Bạch Hoa lâm, Hướng Vinh thành, Thiên Hạ thành … là nhưng địa phương tình yêu thăng hoa, nhưng Diệp Khuynh Tư thật sự cảm tạ nơi này. Cảm tạ Hàn Đàm thành đã giúp nàng gặp được Sở Mộ.
Diệp Khuynh Tư nói những lời này làm cho nội tâm Sở Mộ vô cùng xúc động.
Mỗi người đều có một nửa khác phù hợp với mình, đôi khi người đó sẽ xuất hiện thoáng qua trong những lúc lơ đãng. Từ quá trình hoàn toàn xa lạ đến quen biết nhau, yêu nhau, rồi kết hôn không phải được bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên hay sao?
Nếu không cẩn thận để hai người vượt qua nhau trên dòng đời trôi nổi, vậy thì bây giờ hai người bọn họ vẫn còn mờ mịt, tiếp tục trải qua cuộc sống cô độc.
Vào lúc đó, cuộc sống của Diệp Khuynh Tư quả thật là vất vả, khó khăn. Cả ngày đều lo lắng kẻ thù đột nhiên tìm tới, cho nên nàng cảm thụ sâu sắc nhất đối với chuyện này. Nàng thấy mình may mắn và cảm tạ vì Sở Mộ đã bước vào cuộc đời của mình.
"Đi thôi, tất cả mọi người đang chờ chúng ta."
Hồi lâu sau, Diệp Khuynh Tư nở nụ cười hạnh phúc, ánh mắt nhìn hắn ngập tràn tình cảm.
Ít nhất tình cảm của bọn họ bây giờ đã thật sự viên mãn, đây chính là kết quả mà hai người bọn họ mơ ước đã lâu.
"Ừ!"
Sở Mộ gật đầu nói.
Vừa nói xong, Sở Mộ bỗng nhiên choàng tay qua kéo Diệp Khuynh Tư lại gần, cười nói:
"Để ta ôm nàng!"
Trên mặt Diệp Khuynh Tư lộ vẻ ngượng ngùng, bởi vì rất nhiều người ở cửa thành đang nhìn bọn họ, lúc nãy nàng còn đang lưu luyến chuyện xưa nên không chú ý tới điểm này.
Thế nhưng, trong lòng nàng thật sự hạnh phúc, cánh tay vòng qua ôm lấy cổ Sở Mộ, gương mặt dán vào ngực hắn. Cứ như vậy, để hắn ôm mình trước mặt mọi người.
Thân thể Sở Mộ từ từ bay lên cao, rồi bỗng nhiên biến thành một đạo quang mang màu đen bắn thẳng về phía chân trời.
Vô số người đứng ở cửa thành đang nhìn Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư tràn đầy hâm mộ, khi bọn họ phát hiện đôi tình nhân này bay lên chín tầng mây trong nháy mắt, ai nấy đều thất kinh, ngây người như phỗng.
Tử Xuyến hoa lãng mạn đã phủ khắp tòa thành, mùi thơm ngát thoang thoảng trong không khí làm cho nhóm lữ khách vừa tới Vạn Tượng thành cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Vạn Tượng thành phủ lên một màu tím rực rỡ như thế đúng là hiếm thấy, nhờ đó nó bớt đi vài phần trang nghiêm, rồi lại tăng thêm bầu không khí lãng mạn rất là phù hợp với những đôi tình nhân đang độ yêu đương. Tốc độ Sở Mộ phi hành rất nhanh, từ Hàn Đàm thành đến Vạn Tượng thành chỉ mất chút ít thời gian.
Nhưng bọn họ không có gấp gáp trở lại Vạn Tượng thành, những chuyện quan trọng đã có người khác lo lắng, chỉ cần đến ngày hôn lễ xuất hiện ở trên tế đàn là được rồi.
Sở Mộ ôm eo Diệp Khuynh Tư, hai người dựa vào trí nhớ bắt đầu đi dạo từ Hàn Đàm thành, bọn họ đi qua từng con đường cũ, đi qua từng tòa thành, Mê giới … nhớ lại quãng thời gian ngọt ngào trong dĩ vãng. Chỉ cần là địa phương còn tồn tại trong ký ức, bọn họ đều lưu lại một lát, trao cho nhau nụ hôn nóng bỏng.
Tại một trấn nhỏ không biết tên, trong thạch thất Đại Sở thế gia, Thiên Giới Bi hùng vĩ, Tây giới Lãng Hà thành, cho đến Thải Khung thành, Ly thành, Thiên Hạ thành …v …v càng nhớ lại, bọn họ lại càng yêu nhau sâu sắc hơn.
Thời gian chậm chạp trôi qua, khi bọn họ trở lại Vạn Tượng thành đã qua ba ngày.
Hai người nhìn thấy cả tòa thành nở rộ Tử Xuyến hoa chúc phúc cho mình, tình cảm trong lòng bọn họ lại thăng hoa một lần nữa.
Diệp Khuynh Tư mừng rỡ rơi lệ, gục mặt vào trong ngực Sở Mộ khóc thầm. Bởi vì trước khi nàng rời khỏi Vạn Tượng thành, nơi này vẫn an tĩnh như ngày thường. Thế mà lúc này cả tòa thành đã trang trí đèn hoa rực rỡ, quả thật là khác biệt một trời một vực.
"Khóc lắm vậy, không cẩn thận mọi người bảo ta dùng vũ lực cướp dâu. Tất cả mọi người đang chờ chúng ta trên quảng trường trung tâm."
Sở Mộ mỉm cười nói với Diệp Khuynh Tư, đưa tay gạt đi giọt lệ trên mặt nàng.
Diệp Khuynh Tư đột nhiên run rẩy nhè nhẹ, trên quảng trường phía trước đã đứng đầy người, chung quanh là biển hoa màu tím xinh tươi, rực rỡ. Một tấm thảm thật lớn trải từ bên ngoài quảng trường cho đến bậc thang tế đàn hôn lễ. Nơi này chính là Nguyệt đài diễn ra hôn lễ long trọng nhất Tân Nguyệt Địa, dòng người từ khắp nơi tụ về đây chúc mừng cho vương và vương hậu.
"Ừ, ừ!"
Diệp Khuynh Tư ngừng khóc, kế tiếp chính là thời khắc tối trọng yếu trong cuộc đời, nàng không thể để cho Sở Mộ thấy khuôn mặt đẫm lệ của mình.
Hai người trở về Cung điện, Diệp Khuynh Tư bị Liễu Băng Lam và đám thị nữ kéo vào trong phòng tắm rửa thay quần áo, bọn họ sẽ mất rất nhiều thời gian trang điểm cho tân nương.
Sở Mộ làm chú rể hiển nhiên cũng bị một nhóm người khác kéo đi tắm rửa, thay đổi trang phục.
Một hồi sau, Liễu Băng Lam tự mình khoác lên người Sở Mộ bộ y phục chú rể.
Bộ y phục này được thiết kế theo tập tục Hướng Vinh thành, sử dụng màu đỏ làm chủ đạo vẽ lên hoa văn ngụ ý chúc phúc.
Đồng thời bọn họ suy nghĩ đến thân phận vương giả của Sở Mộ còn đặc biệt làm ra một cái áo choàng đỏ thẫm biểu lộ đầy đủ sự uy nghiêm và khí chất hào hùng. Sau khi Sở Mộ khoác lên mình bộ y phục tân lang tựa như hắn đã biến thành một con người khác.
"Tự mình soi gương đi!"
Liễu Băng Lam nở nụ cười vui vẻ.
Băng Lam làm mẫu thân hiển nhiên là hạnh phúc khi thấy nhi tử của mình thành gia lập thất. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên nàng thay y phục cho Sở Mộ, vì thế đoạn thời gian này vô cùng ý nghĩa đối với nàng.
Khi Sở Mộ còn nhỏ đã có thị nữ của Băng Lam trông nom, thời điểm đó nàng gặp phải đủ thứ chuyện phiền não, luôn luôn bận rộn xử lý công vụ, cho nên ít khi có thời gian quan tâm đến hắn.
Sau đó Sở Thiên Mang chịu trách nhiệm trông nom, Liễu Băng Lam đã mất đi cơ hội chăm sóc hắn. Cuối cùng hắn từ từ trưởng thành hiển nhiên không cần phải nói rồi, cho dù Liễu Băng Lam có ý quan tâm hắn, nhưng bản thân Sở Mộ vẫn cảm thấy lúng túng.
Ngày hôm nay chính là cơ hội đặc biệt hiếm có, Liễu Băng Lam mới kiên trì đích thân thay y phục cho Sở Mộ. Chỉ vì chuyện này, nàng còn cố ý lấy thị nữ ra luyện tập hết một ngày.
Băng Lam vốn cẩn thận, xưa nay ít khi làm mấy chuyện này cho nên động tác không thuần thục. Nhưng tóm lại cuối cùng vẫn hoàn thành công việc mặc y phục tân lang cho hắn. Rồi nàng nhìn thấy nhi tử của mình khí vũ hiên ngang, anh tuấn tiêu sái, trong lòng nàng cảm thấy tràn đầy tự hào.
Từ lúc hắn sinh ra hắn mập mạp đáng yêu, đến khi tập tễnh bước đi, vài năm sau đã là một thiếu niên nho nhã, sau đó tiếp tục lớn lên biến thành một người thanh niên trầm ổn chấp nhất, tài năng hơn người. Hiện tại hắn là một đời vương giả, trong đầu Liễu Băng Lam không ngừng hiện lên hình ảnh từ nhỏ đến lớn của hắn, trong lòng vui sướng và cảm khái, ánh mắt dần dần ướt át.
"Mẫu thân, tại sao lại khóc?"
Sở Mộ không hiểu được tâm tình Băng Lam, cho nên không biết an ủi nàng như thế nào.
Băng Lam nhẹ nhàng xóa đi lệ nóng, nụ cười trên mặt ngọt ngào như mật. Nàng lúc này không phải là Lãnh mỹ nhân, mà là một người mẫu thân chứng kiến thời khắc nhi tử của mình thật sự trưởng thành.
"Mẫu thân cũng đi chuẩn bị một chút!"
Liễu Băng Lam muốn đồng thời xuất hiện với Sở Mộ ở buổi hôn lễ, vì thế nàng cũng phải trang điểm và thay đổi y phục cho chính mình.
Sở Mộ bây giờ chỉ nghĩ tới mỗi Diệp Khuynh Tư, tâm tư của hắn đã sớm bay lên chín tầng mây rồi. Ai bảo gì thì hắn làm nấy, bảo ngồi là ngồi, bảo đi là đi, không dám phản kháng chút nào.
Tất cả thị nữ lui ra theo Liễu Băng Lam, một mình Sở Mộ ở trong phòng lẳng lặng chờ đợi. Canh giờ còn chưa tới, hắn phải đợi thêm một lát nữa.