Lính mới ai biết hắn rồi cũng đều rất nghiêm túc, đặc biệt thái độ cũng tôn trọng hơn đối với cái vị huynh đệ cũng mới đến vô cùng bênh vực nữ tướng quân này, còn nói đủ kiểu rằng cô lợi hại như thế nào, khí thế bức người ra sao.
Vốn tưởng rằng đó chỉ là những lời nói vớ vẩn, nhưng sau nhiều ngày được tận mắt chứng kiến Hạ Thôi Mị tướng quân thể hiện những tuyệt kĩ, tất cả bọn họ nhất tề tâm phục khẩu phục.
Giống như hôm nay nhìn cô biểu diễn cung pháp thật đẹp mắt, nhưng vẫn có một số người trong hàng ngàn hàng vạn quân lính, mãi hôm nay mới được gặp A Đa Đa nên không biết gì buông lời cuồng ngôn, thỉnh thoảng cũng được hắn chỉnh nhẹ bộ hàm.
Hôm nay cũng là ngày rèn luyện cung pháp Hạ Thôi Mị đứng bên trên hướng mắt xuống nhìn các binh sĩ:
“Đó, các ngươi cứ mô phỏng động tác kéo cung của ta mà làm, nên nhớ, khi bỏ tay phải dứt khoát, độ căng cung đúng cỡ của nó, phải có lực, dùng sức….”
Hạ Thôi Mị liên tục phổ biến cách kéo cung.
Các binh sĩ bên dưới đồng loạt làm theo, ai cũng dương cung lên nhắm thẳng vào hồng tâm, Hạ Thôi Mị đi về phía bia bắn để xem kết quả của mọi người.
Vốn dĩ vị trí bia ngắm này không nên có người đứng làm gì, đao thương thường không có mắt, huống chi cung tên là vật có thể lập tức lấy mạng người trong gang tấc, chính vì vậy không nên đứng ở dưới vị trí hồng tâm.
Nhưng Hạ Thôi Mị muốn quan sát được kĩ đường tin của các binh sĩ để kịp thời chỉ dẫn cho họ, và với năng lực của cô thì cho dù mũi tên bay đến cũng ngay lập tức chặn lại kịp, nên không lo.
Cô đi xuống dưới bia ngắm bắn, nhìn từng tấm bia một, nhiều người tuy không trúng hồng tâm nhưng vẫn đạt được mức quy định của lính mới, cô rất hài lòng.
“Rất khá…”
Cô đi tiếp nhìn những tấm bia tiếp theo:
“Tốt, rèn luyện thêm sẽ trúng được hồng tâm.”
Cô lại đi qua thêm ba bốn chiếc bia ngắm nữa, bất chợt đứng khựng lại trước một chiếc bia của lính mới nào đó.
Mũi tên thứ nhất không những trúng hồng tâm, mà còn bị mũi tên tiếp theo bắn chẽ đôi ra.
Thật sự là một người lợi hại, một tân binh mà tiễn pháp đã lợi hại như vậy, quả là không tầm thường.
Đang lúc cô suy nghĩ, thì từ xa một mũi tên truyền tới bắn trúng hồng tâm tiếp, kèm theo một tờ giấy, bên trên ghi “nhìn kĩ này”.
Tiếp sau đó nhân lúc cô đang mải đọc dòng chữ, một mũi tên khác lập tức bay lại như gió bắn trúng đai buộc tóc của cô.
Đai buộc tóc bị tên bắn trúng rơi xuống, tóc lập tức bị bung ra xõa xuống, hiện lên một mỹ nhân xinh đẹp.
Đôi mắt một mí sắc lạnh, mũi cao thẳng tắp uy nghiêm, khuôn mặt không chút son phấn nhưng lại trắng nõn nà.
Môi hồng răng trắng.
Một bông hoa xinh đẹp giữa chốn quân doanh chỉ toàn đàn ông, cô như một làn gió mới thổi đến bầu không khí mát mẻ.
Các binh sĩ ai cũng biết là tướng quân của mình là người phụ nữ xinh đẹp, ngay cả khi cô mặc bộ giáp không có nữ tính, tóc buộc cao búi gọn nhưng đường nét xinh đẹp tinh tế vẫn hiện ra không lệch đi đâu được, nhưng không ngờ khi thả tóc xuống, vẻ thục nữ lại hiện lên rõ ràng như thế, khiến ai nấy đều như mất một nhịp buông lời cảm thán.
Hạ Thôi Mị tức tối nhìn về phía tên lính mới, là do cô mải đọc tờ giấy mà lơ là cảnh giác, chứ người bình thường không bao giờ có thể bắn trúng được cô, cho dù tiễn pháp có lợi hại như Hoàng Thượng cũng không thể.
Là cô lơ là, mà lơ là chính là sơ hở chí mạng trên chiến trường, vì thế cô không thể trách người bắn được.
Nhưng việc đang luyện tập, dám bày trò trêu chọc thì không thể tha thứ nổi.
“Ai, là kẻ nào dám đùa nghịch trong quân doanh.”
“Là ta, Hạ mỹ nhân.”
Giọng nói này, tại sao lại quen như vậy cơ chứ? Hạ Thôi Mị nghi hoặc nhìn về phía trước, chỉ thấy bóng dáng ngất ngưởng, bộ dạng cợt nhả cười ngả ngớn tiến về phía cô.
“Là ngươi?” Hạ Thôi Mị vô cùng bất ngờ cùng nghi hoặc
“Phải chính là “ngươi” của cô đây.”
“Không phải ngươi đã về nước rồi sao?”
Vì cả ngày trong quân doanh huấn luyện binh sĩ, nên cô không hay tin A Đa Đa đã quyết xin làm người ở đây.
“À ta đã là người dân Dạ Tiến Quốc rồi, hiện giờ ta tên A Đa Đa.”
“A…Đa Đa sao?” Có ai cho cô biết vì sao lại chọn cái tên như bị khùng thế này không?
Mà thôi kệ.
Hạ Thôi Mị tiếp tục cau mày chất vấn hắn:
“Ngươi đến quân doanh này làm gì?”
Hạ Thôi Mị vô cùng nghi hoặc người trước mặt này, đường đường là một sứ thần cao cao tại thượng lại đi đầu quân cho nước láng giềng làm lính lát sao? Vô cùng khả nghi, quả thực vô cùng khả nghi.
“Đến quân doanh dĩ nhiên là để gặp cô rồi!”
Hạ Thôi Mị dùng đầu chuôi roi sắt của mình thúc một cú vào bụng hắn khiến hắn đau điếng ôm chặt bụng kêu oai oái.
“Ựa…A…Đau chết bổn tọa rồi.”
“Bớt diễn đi, ai mà không biết cơ thể ngươi đao thương bất nhập chứ.”
“Đó…hự…đó là trước kia thôi, bây giờ ta hoàn toàn giống người bình thường.”
Lần trước nể tình cũng gọi là đồng hương, trước khi Ba Ba Mạc Tỏa đi hắn đã chia một chút năng lượng cho cô rồi, sau đó thu hồi năng lượng của mình cất đi dồn hết vào mặt vào đầu, vì thấy lần trước bị Hạ Thôi Mị đè mặt hắn ra đánh đau quá, gương mặt này của hắn phải chọn lựa rất kĩ mới có thể tìm được người đẹp trai thế này nhập thân, tuyệt không nên bị xây xát gì nha.