“Ngài cho ta một lý do để không đi đi.” Tư Tuyết ngước mắt nói với Quyền Mạch Ngự.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự hơi sững sờ, sau đó cứ nhìn Tư Tuyết như vậy, đôi mắt ảm đạm.
“Không có lý do gì cả, trẫm không cho phép ngươi đi.” Quyền Mạch Ngự im lặng hồi lâu rồi trầm giọng nói.
Tư Tuyết lập tức bật cười.
Tên này đúng là bá đạo, không chỉ vậy mà còn độc tài, không nói lý, nàng chắc chắn sẽ đi.
“Vậy ngài để ta chết đói đi, dù chết đói ta cũng không khuất phục.” Tư Tuyết quay đầu, hờn dỗi nói.
Sao nàng có thể khom lưng vì chút gạo này chứ.
“Đều là những món ngươi thích ăn.” Quyền Mạch Ngự tiếp tục nói.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết không nhịn được thoáng nhìn qua, lập tức cảm thấy cả người không ổn nữa, hận không thể móc mắt mình ra. Nàng nhìn cái gì mà nhìn, dù sao cũng chẳng ăn được. Được rồi, coi như nhìn mơ để giải khát vậy.
“Vậy thì sao chứ?” Tư Tuyết trừng mắt nhìn Quyền Mạch Ngự, tức giận nói.
“Nói ngươi không đi nữa.” Quyền Mạch Ngự tiếp tục lặp lại câu nói vừa nãy.
Tư Tuyết hoàn toàn bó tay, sao lại có người ngây thơ như Quyền Mạch Ngự thế nhỉ.
Sau đó Tư Tuyết yên lặng dựa bên giường Quyền Mạch Ngự, không nói gì nữa.
Nàng tình nguyện chết đói cũng phải đi.
Thấy Tư Tuyết như vậy, Quyền Mạch Ngự lập tức giận mà không có chỗ để phát tiết, hắn ấn vào huyệt thái dương của mình.
Hắn đưa tay cầm một cái đĩa, gắp hết những món mà Tư Tuyết thích ăn vào, lại xơi một chén cơm, chuyển một cái ghế đến trước mặt Tư Tuyết, dùng sức đặt lên đó.
Nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy, Tư Tuyết không nhịn được bật cười. Cuối cùng không phải vẫn để nàng ăn sao.
“Cười cái gì mà cười, không muốn đúng không?” Quyền Mạch Ngự thấy Tư Tuyết đang cười, muốn lấy đồ ăn đi.
“Ôi, đừng đừng đừng, ta muốn.” Tư Tuyết vội vàng bảo vệ đồ ăn của mình.
Nói rồi chỉ vào dây xích trên tay trái của mình: “Chủ tử, ta không ăn bằng một tay được.”
Vừa dứt lời Quyền Mạch Ngự đã giành lấy đôi đũa trên tay Tư Tuyết, kẹp một miếng thịt.
“Há miệng!” Quyền Mạch Ngự tức giận nói.
Tư Tuyết ngẩn người một lúc sau đó không nhịn được nở nụ cười, ngoan ngoãn há miệng ra.
Động tác Quyền Mạch Ngự đút cơm cho Tư Tuyết cực kỳ thô lỗ, chẳng có tý dịu dàng nào cả, tuy nhiên Tư Tuyết cũng là người đã thấy cảnh đời, vẫn chịu được.
Chỉ cần Quyền Mạch Ngự không nhét vào lỗ mũi nàng là được.
“Được rồi, ta tự mình ăn.” Tư Tuyết ăn một lúc, cuối cùng vẫn tự mình đưa tay lấy đũa.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết rồi đứng dậy.
Hắn trở lại bàn, ăn vài miếng đã chẳng còn khẩu vị gì nữa, ngược lại Tư Tuyết ăn ngon lành, Quyền Mạch Ngự lại càng tức hơn.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Tư Tuyết tiếp tục nghiên cứu xích sắt trên tay mình.
“Đừng nhìn nữa, không cởi được đâu.” Quyền Mạch Ngự nói với giọng điệu lạnh như băng.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy Tư Tuyết sửng sốt một hồi rồi ngước mắt nhìn hắn.
“Thật ra không chắc chắn là vậy, ta nghiên cứu một hồi, ngài nhìn này… Chỉ cần tay trái của ta dùng sức một chút, tay phải phối hợp vặn gãy tay trái, sau khi trật khớp xương thì có thể thoát ra.” Tư Tuyết nghiêm túc nói với Quyền Mạch Ngự.
Nói xong nàng ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự cũng nhìn Tư Tuyết, sắc mặt nặng nề. Tư Tuyết đột nhiên ngẩn người. Có phải nàng vừa đào một cái hố để mình nhảy vào không.
“Có lý.” Quyền Mạch Ngự gật đầu: “Đã như vậy thì để ngăn ngươi làm ra chuyện gãy xương như vậy, hẳn là trẫm phải làm gì đó.”