều người nói các ngươi đang tự tìm đường chết. Nhưng vẫn có chút người nói các ngươi nếu cố gắng có thể được độc lập!
Liêu Ngữ nói.
- Tiểu tử, vậy ngươi cảm thấy thế nào?
Diệp Hoàn Sinh hỏi.
- Cái này…cái này…
Liêu Ngữ ấp úng.
- Ngươi phải tin tưởng chúng ta, càng phải tin tưởng Sở phong tử!
Diệp Hoàn Sinh nói.
- Vậy…vậy được rồi, ta tin tưởng các ngươi, ta đem tiền của ta áp cho các ngươi…
Diệp Hoàn Sinh cùng Triêu Thái Tử đều hết lời để nói, bọn họ còn không biết tiểu thí hài kia còn dám chơi đổ bạc.
- Không dông dài với ngươi nữa, bây giờ chúng ta đã bị trục xuất về Tân Nguyệt Địa. Chờ sau khi chúng ta độc lập sẽ trở ra đi. Sáu tháng thời gian, chỉ chớp mắt sẽ trôi qua rồi.
Diệp Hoàn Sinh nói.
Lúc này Liêu Ngữ mới chú ý bọn họ đang đi ra, còn mang theo hành lý, xem bộ dáng là muốn rời khỏi.
- Ah, Mục tướng quân!
Liêu Ngữ chợt nhìn thấy một người mà hắn phi thường kính ngưỡng, người này là đệ nhất cao thủ Mục Tả Ly của Vân Cảnh! Liêu Ngữ thật không ngờ mình ở nơi này có thể chứng kiến được Mục tướng quân, liền kích động nói không ra lời.
Sở Mộ đưa mắt nhìn tiểu tử kia, cũng không để ý tới ánh mắt kỳ quái của hắn, mở miệng nói với Mục Tả Ly:
- Yên tâm đi, không dám nói thắng được trăm phần trăm, nhưng sẽ không dễ dàng bại như vậy!
- Chiến tranh, các ngươi khẳng định đánh không lại Vân Cảnh quân đoàn, vậy lấy phương thức cảnh chủ quyết chiến đi, một cảnh thành tam cấp có một cảnh chủ, cùng hai phó cảnh chủ, các ngươi cần đối mặt chính là sự khiêu chiến của toàn bộ cảnh chủ tam cấp trở lên. Cuộc chiến này phi thường gian nan, ngươi phải làm sẵn chuẩn bị trong lòng!
Mục Tả Ly phi thường thành khẩn nói.
Sở Mộ gật gật đầu, chiến tranh không thể lựa chọn, chỉ có thể lựa chọn cuộc chiến với cảnh chủ, mà bên độc lập muốn thành công phải gặp điều kiện phi thường khe khắc. Nhưng không còn biện pháp, dù sao nếu quá dễ dàng thì rất nhiều lãnh thổ đều muốn độc lập.
- Nói tới việc này, Sở tiểu tử, lúc ở đấu giá sở đối mặt Lục Ngọc Cầm, ta thật sự nghĩ ngươi chỉ muốn kéo dài thời gian…
Mục Tả Ly bỗng nhiên cười khổ nói.
-…
Sở Mộ càng nở nụ cười khổ, vì sao giống như vị gia gia của Mục Thanh Y luôn luôn cho rằng mình thuận miệng nói mà thôi đây?
…
Vừa đến Vân Cảnh, đang muốn quay về, trong lòng còn có chút không muốn, nhưng chuyện này dù sao cũng cần phải giải quyết, hơn nữa đây còn không phải là một loại lịch lãm hay sao?
Về chuyện khảo sát, Lục Ngọc Cầm giao cho Từ Đạo Phong cùng Đường Quan.
Trước đó Từ Đạo Phong đã tiếp thu công việc tại Tân Nguyệt Địa, một khi đã như vậy Lục Ngọc Cầm cũng giao việc này cho hắn xử lý.
Đương nhiên, Lục Ngọc Cầm biết rõ quan hệ cá nhân giữa Từ Đạo Phong cùng nhóm người Sở Mộ không tệ, vì vậy gọi luôn Đường Quan đi theo làm giám sát, ngoài ra Lục Ngọc Cầm còn phái một số người đi vào nơi kia, dù sao đây cũng là chuyện đại sự.
Lục Ngọc Cầm đem Vân Tiên Giao Vĩ Loan của mình đưa cho Từ Đạo Phong, thực lực bản thân Từ Đạo Phong kỳ thật cũng rất mạnh, nhưng lo lắng người của Ám Tông có thể từ giữa làm khó dễ, nên phải cho một con hồn sủng cường đại đi theo bên cạnh, mặt khác là vì phòng ngừa nhóm người Sở Mộ chạy trốn, dù sao chủ tể ma linh đang ở trên người bọn họ.
Từ Đạo Phong là người như thế nào, Diệp Hoàn Sinh, Sở Mộ, Triêu Thái Tử, Bạch Ngữ đại thúc đều nhất trí nhận thức người bằng hữu này có thể kết giao. Hơn nữa nếu không phải do hắn nói với Sở Mộ ở trong tình huống khi đó đưa ra độc lập, nói không chừng tình thế thật sự không thể cứu vãn.
Vân Tiên Giao Vĩ Loan của Lục Ngọc Cầm quả nhiên cấp bậc cao, thực lực tuyệt đối trên Thạch Dực Long, nhưng còn mạnh hơn không ít.
Từ Đạo Phong trượng nghĩa vô cùng, trực tiếp cho Vân Tiên Giao Vĩ Loan chở mọi người quay về Tân Nguyệt Địa.
Từ Vân Môn đến Vân Cảnh cũng là một quãng đường dài, phi hành ngày đêm phải dùng tới mấy tháng, suốt mấy tháng thời gian chẳng phải sẽ bị lãng phí.
Tốc độ của Vân Tiên Giao Vĩ Loan cực nhanh, tương đương với tốc độ gấp mười lần Vong Mộng cùng Quan Hoàng Vương, bay đi không cần nửa tháng đã có thể đến Tân Nguyệt Địa.
Đương nhiên trước khi rời đi bọn họ còn một việc phải làm, chính đem Tầm Gia Giả đưa về Ma Linh nhất tộc.
Thực lực của mọi người đều phải dựa vào Ma Linh đề thăng, chuyện này không thể không làm.
Đường Quan bị Từ Đạo Phong thuyết phục, chủ yếu do lần trước sát hạch Sở Mộ giúp hắn đại ân, cứu không ít người tham dự khảo hạch, bằng không nếu đều bị người giết hắn sẽ bị Thần Tông loại bỏ.
…
Đi tới Nghiễm Thông Mê giới, mọi người ngồi trên Vân Tiên Giao Vĩ Loan trực tiếp bay vào nơi ở của Ma Linh.
Hoàn cảnh nơi ở của Ma Linh cũng không cố định, có thể là rừng rậm cũng có thể là băng xuyên, chúng không có chỗ ở cố định, là u linh thích lưu lạc nhất trong hồn sủng.
Lần này chúng dừng lại trong núi non, bên trong dãy núi nhóm người Sở Mộ gặp được rất nhiều Ma Linh, đều có đủ loại cấp bậc.
Tầm Gia Giả trở lại Ma Linh bộ tộc, toàn bộ Ma Linh đều có vẻ rất vui sướng.
Những u linh thú vị này cũng không ghét nhân loại, khi đi vào trong núi thường xuyên có thể chứng kiến một ít tiểu ma linh vòng quanh Sở Mộ bọn họ, sau đó còn phát ra tiếng cười duyên khúc khích, có vẻ thật mới lạ cũng thật sung sướng.
Chủ tể ma linh huyễn hóa thành linh hồn Cẩn Nhu công chúa, cho nên trên thực tế hiện tại u linh Cẩn Nhu đại biểu vương của bọn họ.
- Thiếu chủ, kỳ thật ngươi cũng có thể làm cho Ma Linh di chuyển tới Tân Nguyệt Địa của chúng ta!
Nhìn thấy đoàn Ma Linh tung bay lên, Ly lão nhi bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn Sở Mộ nói.
- Hoàn cảnh dừng chân của chúng thật hà khắc, chỗ của chúng ta thích hợp sao?
Sở Mộ hỏi.
- Thiếu chủ, Tân Nguyệt Địa trên thực tế cũng không cằn cỗi, chủ yếu là bởi vì nó nằm ở vị trí thật xấu hổ, bị cấm vực quá cao cấp bao quanh. Thổ địa cấm vực Tân Nguyệt Địa cực kỳ mở mang, nơi đó nhất định sẽ có chỗ ở cho Ma Linh, trọng yếu hơn chính là Ma Linh là sinh vật U Linh hệ, cuộc sống của chúng cần tài nguyên khác với những hệ sinh vật khác, thường thường chỗ ở lâu dài của chúng sẽ biến thành một khối bảo địa, thiếu chủ hẳn cũng rõ ràng U Linh thật không ưa thích loại địa phương này…
Ly lão nhân nói.
Sở Mộ đem lời đề nghị của Ly lão nhân nói với Cẩn Nhu công chúa, mời nàng quyết định có đồng ý di chuyển nơi ở của Ma Linh đến Tân Nguyệt Địa hay không.
Kỳ thật đây là một chủ ý rất không tệ, bởi vì lãnh thổ Tân Nguyệt Địa cũng không đơn giản như trong tưởng tượng, ở nơi đó còn có không ít không gian độc lập, bí ẩn của mấy đại thánh vực còn chưa được cởi bỏ, chưa chắc tìm không được nơi ở cho Ma Linh.
Nghiễm Thông Mê giới cũng không thuộc tài nguyên của Ma Linh, Tầm Gia Giả nhất định cần tìm một quê hương khác, nếu đã có lãnh thổ mới cung cấp cho chúng tìm kiếm quê hương thích hợp, đây cũng là một chuyện tốt.
Chủ tể ma linh rất tuân thủ hứa hẹn, từ trong tộc chọn lựa ra vài đế hoàng ma linh, phân biệt cùng Mục Thanh Y, Diệp Hoàn Sinh, Triêu Thái Tử ký kết hồn ước, mà Từ Đạo Phong cũng ngoại lệ có được một con đế hoàng ma linh, điều này làm Từ Đạo Phong hưng phấn thời gian rất dài, cỉ có Đường Quan cười khổ nhìn bọn họ có được bảo hộ như vậy, vô cùng ước ao.
Kỳ thật Ma Linh cũng không cần hộ tống, chúng sẽ tự mình bay tới Tân Nguyệt Địa, đến lúc đó chỉ cần nghênh đón chúng, thuận tiện giúp chúng tìm kiếm một địa phương không tệ ở lại là đã xong.
Rời khỏi Ma Linh sơn mạch, tâm tư Sở Mộ một mực quan sát huyền vật nằm trong lòng bàn tay mình.
Huyền vật trong suốt, hiện ra màu lam u linh, có cảm giác hơi lạnh lẽo.
Tiểu Chập Long đứng trên đầu vai Sở Mộ, thò đầu vẻ mặt tò mò nhìn nó.
- Đừng ăn, ai nói cho ngươi biết đây dùng để ăn chứ!
Sở Mộ nhìn thấy nó mở ra chiếc miệng đáng yêu muốn cắn xuống, lập tức ngăn cản.
Vẻ mặt Tiểu Chập Long thật ngây thơ, đây không phải để ăn thì dùng làm cái gì?
- Tiểu công chúa, đây rốt cục là cái gì?
Sở Mộ hỏi.
- Ta cũng không biết, nó rất có lợi cho sinh vật U Linh hệ dùng trong chiến đấu!
Cẩn Nhu công chúa đáp.
- Dù sao cũng nên dạy ta làm sao sử dụng nó đi?
Sở Mộ nói.
- Chính ngươi nghiên cứu đi…
Cẩn Nhu công chúa cười cười nói.
Sở Mộ gãi gãi đầu, hắn thật sự chưa từng nhìn thấy qua huyền vật.
Nhắm mắt lại, Sở Mộ thử dùng hồn tể của mình thăm dò vào bên trong huyền vật.
Rất nhanh Sở Mộ liền cảm ứng được một cỗ năng lượng trong veo dao động bên trong, bình tĩnh như nước.
- Tiểu Chập Long, chuẩn bị nhận năng lượng!
Sở Mộ dùng tinh thần âm nói với Tiểu Chập Long.
Tiểu Chập Long mở to hai mắt, bộ dạng như đã chuẩn bị xong, sau đó Sở Mộ thử đem năng lượng bên trong dẫn dắt, rót vào trong thân thể Tiểu Chập Long.
Tiểu Chập Long lại hé miệng muốn ăn khối năng lượng kia.
Kết quả làm sai ý nguyện, năng lượng không tiến vào cổ họng Tiểu Chập Long cũng không truyền vào từ trên đầu, mà rót vào trong Long Hồn Châu!
- Chẳng lẽ đây là cường hóa U Linh Long?
Sở Mộ vui sướng đoán.