Sủng Mị

Chương 1411

Trong vách đá tối đen như mực, một đám người mặc áo giáp màu trắng đi lên vách đá.

Nhân số của bọn họ chừng năm ngàn người, sắc mặt mỗi người đều rất ngưng trọng, con mắt luôn cảnh giác nhìn chung quanh.

- Đại thủ lĩnh, chuyện bọn người Triệu Đức...

Đại quân sư thấp giọng nói ra.

- Hừ, ta đã sớm muốn thanh lý tên kia ra khỏi quân đoàn của chúng ta rồi, đừng tưởng rằng hắn bí mật làm những chuyện kia thì Từ Khuông ta không biết.

Đại thủ lĩnh Từ Khuông hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn qua đám tàn binh của Triệu Đức vừa trốn ra ngoài.

Đi theo sau lưng đại thủ lĩnh là hai thủ lĩnh, trong đó có một người là nữ nhân, nàng ăn mặc hơi có vẻ bạo lộ, trên thân chỉ có một tầm da cha bộ ngực của nàng lại, cánh tay và phần bụng lộ ra ngoài.

Mà hạ thân là một cái quần da màu đen bó sát người, quần da bao phủ bờ mông và bắp chân của nàng không có nếp nhăn, bao phủ bờ mông hoàn mỹ và tròn của nàng.

Nữ thủ lĩnh này nghe quân sư Hoàng Mang cùng đại thủ lĩnh Từ Khuông nói chuyện thì tươi cười, nói:

- Con mắt của Triệu Đức kia bổn tiểu thư đã sớm muốn móc ra rồi, sau đó đặt lên trên người, như vậy có thể cho hắn xem cho đủ.

Đại quân sư Hoàng Mang thấy đại thủ lĩnh cùng thủ lĩnh cảm thấy cái chết của Triệu Đức rất không sao cả, Hoàng Mang cũng tương đối bất đắc dĩ.

Hắn biết rõ Từ Khuông cùng Hải Thiếp đều nghi vấn nghiêm trọng phẩm tính của Triệu Đức, nhưng bất kể nói thế nào thì Triệu Đức chính là hạ vị hải thống, hắn bị giết có lẽ không quá quan trọng, nhưng mà ba ngàn quân tinh nhuệ dưới tay của hắn bị tàn sát còn gần năm sáu trăm người, đây là khiêu khích nghiêm trọng khiêu uy nghiêm của quân đoàn số ba, phải biết rằng trong địa bàn của Ô Bàn, giết chết bất luận một thành viên Ô Bàn hải quân nào cũng là trọng tội.

- Tuy hải quân chúng ta cường đại, nhưng mà thế gian có vô số cường giả nhàn tản, Triệu Đức não tàn không chết trên bụng của nữ nhân thì cũng chết vì làm bậy. Như vậy người chết thì chết, miễn chọc tai họa cho quân đoàn số ba.

Đại thủ lĩnh Từ Khuông mang theo một tia lệ khí nói ra. Hắn thoáng dẹp loạn tức giận trong lòng, nói:

- Nhưng mà những thủy thủ khác chính là bộ hạ của quân đoàn số ba, tính mạng của bọn họ ta sẽ đòi lại.

- Thế nhưng mà chúng ta còn không biết người ta là ai nha.

Nữ thủ lĩnh Hải Thiếp nói ra.

- Bọn họ hơn phân nửa cũng đi qua yêu mộ thứ hai này, dựa theo địa thế đi xuống thì sớm muộn gì cũng gặp được.

Đại quân sư Hoàng Mang nói ra.

- Lời này nói như thế nào?

Nữ thủ lĩnh Hải Thiếp khó hiểu hỏi.

- Vách đá yêu mộ dựng đứng phi thường khổng lồ, bên trong hoàn toàn do dung nham cứng rắn cấu thành. Chúng ta bây giờ đi trên con đường có xu thế dựng đứng tiến lên, mà trên vách đá dựng đứng có không ít con đường như chúng ta đang đi, đều có xu thế hướng lên. Chuyện này có đạo lý như vô số dòng suối tụ tập vào dòng song vậy.

Đại quân sư Hoàng Mang nói ra.

Hoàng Mang trước kia đi theo một lão tôn giả nên nhận được không ít tin tức. Cho nên mới hiểu được tình cảnh trong yêu mộ này.

- Chúng ta đi chỉ là tiểu phân nhánh? Có thể trên đường chúng ta đi sẽ gặp được thủ hộ giả thực lực không kém.

Một thống lĩnh khác nói ra.

- Những tên này chỉ là tiểu lâu la, chúng ta sẽ đi qua một phần mộ, sẽ tiến vào Hoàng Tuyền chi lộ của yêu mộ thứ hai. Hoàng Tuyền chi lộ có mấy thủ hộ giả, chúng sẽ không cùng xông lên đâu.

Đại quân sư Hoàng Mang nói ra.

- Hoàng Tuyền chi lộ? Nó có liên quan gì tơi " Hoàng Tuyền " Bất Tử trong truyền thuyết hay không? Chẳng lẽ thủ hộ giả là Hoàng Tuyền?

Nữ thủ lĩnh Hải Thiếp có chút kinh ngạc nói ra.

- Ta không quá hiểu, nếu thật sự là Hoàng Tuyền thủ hộ Hoàng Tuyên chi lộ thì chúng ta nên cầu nguyện nó không có tới mười đoạn a.

Đại quân sư Hoàng Mang nói ra.

Năm đại Bất Tử truyền thuyết không con nào không mạnh tới cực điểm, chỉ cần đến mười đoạn thì trong cấp chúa tể không sinh vật nào địch lại chúng!

- Quân sư, trên Hoàng Tuyền chi lộ có mấy thủ hộ giả. Thực lực như thế nào?

Nữ thủ lĩnh Hải Thiếp hỏi.

- Có bốn. Phân biệt được gọi là " Bỉ Ngạn "" Tam Đồ "" Vong Xuyên "" Hoàng Tuyền ".

Đại quân sư Hoàng Mang nói ra,

- Căn cứ mỗi một tòa bia đá ghi lại, thủ hộ giả xưa nhất của con đường này là " Bỉ Ngạn" Bỉ Ngạn Hoa Cơ, được gọi là " Tam Đồ " chính là " Vong Xuyên" Thủy Thú, cùng với một con " Hoàng Tuyền ".

Thủ lĩnh Thiết Băng nở nụ cười khổ, mở miệng nói:

- Thực... Hoàng Tuyền chính thức... Đây thật sự là Hoàng Tuyền chi lộ a.

- Ta nói là thủ hộ giả xưa nhất. Hiện tại đã không phải bốn sinh vật này trông coi. Nhưng mà chúng ta tìm được trong thư tịch thì Hoàng Tuyền chính là Hoàng Tuyền chi chủ, bây giờ đã khác rồi.

Đại quân sư vuốt vuốt chòm râu không dài của mình.

- Vậy bây giờ thì thủ hộ cái gì?

Hải Thiếp vô cùng hiếu kỳ.

- Ai biết được thủ hộ giả nơi này bị đánh bại hoặc bị giết chết thì có thủ hộ giả mới lên thay, đây là quy củ của yêu mộ nội, nhưng thực lực hẳn là không vượt qua cấp chúa tể.

Đại quân sư Hoàng Mang nói ra.

- Tốt, đừng thần thần cằn nhằn, quản khỉ gió là thứ gì trông coi, yêu quan chúng ta phải cầm lấy!

Đại thủ lĩnh Từ Khuông không chỗ cố kỵ nói ra,

- Người đằng sau đi nhanh lên cho ta, chậm quá, bình thường quá nhân từ với các ngươi. Nếu không cho đi nhanh thì sau khi về ta sẽ tăng cường độ huấn luyện của các ngươi lên gấp đôi.

Đại thủ lĩnh vừa hô như vậy thì tốc độ của đám người phía sau nhanh hơn không ít,.

Trông thấy hiệu quả này, đại thủ lĩnh Từ Khuông mắng một câu:

- Bọn này lười nên muốn ăn đòn đây mà.

...

Thân ảnh màu tím chiếu sáng phía trước, nhìn qua con đường nham thạch này giống như vĩnh viễn không có tận cùng.

Dần dần con đường càng ngày càng rộng rãi, hiện ra trước mặt bọn người Sở Mộ chính là con đường băng phẳng.

Không gian hai bên rộng ra, thác nước bên ngoài chính là do mạch nước ngầm nơi đây chảy ra ngoài, hỏa diễm không biết tên dán trên vách đá, có chừng trên trăm trụ, nhưng không cách nào chiếu sáng tất cả.

Ánh mắt Sở Mộ quét qua, phát hiện trừ con đường của mình đi thì hai bên đường có rất nhiều phân nhánh, đều là đi thông tới con đường lờ mờ này.

Xu thế đi lên đã biến thành bằng phẳng, cho dù phía trước có hỏa diễm chiếu sáng nhưng có thể nhìn thấy chỉ chừng ba dặm, còn lại đều là bóng tối

Năm người đi theo con đường thẳng này, đi lên con đường rộng rãi này về phía trước, loáng thoáng con đường chính giữa xuất hiện bóng đen lớn.

Bóng đen đứng vững, chiều cao trăm mét, lạnh như băng, cao ngạo!

Mọi người chậm rãi tiếp cận, phát hiện bóng đen này không phải là sinh vật, mà là một tấm bia đá đứng sừng sững bên đường.

- Đường Hoàng Tuyền!

Cẩn Nhu công chúa nhìn qua văn tự trên bia đá, lúc này hô to lên.

- Trước kia là đồng hành cùng tử vong, hiện tại lại là đường Hoàng Tuyền, con đường này không phải dẫn tới âm phủ đấy chứ, chẳng lẽ chúng ta cũng là cô hồn dã quỷ?

Triêu thái tử nói ra.

- Sở Mộ, hồn sủng của ngươi ở đâu, còn phải đi tiếp sao?

Trong nội tâm Tang Anh run rẩy nói ra.

- Rất gần...

Sở Mộ lầm bầm lầu bầu lấy.

Nói xong Sở Mộ đi lên, trực tiếp xuyên qua tấm bia đá tràn ngập lực lượng tử vong chấn nhiếp, bước vào trong con đường Hoàng Tuyền đồng hành cùng tử vong này.

Cẩn Nhu công chúa ôm tiểu băng hồ của mình đuổi theo Sở Mộ, nàng đưa con mắt long lanh nhìn qua con đường trước mặt.

Chính cô ta thân là u linh có thể nhìn thấy nơi cực xa, nhưng nơi này qua cổ quái nên phải đề cao cảnh giác.

- Phía trước có năng lượng chấn động.

Cẩn Nhu công chúa nói ra. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Cước bộ của Sở Mộ không có ngừng lại, nhưng tốc độ đi tới có chỗ chậm lại.

Tiếp tục đi lên phía trước một đoạn dài thì Sở Mộ dần dần nghe được âm thanh va chạm, thỉnh thoảng còn nghe được âm thanh cổ quái.

- Hẳn là có yêu linh xông qua đường Hoàng Tuyền a.

Sở Mộ suy đoán nói.

Âm thanh chiến đấu ngày càng gần, nhưng mà thời điểm mọi người tiếp cận chiến trường thì lại có một tấm bia đá xuất hiện trước mặt.

- Bỉ Ngạn!

Cẩn Nhu công chúa đọc văn tự trên đường.

Biểu lộ của Triêu thái tử, Hạ Chỉ Hiền, Tang Anh có chút quái dị, loại bốc này này làm mọi người liên tưởng tới tử vong.

- Phía trước cũng không phải có yêu linh, là một đám người.

Sở Mộ bình tĩnh nói ra.

Cẩn Nhu công chúa vượt qua tấm bia đá đi phía trước nhìn một chút, lập tức phát hiện phía trước đúng là có một đám người ăn mặc thống nhất đang đứng.

- Là Ô Bàn hải quân!

Cẩn Nhu công chúa kinh ngạc nói ra.

Sở Mộ cau mày, nói:

- Vậy hẳn là đám người ta gặp ở vách đá lần trước, những người này thực lực càng mạnh hơn nữa.

- Chúng ta làm sao bây giờ?

Tang Anh hỏi.

- Trước nhìn kỹ hẵn nói.

Sở Mộ nói ra.

Năm người làm tốt che dấu và tiếp cận bên kia.

Xuyên qua bóng tối, đường Hoàng Tuyền bị một đoàn hồn sủng chiếm cứ, bọn họ giống như đám hải quân Triệu Đức, hình thành nhiều đội ngũ, nguyên tố, dực hệ, thú hệ, thành lũy thực vật, thủy thú.

Năm ngàn hải quân tinh nhuệ không ngừng phóng thích kỹ năng, đang điên cuồng công kích sinh vật có tốc độ cực nhanh!

Tốc độ của sinh vật kia nhanh tới cực điểm, những đội ngũ cấp Đế Hoàng công kích xuống, nó đã biến mất.

- Bá...

Một đạo ám mang hiện ra, nương theo đó là máu tươi bắn ra ngoài.

Cuồng thú trong đội ngũ, hơn ba trăm con hồn sủng thú hệ bị phân thành hai nửa, thi thể ngã xuống!

Máu tươi lênh láng, chảy xuôi trên đường Hoàng Tuyền, cả đầu đường Hoàng Tuyền kia biến thành sông Hoàng Tuyền, chảy toàn là máu.

- Yêu linh thật mạnh.

Trốn ở phía xa, bọn người Sở Mộ nhìn thấy một màn này thì động dung.

Sở Mộ cần thi triển kỹ năng Tà Trủng mạnh nhất mới có thể miểu sát hai ba trăm Đế Hoàng, nhưng mà con yêu linh này chỉ tùy ý một trảo là có thể làm được, đã biến hai ba trăm Đế Hoàng thành thi thể.

Loại thực lực này tuyệt đối đã vượt qua phạm trù chúa tể cao đẳng.

- Đó là thủ hộ giả đường Hoàng Tuyền, có thể xưng là " Bỉ Ngạn". Chỉ có đánh bại nó mới có thể tiếp tục đi về phía trước.

Cẩn Nhu công chúa nói ra.

- Bỉ Ngạn!

Sở Mộ nhớ kỹ xưng hô này, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú qua đám hải quân đang đứng, nhưng trong lòng thì xuât hiện gợn sóng.
Bình Luận (0)
Comment