Sủng Mị

Chương 595

"Khi Mặc Dã ra đời cũng có ý nghĩa là một vận mệnh tàn khốc bắt đầu. Chủng tộc Mặc Dã sinh sôi nẩy nở không nhiều, phần lớn chỉ truyền đời theo một mạch, rất hiếm khi xuất hiện huynh đệ đồng bào, mỗi tộc quần thông thường có số lượng không tới hai mươi con."

"Mặc Dã không bao giờ phụ trách hay quan tâm đến đời sau, đồng thời cũng là chủng tộc yêu thú có trách nhiệm nhất. Sau khi sinh hạ đời sau chỉ cho bú sữa mẹ đúng một lần, sau đó lập tức dồn tất cả đời sau vào chung một chỗ bức bách chúng nó quyết đấu."

"Đây là tại sao? Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì một cặp Mặc Dã trưởng thành không thể nào dưỡng dục nhiều đời sau như vậy, chúng nó chỉ có thể cung cấp thức ăn cần thiết và bảo vệ hai con cùng một lúc. Vì muốn chủng tộc tiếp tục kéo dài trên dòng tiến hóa, Mặc Dã trưởng thành phải dùng đến phương thức tàn nhẫn này để chọn lựa ra Mặc Dã hậu duệ có tố chất thân thể và thiên phú tốt nhất."

"Những Mặc Dã bị loại bỏ không bị giết chết, Mặc Dã trưởng thành sẽ vứt bỏ chúng nó ở nhiều địa phương khác nhau. Sau đó để mặc cho chúng nó tự mình sinh tồn."

"Ấu sủng chủng tộc cấp chiến tướng trở lên thông thường sẽ có đồng tộc trưởng thành bảo vệ. Những chủng tộc cấp thống lĩnh hầu như không thể nào gặp phải ấu sủng hoạt động độc lập.

Nhưng mà chủng tộc Mặc Dã lại là trường hợp đặc biệt, chỉ cần dạo quanh Mê giới vài vòng là có thể phát hiện Mặc Dã dưới hai đoạn một mình sinh tồn. Những con Mặc Dã này thường thường cực kỳ hung hăng khi đối mặt địch nhân, nhưng sau đó nằm gục cô độc trong hang động, yên lặng liếm vết thương trên người. Đó là những con Mặc Dã đã bị bố mẹ vứt bỏ từ khi ra đời."

"Nếu như là cấp nô bộc hoặc cấp chiến tướng có lẽ vẫn còn chút may mắn từ từ lớn lên trong hoàn cảnh bình thường. Dù sao số lượng ấu sủng cấp nô bộc, cấp chiến tướng cũng quá nhiều, trên một tỷ lệ nhất định sẽ có một số ấu sủng bình an trưởng thành. Nhưng mà ấu sủng cấp thống lĩnh chính là uy hiếp cận kề đối với sinh vật bá chủ trong lãnh địa. Những sinh vật bá chủ nơi đó không thể nào để mặc cho chúng nó trưởng thành rồi chiếm cứ địa bàn của mình. Vì thế phần lớn ấu sủng Mặc Dã bị đào thải thường thường sẽ chết trước khi đạt tới ba đoạn, tỷ lệ sống sót không tới một phần trăm, thậm chí còn thấp hơn…"

"Nhưng cái gì cũng có hai mặt trái phải, lợi và hại. Những con Mặc Dã ngoan cường sống sót đến cuối cùng sẽ trở thành vương giả mạnh nhất chủng tộc. Đây chính là cách Mặc Dã sinh tồn."

Những nội dung này là tất cả trí nhớ của Sở Mộ về chủng tộc Mặc Dã, lúc ban đầu nghe thấy phương thức sinh tồn tàn khốc này. Trong lòng Sở Mộ vừa kinh vừa sợ đối với chủng tộc Mặc Dã.

---------

Cự Sơn Đông Lộc.

Ánh nắng chiếu rọi tràn ngập khu rừng, Sở Mộ nằm dưới tàng cây nhìn lên bầu trời rộng lớn. Hắn đang nghe Ly lão nhi tường thuật lại những chuyện đã phát sinh từ lúc hôn mê bất tỉnh, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại đoạn tin tức liên quan tới chủng tộc Mặc Dã nghe từ phụ thân Sở Thiên Thừa.

"Sở Mộ, ta sẽ nghĩ biện pháp tìm Dũ Hồn Nhụy giúp ngươi khôi phục linh hồn trong thời gian ngắn nhất."

Cẩn Nhu công chúa ngồi ở bên cạnh Sở Mộ, nhỏ giọng an ủi.

Bản thân Cẩn Nhu công chúa mình cũng mất một con Hồn sủng, nhưng nàng biết thương tổn của mình không thể so sánh với tình cảm giữa Sở Mộ và chiến thú Mặc Dã.

Sở Mộ chậm rãi lắc đầu, từ từ đứng dậy nhìn về phía sơn mạch xa xăm.

"Mạc Tà, Bạch Ma Quỷ, chúng ta đi thôi!"

Sở Mộ làm như không nghe thấy lời Cẩn Nhu công chúa nói, bắt đầu cất bước đi ngược về con đường cũ.

Mạc Tà và Bạch Ma Quỷ lập tức chạy theo Sở Mộ, bất kể Sở Mộ cho ra quyết định thế nào, chúng nó cũng không có bất kỳ nghi vấn. Thậm chí ngay bây giờ tìm nữ chủ thượng báo thù cũng không thành vấn đề.

"Sở Mộ, ngươi đi đâu?"

Cẩn Nhu công chúa thấy Sở Mộ biểu hiện có vẻ kỳ lạ vội vàng kéo hắn lại.

Cẩn Nhu công chúa biết Sở Mộ bây giờ đang đè nén tức giận trong nội tâm, nhưng nàng không hi vọng Sở Mộ vọng động bởi vì Mặc Dã tử vong. Hiện tại đi tìm nữ chủ thượng liều mạng là hành động cực kỳ ngu xuẩn.

"Nó chưa có chết."

Thật ra tâm tình Sở Mộ rất là bình tĩnh, bộ dạng nhìn qua cũng không có khác biệt nhiều lắm. Nhưng mà ánh mắt hắn đã hoàn toàn che giấu tất cả tâm tình, ẩn giấu vào một nơi rất sâu khiến cho người ta không thể nhận ra bất kỳ khác thường nào.

"Đã lâu như vậy rồi, nó không thể nào sống sót được. Sở Mộ, ngươi phải đối mặt với thực tế."

Cẩn Nhu công chúa vẫn cảm thấy trạng thái Sở Mộ giống như mất đi tĩnh táo thường ngày.

"Nó còn sống."

Sở Mộ nhàn nhạt hồi đáp, sau khi dứt lời liền nhảy lên trên lưng Mạc Tà. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

"Thiếu chủ, tinh thần Độc Phệ có thể làm cho tinh thần hỗn loạn kéo dài, nó lọt vào sào huyệt Thiên Túc Ngô Công đã lâu lắm rồi. Trong đó ít nhất cũng có ngàn vạn Thiên Túc Ngô Công…"

"Thời gian đột phá cảnh đã còn không còn nhiều lắm, bây giờ ngươi phải cố gắng giữ bình tĩnh, phải bảo trì lý trí. Chúng ta phải nhanh chóng xuyên qua khu rừng này, né tránh con rối ác độc kia rồi tìm kiếm vị trí Thần Hồ. Kế tiếp còn phải điều dưỡng linh hồn thương tổn nữa, kế tiếp là cảnh thứ tám và thứ chín vẫn còn cơ hội đối phó nữ nhân kia, chứ không phải ngu xuẩn đến mức chạy đến hang động Thiên Túc Ngô Công chịu chết."

"Cho dù nó bây giờ còn sống nhưng ngươi làm sao đi cứu nó? Nơi đó là hang ổ của vô số Thiên Túc Ngô Công và một con Vạn Túc Ngô Công cấp quân chủ đỉnh phong trấn thủ. Lấy thực lực của ngươi hoàn toàn không có cách nào đi xuống đáy vực sâu."

Ly lão nhi cũng vội vàng chạy tới kéo ống tay áo Sở Mộ, khuyên giải vô cùng nghiêm túc.

Cẩn Nhu công chúa gật đầu nói:

"Sự thật là chuyện này đã xảy ra rồi, yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi tìm Dũ Hồn Nhụy. Những lần đột phá cảnh sau này còn có hi vọng, không nên hành động lỗ mãng."

Sở Mộ quay đầu lại nhìn thoáng qua Cẩn Nhu công chúa, nhìn rất lâu... rất lâu…

Cẩn Nhu công chúa cho rằng Sở Mộ đã tỉnh táo lại, trên mặt hiện lên nụ cười khó tả, có vui có buồn … có một chút thê lương. Mặc dù nụ cười này ẩn dưới tấm khăn che mặt, nhưng ánh mắt và thần sắc của nàng chính là biểu hiện rõ ràng nhất.

Rốt cuộc Sở Mộ chậm rãi mở miệng, vào lúc này ánh mắt hắn phát ra tia sáng kiên định, đây là biểu thị của lòng tin và nghiêm nghị, ở nơi này không có người nào có khả năng ngăn cản Sở Mộ quyết định.

"Ta sẽ không để nó bị vứt bỏ lần thứ ba."

Sở Mộ nói rất chậm, ý tứ rất rõ ràng.

Sau khi nói xong, Sở Mộ vỗ vỗ đầu Mạc Tà, không có để ý tới Cẩn Nhu công chúa và Ly lão nhi nữa, bắt đầu chạy thẳng về phía hang động trong sơn mạch xa xăm.

Bạch Yểm Ma bay theo sau Sở Mộ kéo theo một cái đuôi ma diễm màu trắng thật dài, trên mặt nó xuất hiện một nụ cười hưng phấn.

Chốc lát sau Sở Mộ đã chạy đi vài trăm thước, ánh mắt Cẩn Nhu công chúa có vẻ thất thần nhìn tới bóng lưng Sở Mộ dần đi xa. Nàng không có cách nào hiểu được bi kịch đã xảy ra rồi, tại sao hắn còn muốn quay lại?

Dưới vực sâu là lãnh địa của tộc quần Thiên Túc Ngô Công, đây là địch nhận không có cách nào chiến thắng, thậm chí còn đáng sợ hơn nữ chủ thượng. Nhưng mà nam tử này lại tiến về phía tử vong không chút do dự, nơi đó chỉ là thi thể rửa nát, chỉ có vô số yêu thú hung tàn, chờ đợi hắn chính là thời khắc tử vong… chẳng lẽ bởi vì hồn ước chưa có đứt gãy, bởi vì đầu Mặc Dã đang hấp hối đáy vực sâu kia?

Mặc Dã rõ ràng là không có khả năng sống sót.

Cẩn Nhu công chúa không hiểu được tại sao Sở Mộ không chịu tiếp nhận sự thật này, vọng động chạy tới sào huyệt Ngô Công chín là tự tìm đường chết. Hay là tình cảm song phương quá mức sâu đậm, chỉ cần Hồn sủng còn có một hơi, chỉ cần Hồn sủng còn có sống sót, hắn sẽ nhảy vào vực sâu tử vong không oán không hối?
Bình Luận (0)
Comment