"Két!"
Hồi lâu sau, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
"Canh giờ đã tới chưa?"
Sở Mộ có vẻ kích động, lập tức đứng bật dậy, vội vàng hỏi.
"Chưa tới giờ!"
Một giọng nói thanh thúy vang lên.
Nữ tử nhẹ nhàng đi xuyên qua tấm bình phong, liếc mắt thấy được Sở Mộ anh tuấn bừng bừng, ánh mắt nàng lập tức phát sinh biến hóa.
"Thanh Y, sao ngươi lại tới đây?"
Sở Mộ cảm thấy ngoài dự liệu, không ngờ người đẩy cửa tiến vào chính là Mục Thanh Y.
"Tinh thần ngươi có vẻ rất tốt!"
Mục Thanh Y phục hồi tinh thần lại, mỉm cười khen ngợi.
"Đúng là hiếm khi được Mục nữ thần tán dương."
Sở Mộ cũng nở nụ cười hồi đáp.
"Bên phía Khuynh Tư cần thời gian chuẩn bị tương đối lâu, cho nên ta tới nói chuyện với ngươi."
Mục Thanh Y hẳn là có mục đích gì đó, vẻ mặt nàng lúc này có vẻ là lạ.
Trước khi tới nơi này, Mục Thanh Y đã trải qua trang điểm cẩn thận, một đầu tóc đen búi lên cao, cài một cây trâm bằng ngọc cao quý, thần thái đoan trang, diễm lệ. Trên người nàng mặc y phục bằng lụa mỏng manh phù hợp với vóc người đầy đặn, đường cong lồi lõm khiến cho lòng người miên man bất định.
"Cuộc sống ở Thần Tông tốt không?"
Sở Mộ mỉm cười hỏi.
Tính cách Mục Thanh Y rất thích hợp với Thần Tông, tính cách nàng chính trực, quyết đoán, hết lòng vì lương dân thiên hạ. Sở Mộ tin tưởng nàng sẽ tự mình tạo ra địa vị vững chắc tại Thần Tông.
"Khá tốt, ta chịu trách nhiệm quản lý những vùng đất chung quanh Tân Nguyệt Địa, lúc bình thường ta vẫn luôn ở trong Vạn Tượng thành."
Mục Thanh Y hồi đáp.
Sở Mộ đang định mở miệng thì Mục Thanh Y đột nhiên tiến lại gần mấy bước, giọng nói nhỏ như tơ:
"Áo trên vai ngươi có nếp nhăn, để ta vuốt thẳng lại nào!"
Sở Mộ gật đầu đứng yên tại chỗ, khi Mục Thanh Y đến gần kéo theo mùi thơm nhàn nhạt, ánh mắt hắn mơ mơ hồ hồ nhìn xuống thấy được một mảnh xuân quang trắng ngần.
Thật ra Sở Mộ chỉ là vô tình mà thôi, vội vàng quay đầu sang nơi khác làm như không thấy.
Rất không đúng dịp, khi hắn quay đầu lại lập tức chứng kiến ánh mắt u buồn của nàng.
Bỗng nhiên, đôi môi nàng nhích lại gần, nhẹ nhàng dán lên môi hắn một nụ hôn thơm ngát.
Môi nàng hơi lạnh, có lẽ vì kích động nên run rẩy khác thường. Sở Mộ ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nghĩ tới mình lại bị Mục Thanh Y “tập kích bất ngờ”, trong lúc nhất thời chỉ biết đứng im chịu trận.
"Chúc các ngươi hạnh phúc!"
Ánh mắt Mục Thanh Y khẽ chuyển một vòng, tựa như đã làm xong một chuyện quan trọng.
Giọng nói của nàng lúc này vô cùng kiên định.
Nụ hôn này rất đơn giản, cũng trôi qua rất nhanh.
Nói xong câu đó, Mục Thanh Y nở nụ cười tự giễu, sau đó xoay người rời đi lưu lại trong phòng mùi thơm thoang thoảng và Sở Mộ còn chưa kịp phản ứng.
Hồi lâu sau, Băng Lam đã thay một bộ y phục ưu nhã tiến vào gian phòng.
Cho nên nàng đúng lúc nhìn thấy Mục Thanh Y từ trong phòng đi ra.
"Thanh Y!"
Băng Lam gọi nàng một tiếng.
Mục Thanh Y theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua Băng Lam, nhưng không nói tiếng nào, vội vàng xoay người bước đi như bay.
Băng Lam nhìn bóng lưng của nàng biến mất phía sau hành lang, khe khẽ thở dài, chậm rãi đi vào trong phòng.
Thời điểm Liễu Băng Lam bước vào, Sở Mộ vẫn đang ở trạng thái ngây dại, không làm sao phục hồi tinh thần lại được.
"Thương tổn nhân gia rồi?"
Băng Lam nhẹ giọng hỏi.
"Không có!"
Sở Mộ cũng không biết nói gì cho tốt, chẳng lẽ nói rằng mình bị người ta cưỡng hôn?
"Tại sao ta lại thấy trong mắt nàng có cái gì đó...!"
Băng Lam tiếp tục truy vấn.
Mục Thanh Y quyết đoán rời đi, Sở Mộ nhớ là ánh mắt của nàng cực kỳ kiên định.
Nhưng mới vừa đi ra khỏi phòng, nàng đã thở ra một hơi dài buồn bã, tất cả ngụy trang biến mất đúng lúc bị Băng Lam bắt gặp.
"Nàng rất thích ngươi!"
Liễu Băng Lam nói.
"Ừ!"
Sở Mộ gật đầu một cái, cũng không nói thêm điều gì.
Tình cảm của Mục Thanh Y đối với Sở Mộ như có như không, nàng chưa bao giờ tiết lộ, tự nhiên hắn cũng không thể đi hỏi. Vì thế hai người vẫn luôn giữ thái độ bình thường, mặc dù những người bên cạnh đều hiểu hết rồi.
Vốn là Sở Mộ cho rằng sự tình vẫn tiếp diễn như vậy, không nghĩ tới đúng vào ngày hắn kết hôn, Mục Thanh Y bỗng nhiên đã chạy tới làm ra hành động kỳ lạ như thế. Nữ nhân này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đã hôn chú rể lại còn chúc các ngươi hạnh phúc, đây không phải là mưu đồ làm loạn lòng người hay sao?
"Định xử lý thế nào?"
Băng Lam dò hỏi.
Sở Mộ không trả lời, bản thân hắn vốn không có bao nhiêu kinh nghiệm đối với loại chuyện này.
"Ngươi đó! Cũng không thấy ngươi cố ý trêu chọc, hay là dụ dỗ nhân tâm, không biết vì sao nữ tử cứ đâm đầu vào thích ngươi nhỉ?"
Băng Lam cười nói.
"Ta cũng không biết!"
Sở Mộ gãi gãi đầu, bất kỳ người nào bị mẫu thân nhận xét như vậy cũng phải ngượng ngùng, xấu hổ.
"Có cơ hội tìm cách hàn huyên với nàng một chút!"
Băng Lam nói.
"Ừ, chuyện này tính sau đi!"
Sở Mộ biết hôn lễ lần này sẽ làm cho Mục Thanh Y thương tâm, nhưng tâm tư hắn bây giờ chỉ có mỗi Diệp Khuynh Tư.
Giờ tốt đã đến, Băng Lam kéo Sở Mộ ra khỏi phòng, hai người từ từ tiến vào trung tâm tòa thành.
Những nơi Sở Mộ đi qua đều được trải thảm hoa, mỗi một bước sẽ có người tung Nhân Duyên hoa lên người ngụ ý chúc phúc.
"Nàng đâu?"
Sở Mộ không thấy Diệp Khuynh Tư xuất hiện, trong lòng có chút khẩn cấp.
Không phải là lại có tập tục gì nữa đó chứ?
"Tân nương nhất định phải xuất hiện cuối cùng. Khi canh giờ đến, nàng sẽ đi ra thôi! Ngươi không có nghe thấy tiếng hô sao?"
Băng Lam cười nói.
"À, nghe thấy rồi!"
Vào lúc này, tâm tư Sở Mộ hơi rối loạn, quả thật không có để ý tiếng hô giống như sóng biển cuồn cuộn ở bên ngoài.
"Đi tới nào, từng bước từng bước, không cần vội vã."
Băng Lam dặn dò cẩn thận.
Trong lúc diễn ra hôn lễ sẽ có rất nhiều quy tắc chuẩn mực, bước đi phải từ tốn, hai mắt nhìn thẳng, miệng cười nhẹ nhàng…v…v Liễu Băng Lam biết Sở Mộ không quen với những chuyện này, cho nên mỗi lần tới giai đoạn nào đó, nàng lại cố ý dặn dò một lần nữa.
Sở Mộ ghi nhớ trong lòng, sau khi đi ra Cung điện liền thấy một đám Thánh vệ võ trang đầy đủ, sắp thành hai hàng chỉnh tề đứng trên cầu thang. Khải giáp trắng bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời lộ ra khí chất uy phong lẫm lẫm.
"Xoạt!"
Trước khi Sở Mộ và Băng Lam bước xuống cầu thang, một ngàn Thánh vệ đồng loạt nửa quỳ xuống đất, cảnh tượng tráng quan lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
"Triệu hoán!"
Thánh vệ trưởng Trác Nông hô lớn một tiếng.
Ngay sau đó, tất cả Thánh vệ đồng loạt niệm chú ngữ, tất cả Hồn sủng được triệu hoán đều là Lâm Dận Thú, lân giáp sáng bóng hòa hợp với khải giáp trên người Thánh vệ làm cho người ta sinh lòng hâm mộ, sùng bái không dứt.
"Xếp thành hàng, đi tới!"
Thánh vệ trưởng Trác Nông tiếp tục truyền đạt mệnh lệnh.
Tất cả Thánh vệ khống chế Lâm Dận Thú đi trước mở đường cho Sở Mộ và Băng Lam, đoàn người chậm rãi đi về phía quảng trường Vạn Tượng.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn thẳng tới trước, con đường này tuy ngắn những có ý nghĩa trọng đại đối với hắn. Dòng người đông đúc hai bên đường không ngừng vỗ tay, tung hoa, không khí vô cùng náo nhiệt.
Dần dần, thanh âm vỗ tay hoan hô biến thành tiếng hô vang dội:
"Sở Vương."
"Sở Vương."
"Sở Vương."
Đây là thanh âm xuất phát từ cảm xúc tôn kính, sùng bái của toàn dân, hết thảy trộn lẫn vào nhau biến thành một loại tâm linh giống như tín ngưỡng. Sở Mộ lần lượt nhìn qua từng gương mặt, nhìn ánh mắt của bọn họ, nhớ kỹ ở trong lòng.
Trong tay bọn họ đang cầm hoa tím, còn có các thiếu nữ tự động tạo thành đội ngũ ca múa tiến lên cùng với Sở Mộ và quân đoàn Thánh vệ.
Vạn Tượng thành có rất nhiều khánh điển, nhưng Sở Mộ chưa bao giờ tham gia.
Tất cả mọi người đều biết Tân Nguyệt Địa có một vị vương giả trẻ tuổi, nhưng không ai có cơ hội chứng kiến diện mạo thật của hắn.