“Vậy giờ cô thấy sao, cô thấy ổn chứ, hay người tổn thương là cô.
”
A Đa Đa thật không hiểu nổi, lo mình chưa xong lại lo cho người khác.
“Ta đã nói muốn rời đi cùng ngươi rồi, ta sẽ tìm một nơi khác sống.
Ngươi có muốn đi cùng ta không A Đa Đa?”
“Này, này, này ta không muốn đi đâu hết, ta muốn ở đây thôi, ở đây có Hạ mỹ nhân ta sẽ ở lại kinh thành.
”
“Nhưng Dạ Huân Thiến hắn nói sẽ không đóng dấu cho ngươi trở thành người Dạ Tiễn Quốc đâu.
”
A Đa Đa khịt mũi một cái vẻ mặt đắc trí nói:
“Ta không cần, không phải là triều đình đang chưng dụng binh sĩ để huấn luyện sao? Binh sĩ thì cần gì phân biệt ngươi ở đâu ta ở đâu, chỉ cần ra nhập đều được phát thẻ binh lính hoàng gia hết.
”
Ba Ba Mạc Tỏa thấy ý hắn đã quyết vậy rồi thì cô cũng đành.
Hôm sau như dự tính cô rời đi, A Đa Đa vì đã đến hạn về nước mà còn ở lại nên cũng nhanh chóng báo danh vào quân doanh làm quân lính.
Trước khi đi cô có để một lá thư tạm biệt lại cho Điềm Điềm.
Điềm Điềm tỉnh dậy đọc lá thư xong, ngồi thụp xuống khóc vô cùng thảm thương, sau đó chạy đi tìm Hoàng Thượng.
Dạ Huân Thiên đang đọc sách trong thư phòng, thấy bên ngoài một trận ồn ào.
Điềm Điềm đang khóc lóc ỉ ôi nói với Tiểu Châu:
“Nương nương cô ấy rời đi rồi, cô ấy không nói là đi đâu….
”
Điềm Điềm vừa khóc vừa nói lại nội dung bức thư đang cầm trong tay.
Dạ Huân Thiên ngồi bên trong nghe được, trong lòng như chết đi, hắn thẫn thờ nhìn vào xa xăm.
Đến cuối cùng thì cô vẫn lựa chọn rời đi, vẫn lựa chọn rời bỏ hắn, bỏ mặc tình cảm của hắn, thậm chí không một lời từ biệt, đến thư cũng chỉ gửi cho Điềm Điềm chứ không phải hắn.
Dạ Huân Thiên nở một nụ cười chua xót, giọt nước mắt hiếm hoi của một bậc đế vương cũng lặng lẽ rơi xuống dọc theo sống mũi rơi xuống miệng.
Vị mặn chát đầy đau đớn như đang thức tỉnh hắn rằng cô thực sự đã không còn bên mình nữa rồi.
------------------------------------------------------------------------------------------
Trong quân doanh.
Hạ Thôi Mị đứng ở trên cao thị phạm cách cầm cung cho các binh sĩ mới.
Buổi trưa, ánh nắng gay gắt chiếu lên cơ thể dũng mãnh khí thế hiên ngang.
Ánh nắng dạ lên người vị tướng quân tài ba tạo nên một bức tranh nữ tướng dương cung đẹp đến mê hồn.
Động tác kéo cung thật đẹp, dây căng cứng được kéo ra tạo thành hình vòng cung đẹp mắt.
Cung tên sau đó bay ra trúng ngay hồng tâm cách đó tại vị trí rất xa, từ đây ngắm đến nơi đặt hồng tâm đó giống như một đốt ngón tay, vậy mà cô vẫn nhắm trúng.
Các tướng sĩ mới ở dưới cách đó khá xa nhưng vẫn nhìn rõ tiễn pháp của Hạ Thôi Mị rất mực trầm trồ khen ngợi.
Nhưng đột nhiên trong hàng phát ra tiếng nói khinh thường.
“Có giỏi đến đâu thì cũng là nữ nhân, đã là nữ nhân thì nên ở nhà thêu thùa may vá, chứ đi làm tướng quân làm cái gì chứ!”
A Đa Đa đứng chung hàng bên dưới khó chịu ra mặt.
“Ngươi nói cái gì vậy, không thắng nổi người ta nên đâm ra bì tị à?”
“Lão tử đây chẳng bao giờ bì tị với ai, mà có bì tị cũng không đến lượt mấy con đàn bà.
”
A Đa Đa nghe thấy giọng điệu khinh thường nữ nhi ra mặt của tên kia tức tối định xông lại đấm cho hắn ta một quyền, nhưng sau đó nghĩ mình đang bắt đầu làm lính của Dạ Tiễn quốc, vẫn là không nên gây sự ngay thời gian đầu nhập ngũ.
A Đa Đa cười nửa miệng nhìn chằm chằm tên kia, mặt hắn như muốn dí sát vào tên đó ý mỉa mai nói:
“Phải rồi, nữ nhân thì làm được cái trò trống gì chứ, nhưng ngươi thì sao, đến nữ nhân còn chẳng bằng thì nên được coi là gì đây…gà mẹ à?”
“Ngươi…” Tên kia tức giận sửng cồ lên xông đến chỗ A Đa Đa đòi tả xung hữu đột.
Hắn ta còn chưa đưa được tay lên đã bị A Đa Đa dùng thái độ chán ghét dễ dàng vung đến miệng tên kia một cú vả.
Nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng chẳng hề hấn gì nhưng thực chất trong miệng đã răng môi lẫn lộn.
Tên kia mồm ngậm một ngụm máu lớn nhưng vì mặt mũi của mình mà cố gắng nuốt ngược vào trong bụng không dám nhổ ra.
A Đa Đa nhìn thấy điều này, hắn vô cùng bất ngờ cùng hứng thú, khả năng chịu đựng của tên này còn đỉnh hơn so với những gì hắn tưởng.
“Khâm phục, thật đáng khâm phục nha, ngươi chịu đựng cũng tốt đó chứ, nào nào! lại đây ta cho thêm một cái “vuốt yêu thương” nữa.
Tên kia lúc này sợ đến đổ mồ hôi hột, không màng mặt mũi nữa bèn cúi đầu cầu xin:
“Huynh đệ, xin tha mạng, ta biết lỗi rồi.
”
“Từ nay còn dám nói linh tinh không?”
“Thật không dám nữa, không dám nữa ạ.
”
Mấy tướng sĩ khác, ban đầu họ thấy mình lại dưới trướng của một người phụ nữ cũng cảm thấy vô cùng bất mãn bị sỉ nhục vô cùng, không phục.
Sau khi chứng kiến một cảnh này đồng loạt sợ hãi.
Nói cũng buồn cười, đường đường là tướng sĩ của vương triều Dạ Tiễn mà lại rụt rè vậy sao?
Nhưng điều cần đính chính ở đây chính là họ cũng chỉ là lính mới, chưa được rèn luyện gì cả, họa chăng là có vài người cũng gọi là biết chút công phu, miệng lưỡi có phần cứng hơn giống như tên vừa rồi nên mới không phục.
.